Chương 2

Một căn hộ nào đó ở Hà Nội, 23 giờ 10 phút
Đức Quân nằm trên giường, mãi không ngủ được, anh cứ nghĩ mãi về câu hỏi của cô.
- “Có phải trước đây anh với chị Thu có gì đúng không?”


Lúc đó anh hơi giật mình, trả lời ngay như đinh đóng cột: “Không. Vẫn luôn là bạn bè từ nhỏ”
Có những thứ không nên nhắc lại, nhưng mà anh sốt ruột quá, nhỡ đâu, nhỡ đâu có hiểu lầm gì đó thì sao?


Thật sự thì anh chẳng phải xã hội đen gì cả, chỉ là thấy người quen có việc đầu tư, muốn vay thì anh cho vay, còn công việc thật sự của anh là giám đốc điều hành tại một công ty đồ cổ.


Quen cô tám năm, rồi thích cô, yêu cô từ lúc nào chẳng hay. Món nợ kia chẳng qua chỉ là cái cớ để anh gặp cô thôi.


Vợ chồng nhà kia, tên bạn thân từ nhỏ suốt ngày mỉa mai anh không biết bày tỏ tình cảm đã đành, bố mẹ anh lại năm lần bảy lượt giục giã anh dẫn bạn gái về nhà, trong đó thì mẹ anh cũng không thích An Thanh cho lắm.
Miên man suy nghĩ, rốt cuộc anh vẫn không thể ngủ.


An Thanh sau khi về tới nhà, lại được cô bạn thân nhất - Minh Anh rủ rê đi mua mỹ phẩm. Rõ ràng, quần áo, giày dép, mỹ phẩm, nữ trang là cái hố sâu không đáy của phụ nữ, nên cô chẳng có lí do nào để từ chối cả.
An Thanh hỏi cô bạn: “Này! Thế nào là thích một người nhỉ?”


available on google playdownload on app store


Minh Anh vẫn nhìn chằm chằm vào kệ chưng bày nhưng giọng thì có vẻ cao hơn, vui vẻ nói: “Gặp thấy vui, nói chuyện cũng vui, tóm lại là cái gì liên quan tới họ thì có thể vui cả ngày được. Còn yêu rồi thì khác, phức tạp hơn, đủ các thể loại cảm xúc hơn, thì lúc đó cả hai bên đều cần cố gắng”


- “Nếu mày xác định được ai đó, thì báo với tao một tiếng, dù sao thì tao với anh Bình cũng muốn mày tìm được bến đỗ sớm.”
Cô cười hì hì, nói lảng sang chuyện khác: “Kệ đi. Còn mày với anh Bình nữa, lấy nhau hơn một năm rồi, nên có em bé đi thôi!”
_________Black An.Jell__________


Một tuần trôi qua rất nhanh, sáng thứ bảy không đi làm, An Thanh dậy sớm chăm sóc da, dọn dẹp nhà cửa… 


Nghĩ đi nghĩ lại thì hiện tại cô không có ai để chơi cùng: nhóm bạn thân 4 người với nhau thì một người đã lấy chồng; hai người còn lại đang đi công tác ở Hàn Quốc; người thân như chị em gái thì cũng lập gia đình cả rồi.
- “Haizzz.. rốt cuộc mình vẫn cứ phải tự chơi thôi”


Sự buồn chán dẫn con người ra vào chỗ làm liều, An Thanh quyết định gọi điện cho anh chủ nợ: “Hôm nay anh đi chơi không?”
ch.ết ch.ết! Con gái con đứa ai lại rủ trai đi chơi trực tiếp như thế chứ?!
Nói đi thì phải nói lại, đây cũng không phải lần đầu hai người họ rủ nhau đi chơi kiểu này.


Ai đó mừng như điên, vội vàng đồng ý: “15 phút nữa anh qua!”
À! Hơi thiếu một tí, đó là hai con người này đều vô cùng trực tiếp, diễn đạt một cách uyển chuyện hơn thì là thẳng thắn quá độ. Có thể giải thích là do họ quen nhau lâu quá rồi >.<


Cô tọng nốt vài sợi mì, dọn dẹp qua loa, thay quần áo chuẩn bị sẵn sàng đợi anh tới. Bên này, Đức Quân vô cùng phấn khỏi, với tốc độ siêu thanh lên đường.
- “Ha ha, trời mưa nhỏ như này ngồi quả xe Porsche của anh thật là toẹt vời ông mặt trời!”


Đức Quân lôi một hộp sữa từ đâu đó ra đưa cho cô, hỏi: “Em ăn gì rồi?”
- “Mì tôm!”
Anh cau mày vào, lườm cô. 
Bạn nhỏ tưởng mình bị tuýt còi vì nói trống không, liền vội vàng sửa lại, còn nói rõ to: “Thưa anh, sáng nay em ăn mì rồi ạ!”


Bạn lớn không thèm nói gì thêm, phi xe tới một quán ăn sáng, xách cổ bạn nhỏ xuống: “Đi ăn thêm với anh”
Hai bát phở bốc hơi nghi ngút, thơm ngào ngạt được bưng ra, An Thanh vốn không có khái niệm yểu điệu thục nữ, rất là tự nhiên lấy một bát, sụp soạp -_-


- “Thế này thì có phải tí nữa đang chơi thì em sẽ ch.ết vì đói không?”. Anh cáu kỉnh nhìn cô, quát.
Cô vẫn tiếp tục ăn, trong lòng thầm đắc ý.
Đang ăn, như sực nhớ ra một điều, cô lục ví lôi ra một số tiền, đưa cho anh: “Gửi anh trước, đằng nào tí nữa anh cũng là người trả tiền”


Anh ngớ người, hỏi: “Tiền gì đây?”
- “Đương nhiên là tiền ăn sáng với chi phí đi chơi rồi! Nếu thiếu em sẽ bù sau, vì hôm nay em muốn đi chơi nhiều lắm.”
Đức Quân dứt khoát không cầm: “Em bị dở à? Ăn là anh mời, đi chơi thì anh bao em”


An Thanh toe toét, nói: “Cái gì thì cái chứ tiền nong phải sòng phẳng. Em không nói lần hai đâu, anh cầm đi. He he!”
Anh nghe vậy, cười nhận lấy: “Tùy em”
Cô nhìn anh cười, bỗng chốc cảm thấy hơi bối rối, mặt hơi đỏ lên.






Truyện liên quan