Chương 42: Thức ăn tới miệng lại còn ăn không được
Conan thừa biết tính cách của Suzuki Sonoko, hắn cho là nàng sẽ không một chút do dự liền đáp ứng.
Nhưng lời nói kế tiếp của nàng làm cho Conan mắt kính xíu rớt xuống.
"Thật ngại quá, ta cũng cảm thấy thân thể không thoải mái."
Suzuki Sonoko qua loa phất phất tay, sau đó tiếp tục nhìn điện thoại.
Oota Masaru sắc mặt như ăn cứt rất là khó coi.
Hắn vậy mà bị hai nữ hài cho cự tuyệt.
Mà lý do đều không muốn đổi.
Oota Masaru trong lòng vô cùng phẫn nộ, nhưng lại áp chế xuống không có phát tác.
Hắn không có bị đầu óc nóng lên làm ra điều gì điên rồ.
Nàng dù sao cũng là Suzuki tập đoàn nhị tiểu thư, hắn cũng không muốn đắt tội loại quái vật khổng lồ này.
Bà tám, tính tình thay đổi rồi?
Conan trong lòng vô cùng chấn kinh, hắn nhìn nàng cúi đầu nhìn điện thoại.
Chẳng lẽ đã có mục tiêu chất lượng hơn Oota Masaru?
Chỉ có cái lý do này mà Conan có thể nghĩ tới.
Sukawaki Moya rửa tay xong liền kéo ghế ngồi đối diện Mori Ran cùng Suzuki Sonoko.
Nhìn hắn đi ra, Suzuki Sonoko ánh mắt xoay vòng, nàng nãy giờ đang lên mạng tìm 108 cách hấp dẫn nam nhân, cho nên mới tập trung tinh thần như thế.
Không bao lâu, Suzuki Ayako cũng làm xong thức ăn, mọi người liền phụ một tay đem đồ ăn vận chuyển ra ngoài bàn.
"Ayako, thức ăn hôm nay ngươi làm ăn thật ngon."
"Đúng vậy á, lâu không thấy, tay nghề của ngươi tiến bộ không ít."
Các bạn học của Suzuki Ayako liên tục mở miệng khen ngợi, còn Mori Ran cùng Conan ăn đã quen với mùi vị mà Sukawaki Moya làm, cho nên bọn họ đều biết vài phần thức ăn này đều là Sukawaki Moya làm.
Suzuki Ayako món ăn làm mặc dù ăn ngon, nhưng cũng chỉ ngang tay với Mori Ran mà thôi.
Suzuki Sonoko thì biết tay nghề của tỷ tỷ mình là như thế nào, cho nên nàng ăn những món còn lại liền nhìn về phía Sukawaki Moya.
Là do nam nhân này làm.
Quả nhiên không hổ là mệnh trung chú định nam nhân của mình.
Làm thức ăn đều ngon như thế.
Suzuki Ayako lắc đầu mỉm cười mở miệng nói," Các ngươi khen nhầm người, các món mà các ngươi ăn đều là do Sukawaki tiên sinh làm, còn đây mới là ta làm."
Vừa nói, Suzuki Ayako liền chỉ những món mà mình làm, mọi người nghe thế đều kinh ngạc, bọn họ liền tò mò gắp món ăn của Suzuki Ayako làm.
Nói sao ta, ăn mặc dù rất ngon, nhưng bọn họ ăn thức ăn do Sukawaki Moya làm về sau, cảm thấy Suzuki Ayako món ăn làm thiếu một chút gì.
Suzuki Ayako làm sao không nhìn ra các bạn học tâm tư, nàng cũng không quá để ý.
"Moya-kun không chỉ đẹp trai, thức ăn đều làm ngon như thế, ngươi không nghĩ lại đề nghị của ta sao."
Sau khi ăn cơm xong, Ikeda Chikako còn chưa từ bỏ ý định nhìn Sukawaki Moya ôn nhu mỉm cười hỏi.
Sukawaki Moya chỉ là lắc đầu không nói gì, nhìn thấy thế, Ikeda Chikako có chút mất hứng, lấy lý do cảm thấy cơ thể không khỏe, liền trở về phòng của mình.
Takahashi Ryouichi thì đi lên tu sửa nốc nhà vẫn còn đang dang dở.
Mà trong phòng chỉ còn lại Sukawaki Moya, Mori Ran, Conan, Suzuki Sonoko, Sumiya Hiroki và Oota Masaru sáu người.
Mà Suzuki Sonoko lúc này lấy hết dũng khí từ trên ghế đứng lên, đi tới trước mặt Sukawaki Moya có chút ngượng ngùng mở miệng hỏi," Moya-kun, ngươi có muốn cùng ta đi ra ngoài đi dạo."
Một lời mới rất là củ rích, nhưng lại vô cùng hiệu quả.
Sukawaki Moya mỉm cười gật đầu mở miệng nói," Được, ta cũng đang muốn đi ra ngoài cho tiêu hóa thức ăn, Sonoko tiểu thư rành đường ở nơi đây, làm phiền rồi."
Nụ cười ấm áp làm Suzuki Sonoko rất là vui vẻ.
"Không phiền không phiền, còn có, Moya-kun gọi ta Sonoko là được rồi."
"Ừm, Sonoko."
Sukawaki Moya gật đầu mỉm cười, sau đó hắn quay đầu nhìn xem Mori Ran hai mắt có chút ảm đạm, hắn nhìn nàng mỉm cười hỏi.
