Chương 10: Dấu vết nhàn nhạt

Bạch phủ đối với Thái Sinh mà nói là nơi cực kỳ xa lạ, có nhiều thứ hắn cần phải học, có nhiều người hắn cần nhớ kỹ, có nhiều quy củ hắn cần tuân thủ.
Nhưng mà chỉ cần giữ được nhà họ Thái, hắn nguyện ý hy sinh vì mình.


Huống chi hắn cảm thấy Bạch Tấn Vân đối với hắn coi như không tệ, cho dù đã biết hắn là nam nhân đích thực, Bạch Tấn Vân cũng không có xử trí hắn.
Thái Sinh đã gả vào đây ba ngày , có thể nói từ khi phụng trà trở về, mãi cho đến hiện tại, Thái Sinh rốt cuộc chưa thấy qua mặt Bạch Tấn Vân.


Nghe Tiểu Nguyệt nói,Bạch Tấn Vân là một con ngựa phóng đãng không có dây cương nào có thể kìm được , hắn đã quen tự do nên không có gì ràng buộc được hắn, hắn cũng không bị gì người nào trói được hắn, chỉ cần là chuyện hắn muốn làm thì không có gì có thể ngăn cản.


Thường ngày Bạch Tấn Vân thích nơi phong hoa tuyết nguyệt, hắn thường lui tới nơi đó trong Tử Vân Thành có nhiều cô nương mê muội hắn.
Nghe đến đó Thái Sinh có chút vui mừng, ít nhất bọn họ không quấy rầy cuộc sống đối phương, hắn chẳng qua muốn sống bình thường ở đây cho đến ch.ết.


Nhưng mà Tiểu Nguyệt lại lo lắng dùm Thái Sinh,“Thiếu phu nhân, phu nhân đừng buồn, đại thiếu gia sớm hay muộn sẽ chú ý đến phu nhân, thích phu nhân.”


Nàng từ lúc nhìn thấy Thái Sinh,đã cảm thấy được thiếu phu nhân là người đặt biệt hiền dịu, cũng là người tốt, có đôi khi Tiểu Nguyệt cảm thấy thật bất công, đại thiếu gia  bị mù sao, người động lòng người như vậy thiếu gia không cần, lại đi ra ngoài tìm tàn hoa bại liễu.


available on google playdownload on app store


Thái Sinh nở nụ cười, nhìn dáng vẻ Tiểu Nguyệt khổ sở, trong lòng hắn cảm thán, muốn hắn nói như thế nào đây, hắn và Bạch Tấn Vân vĩnh viễn không có khả năng .
Đang lúc Thái Sinh sững sờ, nghe thấy giọng nói của Tiểu Nguyệt lần nửa vang lên,“Thiếu phu nhân, nhị thiếu gia đến.”
Nhị thiếu gia?


Thái Sinh vội quay đầu đi, đã thấy vẻ mặt sáng lạn tươi cười của Bạch Tấn Uy đi vào sân, hắn cũng nhìn thấy Thái Sinh, vì thế trực tiếp đi về phía hắn.
Thái Sinh vội đứng dậy, cúi người hành lễ với Bạch Tấn Uy,“Nhị thúc.”


“Chị dâu không cần đa lễ.” Bạch Tấn Uy theo bản năng đưa tay đỡ Thái Sinh, lại đột nhiên ý thức được cái gì,sau đó cuống quít dùng nụ cười che dấu lung túng của hắn,“Chị dâu, đại ca đâu?”
“Thái Liên không biết.” Thái Sinh lắc đầu, trả lời chi tiết.


“Không biết?” Bạch Tấn Uy có chút không tin, theo lý thuyếtthành thân mới ba ngày, tại sao huynh ấy lại chạy loạn nha.


“Thật sự không biết,ta đã ba ngày chưa thấy qua hắn .” Thái Sinh thản nhiên nói. Nhìn ánh mắt tràn ngập mặt trời của Bạch Tấn Uy, Thái Sinh rất hâm mộ a, từ nhỏ hắn đã lập chí làm một thầy thuốc xuất sắc, làm một nam tử án đỉnh thiên lập địa, chống đỡ nhà họ Thái.


Chẳng qua là tạo vật trêu người, nửa đời sau hắn phải sắm vai nữ nhân.
Nhìn vẻ mặt mất mát của Thái Sinh,Bạch Tấn Uy nghĩ hắn bởi vì bị lẻ loi nên đau thương, rất muốn mở miệng an ủi hắn, lại phát hiện, hắn hiện tại là gì, một câu an ủi cũng nói không được.


“Chị dâu…… Tất cả sẽ tốt thôi.” Nghẹn nửa ngày, Bạch Tấn Uy mới có thể nói câu này.
Nhìn con ngươi trong suốt tràn ngập ánh mặt trời,Thái Sinh nở nụ cười, mang theo ngơ ngác u sầu, nở nụ cười nhợt nhạt.


Thái Sinh không biết nụ cười ngày đó, vĩnh viễn dấu ở trong lòng Bạch Tấn Uy chưa từng quên mất.






Truyện liên quan