Chương 90: Diệp ân tuấn yêu cô
Thẩm Hạ Lan nhẹ nhàng lui trở về, cũng không định quấy rầy Thẩm Minh Triết.
Thật ra Thẩm Minh Triết là một cậu bé sống nội tâm, mặc dù hiểu chuyện sớm nhưng lại rất không dễ dàng thổ lộ tâm tình cùng người khác, trừ phi cậu bé cho rằng đó là người đặc biệt quan trọng thì mới có thể đối với người khác tốt như vậy.
Mặc dù biết tình cảm của Thẩm Minh Triết đối với Diệp Tranh không tâm thường, nhưng thỉnh thoảng Thẩm Minh Triết vẫn ghét bỏ cậu bé, khinh bỉ cậu bé, khiến Thẩm Hạ Lan cũng không phát hiện ra sức ảnh hưởng của Diệp Tranh đối với cậu bé.
Bây giờ nhìn thấy Thẩm Minh Triết cẩn thận đắp kín chăn cho cậu bé, sau đó khom người cởi giày cho người ta, khi nhìn thấy Diệp Tranh không mặc tất còn khẽ nhíu mày, kéo hai cái đùi của cậu bé lên trên giường rồi kéo chăn đắp kín lên hai chân của cậu bé.
Thẩm Hạ Lan không biết mình nên có phản ứng gì.
Là ngăn cản?
Hay là cứ để nó tùy ý phát triển tiếp như vậy?
Chắc chắn Thẩm Minh Triết và Diệp Tranh sẽ không thể ở bên nhau lâu dài được.
Chỉ cần có thể cứu được Diệp Ân Tuấn, nói không chừng Diệp Tranh lại bởi vì chuyện này mà quyết liệt với Thẩm Minh Triết, dù sao ai nấy đều thấy được, tầm quan trọng của Diệp Ân Tuấn đối với Diệp Tranh.
Nếu như cậu bé biết để cứu Diệp Ân Tuấn sẽ phải làm gì, giữa ba và anh trai, đứa bé kia sẽ chọn ai?
Thẩm Hạ Lan không hi vọng Thẩm Minh Triết bị tổn thương, thế nhưng bây giờ cô lại không có biện pháp để ngăn cản, chỉ là trong lòng mong mỏi, nếu như quả thật có một ngày như vậy, hi vọng Thẩm Minh Triết có thể chịu được.
"Khụ khụ"
Thẩm Hạ Lan cố ý ho khan hai tiếng.
Thẩm Minh Triết liên vội vàng đứng lên, ánh mắt hơi bối rối.
"Mẹ."
"Đói bụng không? Cơm sắp nấu xong rồi, nhưng sao Diệp Tranh lại ngủ rồi?"
Thẩm Hạ Lan giả vờ như không nhìn thấy tất cả những việc Thẩm Minh Triết vừa làm, bình thản hỏi một câu.
Lúc này Thẩm Minh Triết mới thở phào một hơi nói: "Ngày nào cậu ấy cũng dậy muộn, hôm nay phải dậy sớm hơn nữa còn phải huấn luyện cường độ quá lớn nên thân thể không chịu đựng nổi. Mẹ, chờ cơm chín rồi thì cũng đừng gọi cậu ấy, để lại cho cậu ấy một phân ra là được rồi, chờ cậu ấy ngủ dậy ăn sau. Hôm nay cậu ấy còn bị lấy máu, thân thể rất suy yếu, có lẽ cũng không thể tham gia huấn luyện được, cứ để cậu ấy nghỉ ngơi thêm một chút đi."
Nghe Thẩm Minh Triết cân nhắc cho Diệp Tranh như thế, Thẩm Hạ Lan hơi cảm thấy khó chịu.
"Con cũng bị lấy máu, lát nữa cơm nước xong xuôi cũng đi lên ngủ một giấc đi.
"Con không sao, con rất khỏe mạnh!"
Thẩm Minh Triết cười đưa cánh tay của mình ra, giống như mình thật sự có cơ bắp vậy.
