Chương 111: Mời
Sau khi nghiêm túc cảnh báo Tiểu Bạch, hai người lại trở về phòng, giống như chưa từng xảy ra việc gì, cùng Uyển Nhu và Mẫn Mẫn vui đùa như cũ.
Thời gian tốt đẹp qua đi rất nhanh, sau một đêm kia, Liên Hoa dặn dò dì Ngô phải chú ý quan sát hành động của Tiểu Bạch một chút, nếu không thích hợp phải báo ngay cho cô. Nhưng mấy ngày chú ý, con trai Liền Tĩnh Bạch không có bất kì phản ứng khác thường sau ngày nghe được đó, cô xác định Tiểu Bạch đã nghe lời cô không thèm quan tâm chuyện của Ôn thị và nhà họ Đỗ, cô mới hoàn toàn yên tam.
Liên Hoa yên lặng suy nghĩ, có lẽ ở trong ý thức của Tiểu Bạch, cô không chỉ là mẹ bé, càng thêm là người phụ nữ duy nhất trong sinh mệnh của bé, dáng vẻ tuyên bố độc chiếm cao, ngăn cản bất cứ người đàn ông nào cướp đi “người phụ nữ” của bé. Tiểu Bạch không thể mất đi cô, trời sinh bé cảnh giác với bất kì người đàn ông nào tới gần cô, đối với những chuyện khác, con trai cô cũng có thể yên tâm tin tưởng mẹ, nghe lời sẽ không làm bậy.
Như vậy là tốt rồi, chỉ cần Tiểu Bạch khoẻ mạnh bình an, cô vốn cũng không tính toán tìm cha cho bé, Tiểu Bạch sẽ không cần sợ, bé có thể vĩnh viễn độc chiếm cô.
Tài xế Tiểu Phi nhẹ nói: “Liên tổng, đã đến cao ốc Triển thị.”
“Ừ.!” Suy nghĩ của Liên Hoa đột nhiên bị cắt đứt, cô từ từ mở mắt, quả nhiên ngoài cửa xe là cao ốc cao ngất tầng mây của Triển thị, trong lúc vô tình, mục đích đã đến.
Liên Hoa vừa cầm tài liệu bên cạnh, vừa nói với Tiểu Phi: “Tôi ở Triển thị bàn bạc dự tính là một giờ, nếu như ra sớm hơn, tôi sẽ gọi điện thoại cho cô.”
Nửa tháng hẹn ước với Triển Thiếu Khuynh còn chưa tới, nhưng Triển thị liên lạc với cô nói Triển Thiếu Khuynh muốn tìm cô thảo luận phương án, cho nên hắn nói lần này nói với hắn phương án tiến triển. Chỉ là Thịnh Thế Liên Hoa và Triển thị vẫn thực hiện tốt đẹp không thiếu xót, Liên Hoa suy đoán hôm nay quá trình tiến hành sẽ rất thuận lợi, cho dù phải đối mặt với Triển Thiếu Khuynh, công ty kia muốn phương án tốt hơn cũng không thay đổi nhiều.
Tiểu phi gật đầu một cái: “Được.”
Liên Hoa ưu nhã nhấc chân xuống xe, cánh tay thon dài cầm tài liệu, hiên ngang mạnh mẽ nhưng không mất phong tình quyến rũ đi vào đại sảnh của Triển thị.
“Liên tổng, cô đã đến rồi.” Mới vào cửa, đã có người chào đón, phụ tá Lãnh giống như thân sĩ Anh, nho nhã lễ độ nghênh đón Liên Hoa, “Thiếu gia đang ở rên lầu chờ cô, mời cô theo tôi.”
Liên Hoa vội vàng nói cảm ơn: “Trợ lý Lãnh, ông quá khách khí, tôi tự đi vào là được rồi, làm sao phải tự mình chờ ở trước cửa đây.”
Vị trợ lý Lãnh hơn năm mươi tuổi này chính là người tài của giới chính trị, tên của ông là Lãnh Hồ, lúc còn trẻ theo Triển lão gia vào nam ra bắc khai phá thị trường, tài hoa xuất sắc, mưu tính sâu xa, lại yên phận làm một trợ lý bên người Triển lão gia. Giới ngoại giao nể phục ông gọi một tiếng trợ lý Lãnh, cho dù là Triển Thiếu Khuynh cũng phải nể ba phần, cô sao lại không biết xấu hổ để ông ấy tự mình dẫn đường.
“Liên tổng khách khí, tôi ự mình dẫn đường là có nguyên nhân, có chỗ, không phải ai cũng có thể đi vào.” Trợ lý Lãnh ngẩng đầu nhìn Liên Hoa, lại có một tia quan sát và đánh giá, “Mời đi bên này.”
Liên Hoa gật đầu nói cám ơn, không từ chối nữa: “Vậy thì cảm ơn ông.”
