Chương 43:Giúp Ran trị liệu
Mori Ran không nhịn được hét thảm một tiếng, Sukawaki Moya nhìn thấy một màn này thì hai mắt đỏ lên.
"ch.ết, ngươi phải ch.ết."
Ngay lập tức, Thao Túng Băng Vải ngay lập tức bị hắn triển khai, cầm cố lại cả người của băng vãi quái nhân.
Sukawaki Moya đấm ra một quyền không chút dư lực liền hướng bụng của hắn oanh kích tới.
Sukawaki Moya một quyền này làm cho băng vãi quái nhân hai mắt trợn lồi ra, một ngụm máu từ trong miệng của hắn phun ra.
Sukawaki Moya một cước liền đem băng vãi quái nhân đá bay xa năm mét.
Băng vãi quái nhân chỉ cảm thấy toàn thân xương cốt giống như bị người tháo ra, hắn ánh mắt sợ hãi nhìn xem người nam nhân cách đó không xa.
Sukawaki Moya trước mắt tha cho Takahashi Ryouichi một mạng, trước hết trị liệu Ran quan trọng hơn.
Ngay lập tức quay người chạy tới chỗ Ran, Sonoko lúc này cũng đã chạy tới, âm thanh nức nở vang lên," Ran, ngươi có sao không Ran."
Mặc dù tiểu quỷ đầu Conan được Ran bảo vệ, nhưng do băng vãi quái nhân công kích là hắn, cho nên Conan bị thương không nhẹ, còn bị cự phủ cách 10 cm xén tý bổ trúng, liền hôn mê bất tĩnh.
Mà Mori Ran đang đau đớn ôm lấy cánh tay trái của mình, máu tươi lúc này đã thấm ước cả cánh tay trái.
"Ran, ráng chịu đựng, ta trị liệu cho ngươi."
Sukawaki Moya ngồi xuống, sau đó sơ cấp trị liệu Thuật được phát động, năng lượng màu xanh trong tay của hắn liền nổi lên, năng lượng không ngừng rót vào vết thương cánh tay trái.
Mà nhìn xem một màn thần kỳ này hai nữ đều trợn mắt hốc mồm, nhưng nhìn thấy vết thương trên tay của Mori Ran dần dần khép lại, hai nữ lúc này kinh ngạc không thôi.
Mà Sukawaki Moya đầu đầy mô hôi, hắn sơ cấp trị liệu Thuật đã vận chuyển tới cực hạng, tiêu hao không ít thể thực.
Lúc này vết thương ở cánh tay trái của Mori Ran đã có thịt khẽ nhút nhích, sau đó thịt non liền mọc ra, chớp mắt khu vực bị tổn thương đã lành lại, chỉ là hơ đỏ lên vì do thịt non mới mọc mà thôi.
"Lành, lành lại rồi?"
Hai nữ khó có thể tin nhìn xem, Sonoko lúc này nhìn Mori Ran mở miệng hỏi," Ran, ngươi cảm thấy thế nào."
"Thật thần kỳ, không còn cảm giác gì hết, giống như là chưa từng xảy ra gì cả."
Sukawaki Moya lúc này mới thở hòng hộc thu tay lại, hắn trên trán chảy xuống một giọt mồ hôi.
"Ran, ngươi còn bị thương chỗ nào không, để ta trị cho ngươi."
Sukawaki Moya lo lắng nhìn Mori Ran, Mori Ran lắc đầu mở miệng nói," Không, ta không sao rồi."
Nghe nàng nói thế, Sukawaki Moya thở phào một hơi.
Sau đó Mori Ran cảm kích nhìn xem Sukawaki Moya mở mở miệng nói," Moya, cảm ơn ngươi."
Sukawaki Moya ôn nhu mỉm cười, Mori Ran thấy thế trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp
Suzuki Sonoko lúc này mới lấy lại tinh thần nhìn Sukawaki Moya mở miệng hỏi," Moya-kun, với vừa rồi là cái gì, siêu năng lực sao."
Sukawaki Moya cũng không giấu diếm gật đầu nói," Ừm, là siêu năng lực, các ngươi phải giữ bí mật cho ta a, dùng nó cũng rất tiêu hao."
Sukawaki Moya nói còn cả người lung lây, Mori Ran thấy thế lo lắng không thôi.
"Không sao, chúng ta trước hết trở về biệt thự, bên ngoài rất không an toàn."
Hai nữ gật đầu cam đoan sẽ không nói ra, sau đó Sukawaki Moya liền ôm lên tiểu quỷ đầu Conan hướng biệt thự đi.
Vừa trở về biệt thự, liền đem lần này bị băng vãi quái nhân tập kích nói cho mọi người, nhìn Conan mơ mơ màn màn tĩnh lại, mọi người mới thở phào một hơi.
Conan sau khi tĩnh lại vẫn còn nhớ tới lưới búa gần bổ hắn hình ảnh, khuôn mặt hắn nhịn không được không trận trắng xanh.
Gì vậy a.
Thám tử không phải chơi như thế.
Không phải ngươi trước hết giết những người khác, rồi ta sẽ đi tìm ra hung thủ sao?
Làm sao vừa vào đã trước hết công kích thám tử rồi.
Thế giới này phạm nhận đã thông minh tới mức này sao.