Thẩm Hạ Lan ôm cậu bé vào trong ngực, thiên ngôn vạn ngữ nhưng lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Có tiếng nước sôi truyền đến từ phòng bếp, Thẩm Hạ Lan nhanh chóng buông con trai ra chạy tới.
Thẩm Minh Triết thấy Thẩm Hạ Lan rời đi rồi, lúc này mới lảo đảo một chút.
Cậu bé đã đánh giá cao mình rồi.
Sau khi lấy máu thật sự cảm thấy rất suy yếu, nhưng cậu bé lại không thể để cho mẹ biết và phát hiện ra được, nếu không mẹ sẽ lo lắng.
Thẩm Minh Triết tựa vào bên giường ngồi xuống, nhìn Diệp Tranh đang ngủ say, khóe miệng hơi cong lên.
Bất giác, Thẩm Minh Triết cứ như vậy dựa vào giường ngủ thiếp đi.
Lúc Thẩm Hạ Lan đi ra, nhìn thấy chính là Thẩm Minh Triết đang gục đầu ở đầu giường, tư thế quái dị ngủ thiếp đi.
Cũng không biết từ lúc nào Diệp Tranh đã xoay người ôm lấy Thẩm Minh Triết, mà Thẩm Minh Triết lại không có bất kỳ phản kháng nào, cứ như vậy an tĩnh ngủ.
Nếu như hai đứa bé này đều là của Thẩm Hạ Lan, không thể nghi ngờ trước mắt là một cảnh tượng tuyệt đẹp, đáng tiếc là, Diệp Tranh lại là con trai của Sở Anh Lạc.
Cô vẫn luôn nhắc nhở mình trẻ con vô tội, nhưng vừa nghĩ tới cảnh mỗi ngày nằm trong bệnh viện chỉ dựa vào thiết bị y tế mới có thể duy trì sinh mệnh, cô lại không có cách nào không chạnh lòng.
Cô thật sự không làm Thánh Mẫu được!
Thẩm Hạ Lan thở dài một hơi, ôm Thẩm Minh Triết vào giường, để cậu bé nằm trên giường với Diệp Tranh, cô kéo chăn đắp lên hai người bọn họ sau đó đi tới phòng bếp, đem thức ăn bỏ vào trong lò vi sóng để giữ ấm, lúc này mới đi ra khỏi phòng.
Lam Tử Thất đúng lúc trở về.
"Diệp Ân Tuấn tỉnh rồi, đã vượt qua nguy hiểm, không có gì đáng ngại nữa."
"Ồ"
Thẩm Hạ Lan không mặn không nhạt trả lời, nhỏ giọng nói: "Tớ muốn ở một mình một lát, cậu đi nghỉ trước đi, tớ đã làm xong đồ ăn rồi, cậu ăn chút gì đi."
"Hạ Lan."
Lam Tử Thất giữ cánh tay của cô.
Trạng thái hiện tại của cô khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy không quá yên tâm.
"Tớ không sao, chỉ hơi mệt mỏi một chút nên mới muốn tìm chỗ nào yên tĩnh ngồi một lát."
Thẩm Hạ Lan cười nhạt một tiếng, nhưng Lam Tử Thất đã nhìn ra nụ cười của cô không chạm tới đáy mắt.
Trong lòng của cô vẫn quan tâm tới Diệp Ân Tuấn.
Đã từng yêu sâu đậm như vậy, cho dù bây giờ có căm thù đến tận xương tuỷ thì cũng là bởi vì quá yêu nên mới có thể như vậy.
Loại cảm giác vừa yêu vừa hận giao hòa với nhau này, thật sự sẽ hành hạ người ta đến ch.ết.
Lam Tử Thất hi vọng Thẩm Hạ Lan có thể mất trí nhớ, hoặc là không biết yêu, ít nhất như vậy thì cô sẽ không đau khổ như thế nữa, nhưng chuyện này ai cũng không thể thay thế được, chỉ có thể tự mình tiêu hóa.