Trợ lý Lãnh dẫn đường ở phía trước, dẫn Liên Hoa tới thang máy chuyên dụng, thang máy từ từ lên cao, cô và ông thuận tiện tán gẫu. Nói chuyện với nhân, sắc mặt trợ lý Lãnh cũng biến thành hoà hoãn ấm áp, nói chuyện với Liên Hoa cũng có ý cười rất nhỏ.
“Trợ lý Lãnh, trên mặt tôi dính nhọ ư, sao lại nhìn tôi?” Trong thang máy, liên Hoa bị trọ lý Lãnh nhìn có chút sợ hãi, cái loại ánh mắt ý vị thâm thuý kia có ý gì, cô căn bản không có làm gì, rốt cuộc sao lại khiến trợ lý Lãnh chú ý!
“Không có, hôm nay Liên tổng rất tốt.” Trợ lý Lãnh lắc đầu, quay mặt đi, ẩn sâu trong mắt chỉ có vui mừng và vui mừng.
Ông đã nghe Triển lão gia tiết lộ, vị Liên Hoa tiểu thư trước mắt này là người phụ nữ thiếu gia thích, là người thiếu gia đảm bảo với ông cụ sẽ đoạt về làm vợ. Ông cụ đã gật đầu, nhưng Lãnh Hồ hắn nhìn thiếu gia lớn lên từ nhỏ, đối với nhân phẩm thiếu phu nhân tương lai sẽ hết sức bắt bẻ, giờ phút này ánh mắt mang theo chút xem xét tới kiểm tr.a Liên Hoa, để ý trong đôi câu của Liên Hoa tìm ra khuyết điểm. Nếu như cô không thích hợp với thiếu gia, Lãnh Hồ hắn nhất định sẽ biểu đạt ý kiến ngăn cản hai người ở chung một chỗ, để tránh về sau thiếu gia sẽ đau lòng.
Nhưng kết quả ngược lại, Liên Hoa không tốt chút sức nào đã thành công qua cửa ải này, cô không chỉ có dáng vẻ xinh đẹp, càng có thêm nội tâm khắc sâu tài hoa lỗi lạc, một cái nhăn mày hoặc một nụ cười tự nhiên cũng toát ra phong phạm hoàn mỹ, loại phụ nữ này quả thực là ngàn năm có một, ông không khỏi than nhẹ, quả nhiên ánh mắt thiếu gia phi thường!
Liên Hoa buồn bực sờ sờ mi tâm, cô không biết mình đã làm sai điều gì, khiến trợ lý Lãnh có vẻ mặt là lạ. Cô không giỏi cùng với người trung niên nói chuyện, không thể giống như lúc nhỏ đối với những chú quen sẽ làm nũng, cũng không thể giống như bạn bè nói về đề tài yêu thích, cô chỉ có thể chân thật bày ra chính mình, muốn nói gì thì nói, dùng chân tình để thay thế sáo ngữ (*) và lấy lòng.
(*) sáo ngữ: lời nói hoa mỹ
Thang máy “keng” một tiếng dừng lại, Liên Hoa theo trợ lý Lãnh ra ngoài, tới trước của điện tử khoa học công nghệ rất mạnh mới dừng lại.
Trợ lý Lãnh đè cửa điền mật mã vào, cửa phòng từ từ mở ra, ông mới ra dấu mời: “Liên tổng, thiếu gia đang ở bên trong, mời cô vào.”
Liên Hoa khẽ cau mày, mặc dù vô cùng nghi hoặc, nhưng vẫn là giơ giày cao gót, chậm rãi đi tới bên trong.
Cô tò mò ở trong hành lang kiểm tra, trong lòng ngừng suy đoán, không gian thần bí toạ lạc tại tầng chót cao ốc Triển thị là nơi nào? Chẳng lẽ khu khai phá khoa học kĩ thuật cơ mật của Triển thị, Triển Thiếu Khuynh đang ở bên trong nghiên cứu thành quả chế tạo mới nhật?
Nhưng nếu như nơi này thật sự là nơi quan trọng nhất của Triển thị, sao một người ngoài như cô có thể vào? Nơi này rốt cuộc là chỗ nào?
Trải qua lối đi hành lang dài, tầm mắt trước mặt chợt mở rộng, ánh sáng dìu dịu dưới ánh đèn, Liên Hoa giương mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, rung động không cách nào nhusch nhích.
Nơi này là một gian phòng xây dựng chừng nữa sân vận động, mười mấy người mặc áo trắng, quần áo bác sĩ ai có việc của người đó ở phòng bận rộn, trong phòng trưng bày các dụng cụ vận hành tự động, có thể gọi là máy chạy bộ, giường chữa bệnh, máy móc, vân vân, càng nhiều thiết bị xa lạ. Tại phòng này, có một mặt tường đều là gương, giống như phòng học khiêu vũ, khiến người đứng trước gương không thể giấu bất cứ động tác nào.