Trước hết diệt trừ thám tử, sao đó mới phạm tội à.
Như vậy còn chơi cái gì nha.
Mụ mụ ta muốn về nhà.
Conan trong lòng không ngừng nhổ nước bọt, hắn lúc này cũng đã lấy lại bình tĩnh.
Conan cảm giác người tập kích mình, hắn giống như đã nhìn rất quen mắt, từ thể hình đến ánh mắt.
Ánh mắt đó hắn giống như chớp mắt đã gặp ở đâu thì phải.
Conan lâm vào suy nghĩ, Mori Ran liền đem mọi chuyện tường tình kể lại cho đám người.
"Băng vải quái nhân, còn cầm lưỡi búa, thật có ngươi như vậy ở quanh đây.”
Ran liền mở miệng,“ Đúng vậy a, tên kia trên khuôn mặt quắn toàn băng vải, ánh mắt đỏ đậm rất là khủng bố."
Mori Ran lúc này như nhớ ra cái gì liền a lên một tiếng mở miệng nói tiếp," khi sáng chúng ta đi tới biệt thự cầu treo, chính xác là nhìn thấy băng vãi quái nhân, có khi nào tên kia là người ở gần đây không nha."
Suzuki Ayako lắc đầu phủ nhận mở miệng nói," Không có khả năng, cả khu rừng này chỉ có biệt thự này mà thôi, không có người nào sinh sống ở đây."
"Nếu có người sinh sống, chỉ có ở bên kia núi mà thôi."
Vừa nói, Suzuki Ayako đi tới điện thoại bàn mở miệng nói tiếp," Trước hết chúng ta phải báo cánh sát mới được."
Nhưng chờ một lúc lâu cũng không gọi được, Suzuki Ayako sắc mặt khó coi mở miệng nói," Không gọi được, đầu dây bên kia đã bị đứt mất."
Mọi người lúc này cũng thử lấy điện thoại của mình ra, Mori Ran cầm điện thoại lắc đầu.
Sukawaki Moya lúc này đã thay lại một bộ y phục, y phục kia của hắn đã bị mồ hôi làm cho ướt, cho nên thay một bộ khác.
"Như vậy vùng này đã bị người nào đó làm cho nhiểu sóng, giống như đã chuẩn bị từ trước."
Nghe Sukawaki Moya lời nói, Conan lúc này ngẩng đầu lên nhìn Sukawaki Moya mở miệng nói," Moya ca ca, cây cầu treo..."
Nghe Conan nói thế, Sukawaki Moya gật đầu mở miệng nói," Có khả năng đã bị hung thủ cắt đút rồi, nhưng để xác nhận, chúng ta cần phải đi nhìn xem."
Nghe cầu treo có khả năng bị cắt đứt, mọi người đều sắc mặt đại biến, cũng không lo bây giờ là trời tối, mọi người đều cầm đèn pin hướng phía ngoài cây cầu treo chạy đi.
Quả nhiên sợ điều gì thì điều đó tới, mọi người chạy tới chỗ cầu treo đã thấy nó quả thật bị cắt đứt rồi, mập mạp Takahashi Ryouichi âm thanh hoảng sợ mở miệng nói," Tên kia đầu tiên là chắt đứt liên lạc ở bên ngoài, bây giờ cầu treo cũng bị cắt đứt mất, chẳng lẽ hắn muốn giết hết chúng ta sao."
Nhìn Takahashi Ryouichi sợ hãi run rẩy cơ thể, Sukawaki Moya khóe miệng lạnh lùng nở nụ cười.
Tên này đúng thật là biết diễn, bị hắn hai kích mà vẫn có thể nhẹ nhàn đứng ở chỗ này, tố chất thân thể thật cường ngạch a.
Nhưng dù thế nào cường ngạch, hắn muốn Takahashi Ryouichi sống không bằng ch.ết.
Conan đi tới sợi dây, quả thật là bị người dùng vật sắc bén cho cắt đút, hắn cắn răng.
Tên kia thật đánh ch.ết a.
Takahashi Ryouichi sau khi nói xong cũng hướng về phía biệt thự chạy về, Ikeda Chikako bất mãn mở miệng nói," Ngươi bị thần kinh à, chuyện tới nước này còn chạy loạn."
Sau đó mọi người cũng đuổi theo Takahashi Ryouichi chạy về biệt thự.
Sau khi trở về, liền nhìn thấy Takahashi Ryouichi co rút lại ngồi trên ghế, sợ hãi lầm bầm," Băng vãi quái nhân, chắc chắn là hắn, hắn sẽ giết hết chúng ta."
Mọi người nhìn xem Takahashi Ryouichi sợ hãi như thế thì lắc đầu, Ikeda Chikako tức giận mở miệng quát lên," Ngươi được rồi a."
"Đàng ông con trai mà lại thành ra bộ dạng như thế, mất mặt không a."
"Băng vãi quái nhân chỉ là cầm lưỡi búa dù dọa Ran một chút mà thôi, cắt đứt cầu treo chỉ là trò đùa quái đãng mà thôi."
"Đợi mưa tạnh chúng ta cùng nhau xuống núi, ta mới không sợ băng vãi quái nhân."
Sau khi nói xong, Ikeda Chikako liền hướng trên lâu đi, trở về phòng của mình.
PS/