Chương 43
Tích tắc… tích tắc…
Lại là thứ bảy, bởi vì đa số các thành viên của Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch đều phải tham gia vào kỳ thi kiểm tr.a trình độ tiếng Anh ở trường nên hôm nay câu lạc bộ tạm nghỉ một hôm. Tôi nhàn rỗi nằm nướng trong chăn, đang mơ một giấc mơ đẹp thì bỗng dưng chuông điện thoại vang lên.
Ai? Ai làm phiền giấc mộng đẹp của bản cô nương? Thật đáng ghét!
Tôi uể oải lăn một vòng trên giường, tóm lấy cái điện thoại trên đầu giường, ấn một nút. Trên màn hình hiền lên mấy dòng chữ:
9 giờ sáng, gặp tại đường Thời Quang.
Còn nữa, tôi không thích con gái không tuân thủ thời gian!
Người gửi quả nhiên là An Vũ Phong!
Đường Thời Quang?
Ba chữ này giống như một luồng điện xẹt nhanh qua đầu tôi, khiến tôi mở to mắt! Ký ức tôi nhanh chóng tái hiện lại truyền thuyết đó:
- Tô Cơ, cậu có biết đường “Thời Quang” không?
- Đường Thời Quang? Cái tên này nghe lạ thế? Lẽ nào là một con đường rất cổ sao?
- Cũng coi như thế… Đường Thời Quang là con đường cổ nhất của thành phố Tinh Hoa: Có phòng chụp ảnh cổ kính, hai bên có những quán bán đồ ăn vặt ăn mãi không hết, còn rất nhiều cửa tiệm nhỏ thú vị, mọi người đều gọi nó bằng cái tên thân mật là đường Tình nhân! Tương truyền rằng nếu một đôi tình nhân nắm tay nhau đi từ đầu đường tới cuối con đường, họ sẽ được mọi người chúc phúc, không bao giờ chia tay!
- Vậy sao… Thế sau này chắc chắn tớ không thể đi vào đường Thời Quang với những gã đàn ông theo đuổi tớ, nếu không, tớ và họ không bao giờ chia tay thì những anh chàng đẹp trai khác phải làm thế nào…
…
Mấy năm trước, khi tôi và Tô Hựu Tuệ vẫn còn là học sinh của trường Trung học Minh Đức, chúng tôi thường cùng nhau thảo luận về những sự việc thú vị trong thành phố Tinh Hoa.
Khi đó, ấn tượng sâu sắc nhất của tôi là câu chuyện về đường “Thời Quang”. Tôi còn nhớ hôm đó, khi tôi nói xong, Tô Hựu Tuệ đã bật cười lăn lộn.
Ha ha ha… Đó là thời khắc vui vẻ nhất của tôi trên thế giới này…
Này, này, này!
Vào lúc tôi đang chìm đắm trong những hồi ức đẹp thì bỗng dưng tôi lại nghĩ ra cái gì đó, bực mình vỗ mạnh vào đầu, bật dậy khỏi giường.
Bây giờ đâu phải lúc ngồi suy nghĩ! Đọc lại tin nhắn điện thoại xem nào!
Hừ hừ! An Vũ Phong, trò chơi của chúng ta bắt đầu mở màn rồi sao? Đây là chiến thư mà anh phát ra hả?
Tôi lạnh lùng hừ hai tiếng, sau đó không hề do dự, giơ cao điện thoại lên, nhanh chóng ấn mấy nút.
Chuẩn bị tiếp chiêu đi! 9 giờ, đầu đường Thời Quang,
không gặp không về
Một chiếc áo sơ mi trắng có thắt nơ ở ngực, bên ngoài là một chiếc áo khoác mỏng bó eo màu vàng chanh. Chiếc quần ngố dài tới đầu gối trẻ trung, kết hợp với sợi dây lưng màu cà phê, thêm vào đó là sợi dây chuyền bằng bạc sáng lấp lánh đeo trên cổ, Bạch Tô Cơ trong gương trông thật là xinh đẹp, quyến rũ và tràn đầy sức sống.
Ha ha! Nghĩ tới việc cuộc hẹn hò ngày hôm nay không bình thường, tôi không muốn trang điểm cho mình trở thành công chúa, có lẽ ăn mặc như thế này sẽ phù hợp với một cuộc PK hơn! Tôi thích thú giơ ngón trỏ và ngón giữa ra, làm thành biểu tượng chữ “V”, soi mình trong gương lần cuối rồi xách cái túi hình trăng khuyết màu vàng đi ra ngoài!
Tang tang tang tang tang tang tang tang tang…
Chiếc đồng hồ lớn của thành phố Tinh Hoa thong thả điểm 9 tiếng. Tôi thong thả đi trên đường Thời Quang. Mỗi bước chân đi, miệng lại khẽ nhếch lên cười, thu hút ánh mắt của mọi người đi đường.
Ha ha ha… An Vũ Phong, muốn hẹn hò với Bạch Tô Cơ tôi sao? Lẽ nào anh không biết, hẹn hò với Bạch Tô Cơ phải trả một cái giá rất cao sao?
Ba chữ “Đường Thời Quang” đã xuất hiện trước mắt tôi, cổng đường Thời Quang giống như một tòa nhà cổ, những nét chữ rồng bay phượng múa khắc trên đó tràn đầy không khí cổ kính! Tôi hít một hơi thật sâu, đứng thẳng người lên, kiêu ngạo nhìn ra xung quanh. Nhưng trong không khí hài hòa cổ kính này, lại có một màu sắc rất khác biệt thu hút mạnh mẽ ánh nhìn của tôi!
Đó là một người cao lớn mặc toàn đồ trắng, chiếc áo phông trắng, cái quần dài bó sát màu trắng và còn đội cả một cái mũ trắng! Cả người đó như một chòm sao băng lướt qua trong đêm, trắng tới chói mắt, trong phút chốc, tất cả mọi thứ xung quanh người đó dường như mất đi màu sắc.
Cái bóng màu trắng đang đứng nghiêng, lưng dựa vào cột đèn màu đen, thờ ơ chờ đợi điều gì đó. Bỗng dưng, ánh mắt của hắn chầm chậm liếc về phía tôi, tôi vô thức ngển cao cổ lên, định kiêu ngạo nở một nụ cười quyến rũ, nhưng khóe miệng của hắn đã khẽ nhếch lên rồi bước nhanh về phía tôi.