"Ran, ngươi có muốn đi ra ngoài ngắm phong cảnh không a."
Suzuki Sonoko nghe Sukawaki Moya vậy mà quay qua mời Ran, nàng trong lòng giống như ý thức được cái gì.
Mori Ran do dự một chút rồi cũng gật đầu, trong lòng nàng cảm thấy rất là vui mừng.
Mà Conan nghe Sukawaki Moya vậy mà dám cùng với Sonoko rồi còn muốn lôi thêm Ran, hắn liền mở miệng ồn ào.
"Sukawaki Moya ca ca, ta cũng muốn đi dạo."
Thế là bốn người cùng nhau đi ra bên ngoài.
Bên ngoài trời cũng đã tối xuống, cho nên Suzuki Sonoko to gan lớn mật ôm cánh tay của Sukawaki Moya.
Mà Mori Ran có tiếng sợ ma, cho nên vừa ra ngoài đã ôm tay còn lại của hắn.
Trái ôm phải ấp, Conan nhìn mà nghiến răng nghiến lợi.
"Ran-onesan, ta muốn đi bên phía ngắm lá phong, ngươi đi cùng với ta có được không a."
Conan đảo mắt một vòng liền hai mắt sáng lên, sau đó mở miệng nói với Mori Ran.
Mà Suzuki Sonoko ngay lập tức mở miệng nói,"Đúng thế Ran, ngươi dẫn Conan đi ngắm lá phong đi, bên đó rất đẹp."
Mori Ran trong lòng có chút phiền muộn, nhưng nhìn xem Conan hai mắt chờ đợi, nàng cũng chỉ có thể đáp ứng.
Bốn người liền chia nhau hai đường, Mori Ran liền mang theo Conan đi tới chỗ cây phong.
Mà Suzuki Sonoko nhìn xem cuối cùng mình cũng có thời gian cùng Sukawaki Moya, nàng trong lòng liền nhớ tới những gì trên mạng học được.
"A, Moya-kun..."
Suzuki Sonoko làm bộ lảo đảo một cái, nàng vậy mà thật dám tự mình bắt chéo chân mình, thân thể liền hướng phía trước ngã xuống.
Sukawaki Moya trong lòng cười thầm, trò vặt cấp thấp này làm sao qua mắt được hắn, nhưng hắn lại rất phối hợp.
"Sonoko cẩn thận."
Sukawaki Moya liền đưa tay kéo lại thân thể của Sonoko, hắn cánh tay nhẹ phát lực, liền kéo nàng ôm vào trong ngực.
Mặc dù quy mô của Suzuki Sonoko chỉ có B cúp, nhưng độ đàng hồi rất Nai.
Đây rồi đâu rồi, không khí đã tô đủ.
Suzuki Sonoko trong lòng nhảy cẩn, nàng khuôn mặt ửng hồng nhìn xem Sukawaki Moya.
"Moya-kun.."
Sukawaki Moya cũng thèm Sonoko môi thơm rất lâu rồi, thời cơ tới, không ăn là vương bát đản.
Hai người mắt thấy môi đều đã chỉ còn 2 cm, đột nhiên một âm thanh phá trời vang lên.
"A a a.."
"Là âm thanh của Ran."
Nghe được âm thanh này la lên, hai người liền nhận ra giọng này là của ai, Sukawaki Moya liền nhìn Suzuki Sonoko mở miệng nói," Sonoko, ngươi ở đây, ta đi xem Ran xảy ra chuyện gì."
Nói xong, hắn liền như mũi tên hướng chỗ cây phong chạy đi.
Sukawaki Moya sau khi đuổi tới nơi, nơi đây đang ở tư thế giằng co.
Mặc u lam áo choàng, đội mũ, quấn lấy băng vải băng vải quái nhân đang giơ cự phủ.
Mà Ran che chở Conan, một mặt sợ hãi ngăn tại Conan trước người.
Mori Ran mặc dù rất sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, những vẫn dũng cảm đứng ra, may là không có thụ thương.
Mà mục tiêu của băng vãi quái nhân giống như là Conan, chỉ thấy hắn không quan tâm Mori Ran, mà muốn lách người cầm cự phủ hướng Conan chém xuống.
Conan nào giờ có gặp loại tràng diện này, hắn hai mắt sợ hãi nhìn xem cự phủ rơi xuống.
Cũng may ngàn cân treo sợi tóc, Mori Ran kịp thời dùng cước lực của mình đẩy lui băng vãi quái nhân.
Đây chỉ là nàng quá sợ hãi, cho nên không còn một chút sức lực.
Cũng không trách Mori Ran, nàng từ nhỏ đã sợ ma, mà băng vãi quái nhân ăn mặt quá dọa người, cho nên Mori Ran mới tay chân vô lực.
Băng vãi quái nhân lúc đầu không muốn ra tay với Mori Ran, nhưng nhìn thấy nàng hai, ba lần ngán chân.
Hắn hai mắt lóe lên một tia sát ý, cầm cự phủ hướng Mori Ran quét tới.
"Ngươi dám."
Sukawaki Moya chạy tới nhìn thấy một màn này hai mắt lóe lên một tia tức giận, hắn thân hình như báo hướng băng vãi quái nhân nhào tới.
Nhưng đã chậm một bước, cự phủ liền xẹt qua cánh tay của Mori Ran.
"A.."
Ps/ cầu truy đọc