Chương 4: Ran chột dạ
Âm thanh mềm nhu nhu làm Sukawaki Moya cả người như bị sớp giòn, hắn đưa miệng của mình lại gần lỗ tai của Mori Ran mở miệng nói," Mori tiểu thư, trong quá trình trị liệu, ta sẽ gọi ngươi là Ran, còn ngươi phải gọi ta là Moya ca ca, như thế trị liệu sẽ hữu hiệu hơn."
Mori Ran gật đầu không có hoài nghi gì, Sukawaki Moya mỉm cười bắt đầu dùng hai tay của mình ở trên chân của nàng không ngừng du tẩu.
"Ran, chân của ngươi thật rắn chắc, xoa bóp thật thoải mái."
Sukawaki Moya lúc này cơ hồ đã đem toàn bộ cơ thể Mori Ran ôm vào trong lòng của mình, hắn âm thanh nam tính không giờ phút nào không kích thích nàng.
"Moya ca ca, vì ta thường xuyên rèn luyện Karate, cho nên chân mới được như thế."
"Vậy sao, vậy cho ca ca xem sâu hơn bên trong có được hay không."
Sukawaki Moya hướng dẫn từng bước mở miệng hỏi, bàn tay cùng dần dần đi lên trên.
Mori Ran do dự một chút, nhưng cũng nhẹ gật đầu, nàng chỉ cho là đây là một trong quá trình của việc trị liệu.
"Moya ca ca, có cần ta thoát nó ra cho ngươi dễ làm hơn hay không."
Mori Ran nhìn Sukawaki Moya khó khắn tiến hành trị liệu, nàng liền ngây thơ đưa ra đề nghị.
"Không cần, chỉ cần vén nó qua một bên là được, như thế mới làm cho ca ca có động lực."
Sukawaki Moya lắc đầu Mori Ran đưa ra đề nghị, nàng cũng lại không nói gì, theo Sukawaki Moya dùng một sự vật gì đó chà nhẹ lên người mình, nàng liền cảm nhận được vét thương quả nhiên không còn đau nữa, thay vào đó là một cảm giác vô cùng thư sướng, thoải mái khó mà dùng lời có thể hình dung.
"Moya ca ca, đạo cụ của ngươi sau khi cho vào trên người ta quả thật ta không còn đau nữa."
Mori Ran híp mắt mở miệng tán dướng, Sukawaki Moya mỉm cười mở miệng nói," Vậy ca ca làm người có thoải mái hay không."
"Ân, rất thoái mái, ca ca làm nhanh hơn một chút có được hay không."
Sukawaki Moya làm sao có thể từ trối, hắn liền miệt mài trợ giúp Mori Ran vét thương dùng tốc độ mắt thường đều có thể nhìn thấy từ từ bớt sưng.
Nơi đây tĩnh lượt 3000 chữ.
Sukawaki Moya sau khi mở mắt ra, trong đầu hắn âm thanh của hệ thống ngay lập tức vang lên," Đinh: Ký chủ kết thúc một lần tiến nhập mộng cảnh, đối tượng Mori Ran, độ hài lòng 96%...chúc mừng ký chủ đạt được 30 điểm mộng cảnh.
Ký chủ: Sakawaki Moya
Tuổi: 21
Thể chất :12 điểm ( Người bình thường vì 10 )
Nhan trị : 95
Kỹ năng: 0
Số lần tiến nhập mộng cảnh: 0 lần
Điểm mộng cảnh: 30
Sukawaki Moya liết nhìn rồi cũng không quá để ý, hắn cũng phải mau rời đi nhà vệ sinh, dù sao hắn ở trong đây cũng có hơn 10 phút.
Mori Ran tay cầm cái quần của mình từ từ mở mắt ra, nàng đầu tiên là có chút mờ mịch, ngay sao đó nàng liền nhớ tới mình giống như ngủ thiếp đi rồi làm một giấc mộng.
"Ta vì sao lại làm loại mộng hoang đường như thế chứ, mà đối tượng vậy mà là Sukawaki tiên sinh, hai chúng ta chỉ mới gặp mặt thôi mà."
Mori Ran thẹn thùng vừa nghĩa vừa muốn mặc quần vào, nhưng lúc này một cảm giác ẩm ướt làm cho động tác trong tay nàng cứng đờ," Ta..ta vậy mà nằm mơ cũng chảy nước miếng, thật là mất mặt."
Nói xong, nàng liền cởi qυầи ɭót đang mặt trên người ra, nhìn xem qυầи ɭót giống như vừa mới từ trong nước vớt ra, làm Mori Ran khuôn mặt như bị nướng chính.
Bờ mông cảm giác ướt ướt làm nàng rất là khó chịu, nàng không thể đi vào nhà tắm tắm rửa lại một lần, vừa tắm trong đầu không ngừng hồi tưởng lại chi tiếc mà mình mơ ở trong mộng cảnh, còn việc đi tìm thanh mai trúc mã cái gì, nàng cũng không còn tâm tư đâu mà nghĩ ngợi.
"Cái đó nó lớn như thế, làm sao có thể cho vào được cơ chứ, quả nhiên là nằm mơ, cái gì đều có thể."
Trong đầu nàng không khỏi hồi tưởng lại cận kẽ tình tiết toàn bộ quá trinh vừa tự nghĩ thầm mỉm cười, mặc dù khi nàng đã không còn trong mộng, nhưng cảm giác sương sướng đó vẫn không thể nào biến mất, nước miếng vậy mà trong bất tri bất giác lại chảy ra ngoài, làm Mori Ran luống cuống rửa sạch.
