Chương 9: Phụng trà
Sau khi Thái Sinh mặc y phục xong, cùng với Bạch Tấn Vân hai người yên lặng không nói gì nhìn nhau hồi lâu.nói là đối diện.Thật ra Bạch Tấn Vân vẫn dùng ánh mắt phức tạp nhìn Thái Sinh, vật nhỏ này mặc đồ nữ thật đúng là thích hợp nha,chẳng qua ngực hơi bằng phẳng.
Nghĩ vậy,Bạch Tấn Vân không tự chủ nở nụ cười.
Mà Thái Sinh đứng ở đó không biết làm sao, vốn thay áo trước mặt Bạch Tấn Vân đã thật xấu hổ,hiện tại hắn không thể giải thích được nụ cười đó, điều này làm cho Thái Sinh càng thêm đỏ mặt.
Cũng may không quá lâu, Tiểu Nguyệt đã đi tới.
Tiểu Nguyệt tới giúp đỡ Thái Sinh rửa mặt chải đầu.Tân nương tử vào cửa một ngày,sáng sớm phải phụng trà lão thái gia.
Bản than Tiểu Nguyệt là một ngoạt hoạt bát, nơi nào có nàng sẽ không vắng lặng, nàng lôi kéo Thái Sinh ngồi ở trước bàn trang điểm, bắt đầu chải tóc cho hắn, vừa chải vừa cảm thán, mái tóc thật đẹp lại dễ chải.
Động tác Tiểu Nguyệt vô cùng thành thạo, chỉ chốc lát đã hoàn thành .
Cả quá trình,Thái Sinh không nói một lời. Chẳng qua là ngơ ngác ngồi ở trước kính, nhìn chính mình như thế nào từ một nam nhân biến thành một nữ nhân .
Bạch Tấn Vân cũng không nói một lời, hắn chẳng qua vòng hai tay, yên lặng đứng ở phía sau Thái Sinh, nhìn hắn say sưa.
Sợ Thái Sinh gây rối việc, lão thái thái trên đường đi đến, Bạch Tấn Vân lần nữa dặn Thái Sinh, làm việc cẩn thận đừng lộ ra dấu vết.
Tiểu Nguyệt bưng hai chén trà đi ra mặt sau Bạch Tấn Vân và Thái Sinh,thấy hai người thỉnh thoảng kề lổ tai nói chuyện, khi thì chăm chú nhìn lẫn nhau, thân mật.
Đi vào chính đường, lão thái thái đã ngồi ở chủ vị thượng đẳng .
“Cha,mẹ.” Vừa vào nhà Bạch Tấn Vân cười hô nói.
Hai vị lão nhân mỉm cười gật gật đầu, nhất là Bạch phu nhân thấy bộ dáng vui vẻ của đứa con, thì biết đêm tân hôn hôm qua,hai người quá nhất định đặc biệt vui vẻ.
“Nhị nương.” Bạch Tấn Vân tuy rằng không tình nguyện, nhưng lễ nghi không thể bỏ qua.
Nhị phu là người xinh đẹp, cũng là người có tâm kế.Lúc này,bà tự nhiên chúc mừng Bạch Tấn Vân,“Đại thiếu gia sau khi thành thân,quả thật là tiến bộ không ít.”
Bạch Tấn Vân nghe xong lời này biết là mình bị giễu cợt, không ra tiếng tránh mọi người mất vui.
“Đại ca.” Bạch Tấn Uy lễ phép hướng Bạch Tấn Vân ân cần thăm hỏi, huynh đệ hai người quan hệ từ nhỏ đã rất tốt,Bạch Tấn Vân mỉm cười hướng hắn gật đầu.
Thái Sinh cúi đầu, hướng về phía mọi người trong phòng, nhẹ giọng nói:“Cha, mẹ, nhị nương, tiểu thúc.”
“Chị dâu.”Mắt Bạch Tấn Uy lơ đãng nhìn sang cổ thái sinh, nơi đó có một mảnh nhỏ máu ứ đọng,lụa mỏng cổ áo cũng không thể che hết, nghĩ đến đêm qua đại ca lưu lại dấu vết này.
Nghĩ đến đây, Bạch Tấn Uy khẽ nhíu mày, hai tay nắm chặt, trong lòng không hiểu tại sao tức giận.
Thái Sinh xoay người lại, tự tay lấy một ly trà trong khay, đi đến trước mặt bạch lão gia, quỳ xuống, đưa chén trà qua … đỉnh đầu, nhẹ giọng nói:“Cha, mời uống trà.”
Bạch lão gia gật đầu, đưa tay tiếp nhận trà, nhấp một ngụm rồi để qua một bên.
Thái Sinh lại tiếp tục lấy một ly trà, đi đến trước mặt Bạch lão phu nhân, quỳ xuống, đưa chén trà qua đỉnh đầu, nói:“Mẹ,mời uống trà.”
“Ừm.” Bạch lão phu nhân tiếp nhận trà, nhấp một ngụm,“Thái Liên, con đã vào cửa Bạch gia, chính là người của Bạch gia, nhất định phải nhớ rõ tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc, chăm sóc phu quân. Nếu không gia pháp Bạch gia không phải để cho đẹp .”
“Dạ, Thái Liên nhớ kỹ.” Thái Sinh cúi đầu, không có lời của Bạch lão phu nhân, hắn không dám đứng lên.
“Cha, mẹ, phụng trà xong rồi, chúng ta trở về.” Nói xong, nhanh tay kéo Thái Sinh quỳ trên mặt đất đứng lên, cũng không đợi lão gia đồng ý, hắn kéo nàng bước đi.
Cho đến ra ngoài sân đình, Bạch Tấn Vân mới mở miệng nói:“Sau này không có chuyện gì, tốt nhất nên tránh xa bọn họ.”
“Vâng” Thái Sinh đáp lời sau đó cúi đầu nhìn tay mình lúc này vẫn còn bị Bạch Tấn Vân nắm lấy.