Chương 6: TG1 công lược trúc mã bác sĩ 5
Đêm, khách sạn xx.
Diêu Vi đẩy rớt ly rượu của đồng nghiệp, cầm lấy ví viện cớ muốn đi nhà vệ sinh.
Đem ví đặt trên bệ bồn rửa tay, Diêu Vi mở vòi nước ra, tiếng nước ào ào xôn xao trong nhà vệ sinh vọng ra.
Dùng tay tiếp chút nước lạnh, vỗ nhẹ lên khuôn mặt ửng đỏ, vết ửng đỏ tức khắc biến mất rất nhiều, trong đầu có chút men say dần thanh tỉnh.
Cô không ngờ Diêu Vi tửu lượng lại kém như vậy, mới hai ly rượu vang đỏ đầu liền cảm thấy có chút choáng váng.
Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt mỹ lệ ánh mắt mê ly trong gương, xem ra bộ dạng cô bây giờ thật không thể quay lại căn phòng đó, vạn nhất có chuyện gì xảy ra, có thể bị thiệt nhiều hơn là được!
Nghĩ đến vừa rồi rời khỏi phòng, ánh mắt thâm trầm kia nhìn về phía cô, Diêu Vi liền nhịn không được muốn đem tên kia đánh một trận.
Thật sự sốt ruột, cô cũng không biết mình có thể kiên trì ở đây trong bao lâu.
Suy nghĩ một chút, cô liền rút điện thoại hồng nhạt trong ví ra, gửi cho Quý Hàn một tin nhắn, lúc này hắn hẳn đã tan tầm.
【 quý ca ca, anh có thể hay không? Có thể tới khách sạn xx đón em? Anh anh anh...... Đồng nghiệp điên cuồng mời rượu, em chịu đựng không nổi a! Mau mau tới đón em! 】
Không bao lâu Diêu Vi liền thu được hắn hồi âm.
【 uống ít thôi! Chờ anh tới rồi gọi lại cho em. 】
Nhìn tin nhắn hồi âm kia, Diêu Vi trong lòng thở phào nhẹ nhõm, Quý Hàn đáp ứng tới đón cô, hẳn là mình có thể an toàn rời khỏi đây.
Gửi lại cho Quý Hàn một tin nhắn 【 trên đường Tiểu Tâm 】, Diêu Vi mới vừa lòng đem di động nhét trở lại ví, sửa sang lại nhung nhan, thong thả ung dung bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Trở lại phòng, lại bị đồng nghiệp thay phiên chuốc rượu.
Diêu Vi thoái thác không được, kết quả với mỗi đồng nghiệp cô uống một chút.
Ngắn ngủn trong vòng hai mươi phút, Diêu Vi lại bị người rót hai ly rượu, cô trong lòng muốn chửi má nó, cô cảm giác đầu choáng váng.
Lúc này, người đang ngồi một mình ở nơi kia, bỗng bưng hai ly rượu đi tới chỗ Diêu Vi.
Ánh mắt ý bảo người bên cạnh Diêu Vi đứng lên, Đường Giang không khách khí ngồi bên cạnh Diêu Vi, đem một ly rượu trong tay đẩy đến trước mặt cô.
Sau đó giơ lên một ly rượu khác trong tay, trên mặt treo lên vẻ phong lưu ngả ngớn, tươi cười nói: "Diêu trợ lý, sau này hợp tác vui vẻ, tôi kính em một ly."
Diêu Vi mắt say lờ đờ mê mang nhìn ly rượu trước mặt, còn có khuôn mặt tươi cười kia, trong lòng không ngừng muốn nôn.
Trên mặt lại một bộ dáng uống say, đem ly rượu trước mắt đẩy ra, trong miệng làm nũng, lẩm bẩm: "Tôi uống không được nữa."
"Ha hả!" Đường Giang tươi cười không giảm, ánh mắt đào hoa lưu luyến nhìn chằm chằm Diêu Vi bởi vì say rượu mà khuôn mặt đỏ bừng, trên tay lại cố chấp đem ly rượu đẩy trở về, dùng ngữ khi nhẹ nhàng như dỗ trẻ nhỏ: "Liền một ly!"
"Một ly đều uống không được!" Diêu Vi cắn môi dưới, khó xử nói.
Hắn ta còn đang muốn nói gì đó nhưng lại bị một âm thanh như tiếng chuông điện thoại đánh gãy. Khuôn mặt cứng đờ, hỏi: "Điện thoại của ai?"
Chung quanh đồng nghiệp hai mặt nhìn nhau, biểu cảm vô tội.
"Tôi...... Tôi......" Diêu Vi chầm chậm nói, cô phản ứng chậm nửa nhịp, đây không phải tiếng chuông đặc biệt dành cho Quý Hàn sao?