Mà bên ngoài, Sukawaki Moya đã đem đồ ăn dọn lên bàn, lúc này thời gian đã vô cùng trễ rồi, Mori Kogoro cũng từ trên ghế đứng lên đi tới bàn ngồi xuống.
"Moya, Ran nó đâu rồi."
"Sư phó, Mori tiểu thư nói trở về phòng thay y phục, chắc sẽ ra nhanh thôi.
Lúc này âm thanh cửa mở ra, Mori Ran từ bên ngoài đi vào, nhìn xem những gì khác xa với trong mộng, nàng liền thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn nàng khuôn mặt lúc này khí sắc tốt hơn rất nhiều, Sukawaki Moya mỉm cười mở miệng nói," Mori tiểu thư, mau tới đây dùng cơm, thử tay nghề của ta như thế nào."
Mori Ran nghe Sukawaki Moya nhìn về phía mình mỉm cười mở miệng nói, nàng trong lòng có chút chột dạ ừm một tiếng, lúc này nàng cũng không dám cùng Sukawaki Moya đối mặt.
Mặc dù những sự việc lúc nãy không phải là sự thật, nhưng nàng lần này nằm mơ mọi chuyện quá là thật, cho nên có chút chột dạ.
"Moya tiểu tử, ngươi cũng biết làm thức ăn à."
Mori Kogoro kinh ngạc nhìn Sukawaki Moya mở miệng hỏi, Mori Ran lúc này liền mở miệng nói," Đúng thế ba ba, trong này có một nữa là Mo...Sukawaki tiên sinh làm."
Sukawaki Moya hiểu ý mỉm cười, Mori Ran thì sắc mặt chợt hơi đỏ lên, vì là ở trong mộng Moya ca ca, Moya ca ca kêu quen, cho nên nàng buộc miệng xém tí nữa nói ra miệng.
Sukawaki Moya nhìn Mori Ran ngồi xuống đối diện mình, nhìn nàng ăn mặt y phục ở nhà, chắc lại không có đi tìm Kudo Shinichi.
"Sukawaki tiên sinh, ba ba mời ăn cơm."
Ba người lúc này bắt đầu dùng bữa, Mori Kogoro ăn một món mà Sukawaki Moya làm liền hai mắt tỏa sáng mở miệng nói," Moya, ngươi quả thật làm ăn rất ngon."
Mori Ran cũng nếm thử khen không dứt miệng, bầu không khí ba người ăn cơm hết sức hài hòa.
Lúc này reng reng hai tiếng vang lên, Mori Ran liền bỏ đũa trong tay xuống đi tới trước bàn để điện thoại," Đây là văn phòng thám tử Mori, không biết ta có thể giúp gì được cho ngài."
Mori Ran vừa bắt điện thoại liền mở miệng câu nói quen thuộc, Mori Ran lúc này nghe có bản án liền gọi Mori Kogoro.
Mori Kogoro liền vội đi tới tiếp nhận điện thoại.
"Cái gì...được..được..ta sẽ đến ngay."
Cúp điện thoại, Mori Kogoro quay đầu nhìn về phía Sukawaki Moya vui mừng mở miệng nói," Moya tiểu tử, vừa rồi có một ủy thác bắt cốc án, đây là bài học đầu tiên ta sẽ dạy cho ngươi."
"Bắt cốc án sao sư phó."
Sukawaki Moya làm dáng kinh ngạc mở mắt nói, Mori Kogoro cười ha-ha mở miệng nói," Đúng thế, bây giờ chúng ta xuất phát, Ran ngươi ở nhà.."
"Ba ba, ta cũng muốn đi."
Mori Ran lúc này lên tiếng đánh gẫy Mori Kogoro mở miệng nói, Mori Kogoro cũng lại không nói gì.
Thế là ba người từ văn phòng thám tử Mori đi ra ngoài.
"Taxi."
Mori Kogoro bắt một chiếc Taxi về sau, hắn ngồi lên vị trí ghế lái phụ, Sukawaki Moya cùng Mori Ran ngồi ở phía sau.
Xe bắt đầu khởi động, lúc này Mori Kogoro cùng tài xe chỉ địa điểm, còn Mori Ran cùng Sukawaki Moya bầu không khí có chút lúng túng, bởi vì Mori Ran lúc này ngồi gần Sukawaki Moya, cho nên nàng ngửi được mùi hương quen thuộc.
"Đây không phải là mùi hương ta ngửi được trên người của Sukawaki Moya trong mộng hay sao, sao Sukawaki Moya mùi hương lại giống đến như vậy.
Lúc này hai người ngồi cũng tương đối gần, lúc này xe bỗng nhiên nghiên một cái, Mori Ran mất thăng bằng nghiêm về phía Sukawaki Moya.
"Á.."
Mori Ran bối rối kêu lên một tiếng, ngay sau đó cuống quýt từ trên người Sukawaki Moya ngồi dậy liền mở miệng ấy náy nói," Xin lỗi Sukawaki tiên sinh, ngươi không sao chứ."
"Không ngại, Mori tiểu thư, ngươi có bị gì không."
Sukawaki Moya ôn nhu mỉm cười lắc đầu, sao đó hắn quan tâm hỏi lại một câu, Mori Ran thấy Sukawaki Moya vậy mà quan tâm mình liền trong lòng ấm áp.
"Ta không có gì Sukawaki tiên sinh."
Sukawaki Moya gật đầu không nói gì, Mori Ran len lén đánh giá Sukawaki Moya.
Sukawaki Moya mỉm cười giống như không có phát hiện cùng Mori Kogoro trò chuyện, làm Mori Kogoro cười ha-ha.