Chương 3
Họ đi chơi đu quay đầu tiên, bắt đầu từ trò đơn giản trước.
Ngồi trên đu quay, cô bỗng hỏi anh: "Đại ca, sao anh già ngần đó tuổi rồi, mà chả thèm yêu lấy ai thế?"
ANh già thở dài một hơi, hỏi ngược lại: "Em thử nói xem thế nào đi!"
- "Em cứ nghĩ là, anh vừa đẹp trai, giàu có, không được tốt bụng mấy nhưng vẫn khá là tử tế, ga lăng, vân vân các kiểu, đáng lẽ phải rất nhiều người yêu rồi mới đúng chứ, vì hợp tiêu chuẩn các cô gái kinh dị luôn! Thế mà thực tế thì ế chổng ế chơ. Rốt cuộc thì anh không thèm yêu ai hay là bị gay rồi không biết nữa?!"
Anh nói: "Thế có phù hợp tiêu chuẩn của em không?"
Cô ậm ừ: "À thì có, nhưng mà..."
Anh thấy cô có vẻ không muốn nói tới việc này, bèn hỏi sang câu khác: "Em cũng chả ai thèm đấy thôi! Còn nói ai! Hay là chúng ta rổ rá cạp nhau nhỉ?"
An Thanh cười sặc sụa: "Há há há há! Anh già của em ơi, đây là anh đang tỏ tình với em đấy hả?"
Anh nghiêm mặt lại: "Ừ. Nếu bây giờ anh nói là anh muốn em làm bạn gái anh... thì sao?"
Cô nghe vậy, vừa bất ngờ, vừa sợ, vừa...có một cảm xúc nào đó không thể diễn tả bằng lời, vội bật ra như một phản xạ: "Thôi thôi anh đừng có đùa!!!"
- "Hì hì, em đây không chịu nổi thính độc của anh đâu!"
Đức Quân hơi hụt hẫng, rồi nhanh chóng khôi phục lại vẻ bên ngoài, coi như câu nói vừa xong là nói đùa, vui vẻ nói chuyện tiếp.
Sau đó họ còn chơi khá nhiều trò chơi khác, đi ăn trưa thật no, chiều lại đi xem phim, ném bóng nước, trượt patin... đến tận 5 giờ chiều mới về.
- "Cảm ơn anh nhiều nhé! Cả ngày hôm nay đi chơi cùng anh vui thật đấy!"
Anh cười đáp: "Lúc nào em muốn đi chơi, cứ gọi anh. Giờ anh phải tới công ty xử lý công việc một chút. Tạm biệt em."
Cô nhún nhún người, vẫy vẫy tay: "Bái baiiiiiii!"
Anh Thanh lên nhà, nằm vật xuống giường, suy nghĩ về câu nói của anh lúc sáng.
Thực ra lúc nghe câu nói ấy, cô thấy... vui, nếu câu nói ấy là thật thì cũng hay ho lắm nhỉ?! Ha ha
Cô mở điện thoại mình, nhắn tin cho Lan - một trong hai cô bạn đang đi công tác bên Hàn Quốc:
- Anh yêu của iemmmm! Hôm nay có người thả thính em đấy!
Bên kia ngay lập tức rep lại:
- Anh chủ nợ đẹp trai đúng không hả? Thế nào, có đớp không? Thính xịn thế còn gì!
- Sao mày đoán giỏi thế Đi guốc vào bụng tao à? Chắc chắn là tao dùng một cước mạnh đá thính ra thật xa rồi! Anh ấy dù sao cũng là người đàn ông thành đạt, gia đình lại giàu có sẵn, tao với sao được chứ?!
- Có gì mà xứng mới chả không xứng? Mày xinh đẹp, lương hai chục, tự mua đất mua xe máy, trả tiền nợ giúp bố là quá tốt rồi! Ở đâu chứng minh là không xứng đây? Tao nghe phong phanh người ta nói là ổng thích mày đấy. Tuy tao mới gặp anh vài lần nhưng với khả năng siêu phàm của tao thì điều ấy là rất rất rất có thể. Tin tao đi!
An Thanh đọc xong, hơi bối rối, nhắn lại:
- Ờ ờ ờ cứ biết thế. Giờ tao đói rồi, đi nấu ăn tạm cái gì còn đi tập gym. Thế nhé!
Quăng điện thoại xuống cuối giường, cô lấy gối bịt chặt cả mặt, hét thật lớn.
Đức Quân lên tới công ty, thật là một ngày thứ bảy cuối tuần vô cùng may mắn khi vừa được đi chơi với cờ zút >< lại vừa có ba đơn đặt hàng mấy món đồ cổ có giá trị. Anh vui vẻ giải quyết công việc, thầm cười trong bụng.
- “reeng...reeng...”
Chuông điện thoại bàn vang lên, anh nhấc máy: “Xin chào. Đây là số...”
Chưa kịp chào hết câu, mẹ anh đã hét lên: “Tôi là mẹ anh!!!”
- “Vậy xin hỏi mẹ của tôi có việc gì gấp mà phải gọi tới cả điện thoại bàn của giám đốc ạ?”
Bình thường khi làm việc anh sẽ để máy ở chế độ im lặng, có lẽ mẹ gọi rồi nhưng anh không thấy.
Bà Phương phấn khởi nói: “Ha ha, hôm nay em trai con bảo với mẹ rằng, bạn nó nhìn thấy con đi cùng một cô gái tới khu vui chơi. Có phải không con?”
- “Đúng rồi mẹ. Con đi với một cô gái.”
- “Đấy mà đấy mà! Tốt lắm! Ai vậy con?”
Anh ngừng lại một chút, trả lời: “Thanh ạ”
Đầu máy kia ré lên: “Mẹ vẫn không thích con bé đó cho lắm!”
Đức Quân bóp trán, bình tĩnh đáp: “Mẹ không thích, nhưng còn thích. Con sẽ nói chuyện với mẹ sau. Con chào mẹ, con cúp máy đây.”
Anh ngồi chắp tay, lặng lẽ suy nghĩ.
Bố anh luôn luôn ủng hộ anh, việc anh yêu An Thanh cũng không ngoại lẽ. Nhưng mẹ anh thì lại không giống thế, bà thích con gái nhu mì, nhút nhát một chút, mẫu người giống phụ nữ ở thời của bà, nên không thích cô.
Tuy vậy, anh vẫn tin là đức tính tốt của cô ấy sẽ thay đổi được.
“Hắt xì!”
Cô ôm con gấu bông to hơn người mình, kêu gào: “Lạy Phật! Con còn cần đi làm kiếm tiền tiêu xài, Người đừng để con ốm nhé!”
Cô lồm cồm mò dậy, thay quần áo, bây giờ gần 6 giờ, đến giờ tập gym của cô rồi.
An Thanh cười, nhắc đến mới nhớ, huấn luyện viên của cô đẹp trai và body rất ngon hê hê! Mỗi tội lấy vợ rồi thôi!
Chợt, hình ảnh của anh xẹt một cái xuất hiện trong đầu cô.
AAAAAAAAAAAAAA!
Hôm ấy đúng là một tai nạn, và cô được “chiêm ngưỡng” body của anh chủ nợ đáng yêu.
An Thanh vuốt cằm: “Khà khà khà! Kể ra thì của anh ấy cũng không hề kém huấn luyện viên đâu!”