Chương 7: TG1 công lược trúc mã bác sĩ 6
Đường Giang vươn ngón tay ra đè lên miệng vết thương, đau đến mức hắn ta nhếch miệng nhe răng, trong lòng không ngừng bùng nổ cơn tức. Đặc biệt là khi nhìn đến đôi nam nữ chặt chẽ ôm nhau trước mặt, trong lòng đố kị cùng một khối lửa giận. Đàn ông chính là kỳ quái như vậy, một khi đã nhận định người phụ nữ của mình, liền tuyệt đối không cho phép kẻ khác nhúng tràm. Đại khái đàn ông có thói hư tật xấu này đi.
Quý Hàn không nói một lời ôm Diêu Vi rời đi, Đường Giang cũng không ngăn cản, chỉ là ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm bóng lưng bọn họ rời đi, trong lòng một cỗ hỏa khí nghẹn lại không có chỗ phát.
Diêu Vi đầu choáng váng được Quý Hàn ôm lên xe ngồi ở ghế lái phụ. Quý Hàn khởi động xe, nhấn ga rời đi, đôi bàn tay thon dài dùng sức nắm chặt tay lái, khuôn mặt xám xịt nổi gân xanh.
Trong không gian nhỏ hẹp, Diêu Vi lại đang say, tuy có thể cảm nhận được một cỗ áp suất thấp từ trên người Quý Hàn nhưng cơ thể thật sự khó chịu, cô đành phải hạ cửa sổ xe xuống, làm gió lạnh bên ngoài thổi tỉnh chính mình.
Đôi tay ôm ngực, cả người cuộn tròn trên ghế lái phụ, cơ thể trong trạng thái không an.
Quý Hàn khuôn mặt xanh mét, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm con đường phía trước, hắn chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu như bị lửa đốt, hắn cũng không biết vừa rồi khi chạy đến lầu hai nhìn thấy Diêu Vi bị nam nhân kia cường hôn, trong lòng bỗng nhiên hít thở không thông, tràn ngập phẫn nộ lửa giận! Khiến hắn thật muốn đen tên đàn ông kia hung hăng đánh một trận, tốt nhất là đánh cho hắn ta không dậy được.
Gió lạnh bên ngoài liên tục ùa vào khiến nhiệt độ trong xe nhanh chóng giảm xuống, Diêu Vi nhịn không được run run, luyến tiếc không muốn đem cửa sổ xe đóng lại.
Quý Hàn vẫn luôn chú ý đến cử chỉ của Diêu Vi, thanh âm lạnh lùng ra lệnh: "Đem cửa sổ xe đóng lại cho tôi!"
Nhận thấy giọng nói Quý Hàn xưa nay chưa từng băng lãnh như vậy, Diêu Vi đành phải đem cửa sổ xe cấp đóng lại, ngữ khí thật cẩn thận thử nói: "Quý ca ca, cơm tối anh ăn chưa?"
Quý Hàn ngực một trận phập phồng: "Ăn qua."
Nếu không phải bởi vì ăn cơm chậm trễ, hắn không đến mức tới trễ lâu như vậy, làm Diêu Vi bị tên hỗn đản kia chiếm tiện nghi.
Diêu Vi ngượng ngùng nói: "Vậy là tốt rồi,vậy là tốt rồi."
Hỗn đản! Đêm nay Quý Hàn là chuyện như thế nào?! Hoàn toàn bị bộ dáng âm dương quái khí của hắn lúc này cấp đánh bại? Căn bản liền không thể nói tiếp!
Một đường trầm mặc không nói chuyện, cuối cùng xe chạy đến dưới lầu, Quý Hàn không nói một lời dừng xe lại, đỡ Diêu Vi xiêu xiêu vẹo vẹo cùng nhau vào thang máy.
Diêu Vi có nỗi khổ nói không nên lời, cô bảy phần men say đều bị khí lạnh trên người Quý Hàn áp đông lạnh thành năm phần.
Cũng may trong chốc lát cửa thang máy liền mở. Hai người bước ra ngoài thang máy, Diêu Vi đi đến căn hộ nhà mình, cửa nhà cô đối diện chính là cửa nhà Quý Hàn.
Tìm trong ví nửa ngày cũng không thấy chìa khóa, Diêu Vi trực tiếp đem ví ném trên mặt đất, ngồi xổm xuống ô ô khóc: "Ô ô...... Liền chìa khóa đều khi dễ ta......"
Quý Hàn trầm mặc đem ví nhặt lên, ở một góc lấy ra chìa khóa, mở cửa, sau đó đem Diêu Vi kéo lên.
"Hôm nay cảm ơn anh! Quý ca ca." Diêu Vi xoa xoa nước mắt trên mặt, thanh âm mang theo dày đặc giọng mũi. Bởi vì khóc thút thít cùng say rượu, khuôn mặt cô toàn bộ đều là màu hồng hồng, tươi đẹp mê mang đôi mắt ngập nước.