Vội vàng từ trên chỗ ngồi cầm lấy ví, lấy ra di động hồng nhạt, tiếng chuông còn kiên trì không dứt.
"Uy, Quý ca ca?" Diêu Vi trực tiếp nghe, đặt ở bên tai, một tay cầm ví, một bên tiếp điện thoại, một bên thất tha thất thểu đi ra khỏi phòng.
Cô cũng không chú ý tới ánh mắt âm trầm của người bên cạnh.
Ngoài hành lang, ngăn cách âm thanh ầm ĩ trong phòng, trong điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp của Quý Hàn: "Em ở phòng nào, anh đi lên đón em."
Quý Hàn từ trong điện thoại nghe thấy giọng men say của Diêu Vi, trong lòng có chút không yên tâm.
Diêu Vi nâng lên đôi mắt mê ly chếnh choáng nhìn ra, thanh âm khàn khàn: "Lầu hai phòng 205, em ở cửa chờ anh."
"Hảo!" Nói xong điện thoại Quý Hàn liền ngắt kết nối.
Diêu Vi bên tai truyền đến âm thanh đô đo, cô rũ cánh tay cầm di động xuống, khép lại mí mắt, thân thể vô lực dựa vào vách tường lạnh lẽo, sự lạnh lẽo kia làm cô thanh tỉnh chút ít.
Hiện tại cô chỉ cần chờ Quý Hàn đi lên đây.
"Răng rắc!" Một tiếng, đối diện cửa phòng mở, Đường Giang từ bên trong đi ra, tay nhẹ nhàng khép cửa lại, nhìn người con gái đang dựa vào vách tường, câu môi cười, đi đến trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô, cơ hồ muốn mặt dán mặt, thậm chí còn vươn một bàn tay chống lên vách tường.
Hắn ta ngữ điệu ái muội, ánh mắt âm trầm: "Vừa rồi người gọi điện cho em là ai?"
Vừa rồi cô một tiếng Quý ca ca, đã chứng minh phía bên kia là một người đàn ông.
"Liên quan gì tới anh?" Diêu Vi không vui nheo mắt lại, nhăn nhăn cánh mũi, trên người hắn ta toàn mùi son phấn, cô thực không thích, vừa thấy liền biết là một người phong lưu đào hoa.
"Em......"
Đường Giang con ngươi chứa đầy nguy hiểm, cô gái này được lắm, trước mặt hắn từ trước tới nay chưa từng ai giám không cho hắn một cái mặt mũi.
Hắn ta bỗng vươn một cái tay nắm lấy cằm cô, cường ngạnh đem khuôn mặt cô lại gần, sau đó liền hôn lên đôi môi đỏ mọng kia.
"Anh buông tôi ra!" Diêu Vi phẫn nộ giãy giụa, khóe mắt liếc nhìn bóng dáng quen thuộc.
"Ô ô......"
Cô vội vàng thay đổi biểu tình, điềm đạm đáng yêu,nước mắt trong suốt lách tách tuôn rơi.
Đường Giang thỏa mãn khi hôn đôi môi non mềm của cô, chóp mũi thậm chí còn ngửi được một mùi xử nữ u hương, nhưng đối với Diêu Vi nước mắt buồn bực không thôi.
Còn không phải là cường hôn thôi sao? Khóc cái gì? Lại nói như này cũng đâu phải là hôn.
Nhưng mà không đợi Đường Giang suy nghĩ cẩn thận, Quý Hàn nổi giận đùng đùng một quyền hướng tới khuôn mặt hắn ta, thẳng đem người đang không phòng bị hướng bên cạnh một cái lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã trên đất.
"Ô ô ô, quý ca ca, anh rốt cuộc tới. Ô ô ô......" Diêu Vi nhìn thấy Quý Hàn, giống như thấy được cứu tinh, vội vàng khóc lóc ôm lấy eo Quý Hàn.
Xem bộ dáng hung tàn âm trầm này, quả thực như muốn ăn tười nuốt sống kẻ kia.
Thấy Diêu Vi khóc thương tâm, khuôn mặt nhỏ trắng bệch cùng một bộ dáng kinh hách.
Quý Hàn liền ôm cô vào lòng, ôn nhu vỗ nhẹ lưng Diêu Vi, nhẹ giọng an ủi: "Đừng sợ, có quý ca ca ở đây, tên hỗn đản kia không dám khi dễ em."
Nói xong, hàn quang bắn về phía tên hỗn đản kia. Kia nguyên là một khuôn mặt tuấn tú phóng khoáng phong lưu, nay lại bị phá tan bởi một mảnh thâm tím.