"Người đàn ông kia là ai?" Ánh mắt phức tạp nhìn Diêu Vi một lúc lâu, Quý Hàn vẫn là hỏi vấn đề này.
"Tổng giám đốc mới của công ty, cũng không biết ngày mai đi làm có hay không bị làm khó dễ, ai...... Thoạt nhìn cũng không tệ lắm! Ai biết hắn thế nhưng......" ngữ khí lo lắng cùng biểu tình bất an, Diêu Vi mới không nói là cô cố ý đâu.
Lời kia vừa thốt ra, Quý Hàn sắc mặt liền trở nên đáng sợ, hắn lộ ra nụ cười lạnh: "Thoạt nhìn cũng không tệ lắm? Em có phải hay không cảm thấy tôi phá rối em cùng hắn ta phát triển quan hệ? Nếu tối nay tôi không tới, em liền cùng hắn lăn qua lăn lại trên giường? Tương lai có thể trở thành tổng tài phu nhân?"
"Quý ca ca, anh......" Diêu Vi vẻ mặt không thể tin lui về phía sau vài bước, khuôn mặt trắng bệch không một chút huyết sắc, đáy mắt bị thương cùng khổ sở.
Quý Hàn nhìn đến sắc mặt tái nhợt của Diêu Vi, trong lòng xuất hiện một tia tự trách cùng đau lòng, nhưng nghĩ đến vừa rồi cô khen tên đàn ông kia không tồi, trong lòng vô cùng ghen ghét.
Quý Hàn ánh mắt nguy hiểm bước từng bước tới cô, trên mặt nở nụ cười châm trọc, lời nói độc ác phun ra: "Như thế nào? Em cùng hắn đã sớm thông đồng với nhau? Hôm nay kêu tôi tới, kỳ thật là lạt mềm buộc chặt? Có phải hay không khi ở trên giường, em cũng dùng khuôn mặt điềm đạm đáng yêu này để câu dẫn hắn?"
Hắn tưởng tượng đến Diêu Vi cùng người đàn ông kia lên giường, cảm giác ghen ghét bộc phát như muốn nổi điên!
Nhìn Quý Hàn trên mặt ác ý tươi cười, Diêu Vi ban đầu là không thể tin tưởng bây giờ là phẫn nộ, hít sâu một hơi, lạnh lùng nhìn hắn, chỉ ra ngoài cửa nói: "Anh đi ra ngoài cho tôi!"
Quý Hàn nhìn ánh mắt lạnh băng của Diêu Vi, chỉ cảm thấy cõi lòng tan nát, cô sao có thể...... Sao lại có thể dùng loại ánh mắt này nhìn hắn?
Ngực phẫn nộ rốt cuộc áp chế không được, "Phanh" một tiếng, cửa bị Quý Hàn dùng sức đóng lại!
Diêu Vi bị thanh âm này làm hoảng sợ, thấy Quý Hàn vẫn còn ở trong phòng, cô lạnh lùng nói: "Anh còn ở nơi này làm gì? Không nghe được tôi nói sao? Đi ra ngoài cho tôi!"
"Ha hả ~ Tôi có khả năng làm gì? Đương nhiên là thượng em a!" Quý Hàn ánh mắt lộ ra nguy hiểm âm trầm, một tay đem Diêu Vi bế lên, ném cô lên sô pha, cả người đè lên.
Diêu Vi bỗng nhiên bị tập kích phát ra một tiếng thét chói tai, thẳng đến khi cả người bị hắn đè lên, mới không ngừng giãy giụa, phẫn nộ nhìn chằm chằm Quý Hàn mắt kính gọng mạ vàng: "Anh đi xuống cho tôi!"
"Như thế nào? Hắn có thể chạm vào người em? Tôi thì không thể?" Quý Hàn hôn lên môi Diêu Vi, lấp kín cái miệng nhỏ đang không ngừng phát ra những lời nói làm hắn đau lòng.
ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ ʍút̼ ʍút̼, hương vị thơm ngọt, cảm xúc mềm mại trơn trượt làm hắn không muốn ngừng lại, trên người một cỗ dục hỏa không ngừng châm lên.
"Ngô......" Diêu Vi gắt gao khép chặt miệng, không cho đầu lưỡi Quý Hàn xâm lược vào bên trong.
"Tê " một tiếng, cổ áo sơmi bị một bàn tay to kéo ra, đôi bạch tuyết hồng đào bại lộ trong không khí, một bàn tay lạnh lẽo không ngừng dò xét.
"A!" Một tiếng thét kinh hãi, Diêu Vi cái miệng nhỏ khẽ mở, Quý Hàn đầu lưỡi nhanh chóng xâm nhập, ở trong khoang miệng không ngừng càn quét, cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương, ra sức ɭϊếʍƈ ʍút̼, quấy loạn.
Đồng thời bàn tay to không ngừng tác oai tác quái, cầm một bên bánh bao đầy đặn trong tay tùy ý nhào nặn, cảm xúc mềm mại nhẵn nhụi ấm áp làm Quý Hàn thỏa mãn thở dài ra tiếng.