Lam Tử Thất nhẹ nhàng buông lỏng cánh tay Thẩm Hạ Lan ra, nhỏ giọng nói: "Nếu cần gì thì có thể nói với tớ bất cứ lúc nào, cậu biết là cho dù cậu muốn làm gì thì tớ cũng đều sẽ ủng hộ cậu."
"Ừm, cảm ơn. Tớ thật sự không sao."
Thẩm Hạ Lan mỉm cười rời đi.
Cô thật sự không sao, chỉ là quá mệt mỏi thôi!
Cái loại cảm giác này thật sự giống như toát ra từ trong xương khiến cho người ta làm thế nào cũng không thoát ra được, thậm chí cảm thấy toàn thân bất lực.
Thẩm Hạ Lan một mình đi ra phía sau.
Nơi này sóng biển rất mạnh, bởi vì gió lớn nên có rất ít người đến đây nhưng lại cho cô một nơi để tĩnh tâm lại.
Cô cảm thấy mình chưa đủ tàn nhẫn.
Trước mắt vẫn là dáng vẻ Diệp Ân Tuấn ngã xuống trước đó, thậm chí lời thổ lộ của anh còn như đang quanh quẩn ở bên tai.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình cực kỳ vô dụng.
Sự đau khổ trong năm năm qua và tất cả mọi thứ mà đứa bé phải chịu đứng, chẳng lẽ chỉ cần một câu thổ lộ thật thật giả giả của anh là xong ư?
Không!
Minh Triết là tất cả của cô!
Cô cũng không muốn tình yêu nữa, cô chỉ cần con trai của mình!
Thẩm Hạ Lan nắm thật chặt tảng đá bên cạnh, rất muốn phát tiết giống như trực tiếp ném tảng đá vào trong biển rộng.
"Làm gì vậy? Một mình trút giận lên tảng đá à."
Tống Dật Hiên không biết đã đi tới bên cạnh Thẩm Hạ Lan từ lúc nào.
Thẩm Hạ Lan nhìn anh ta một cái nói: "Bây giờ Diệp Ân Tuấn đang ở trên đảo, tất cả mọi người canh phòng sâm nghiêm, hơn nữa còn là giữa ban ngày, anh chạy đến đây không sợ bị Diệp Ân Tuấn ngũ mã phanh thây sao?"
"Ôi ôi, sao cô có thể nói ác như vậy chứ? Tôi cũng không làm cái gì, huống hồ Diệp Ân Tuấn đã hoàn toàn năm được chuyện của bà cụ Hoắc vào trên người mình, tôi không làm cái gì thì anh ta có thể làm gì được tôi."
Tống Dật Hiên cảm thấy rất kỳ quái.
Lúc đầu, Diệp Ân Tuấn cũng không làm như vậy, huống hồ ai cũng biết lúc ấy anh ta ra tay nên chuyện này đẩy lên trên người nhà họ Tống không có gì thích hợp băng, nhưng không biết đầu óc Diệp Ân Tuấn lên cơn điên gì, lại còn nói lúc ấy Tống Dật Hiên hỗ trợ là vì nể tình cảm nhiều năm giữa hai nhà Tống Diệp, trợ giúp Diệp Ân Tuấn đưa Thẩm Hạ Lan đi.
Câu nói như vậy đã hoàn toàn ụp cái nồi này lên đầu nhà họ Diệp, mà Tống Dật Hiên lại bởi vì gặp chuyện bất bình nên mới rút đao tương trợ thôi.
Câu nói này khiến Tống Dật Hiên hận không thể tiếp nhận.
Anh ta không cần Diệp Ân Tuấn hỗ trợ mà anh ta vẫn có thể tự mình giải quyết chuyện này.
Lúc Thẩm Hạ Lan nghe được chuyện này đã ngây ra một lúc.
"Có ý gì?"
"Tự mình xem đi, tin tức mới nhất ở Hải Thành, nhà họ Hoặc cùng nhà họ Diệp bắt đầu đấu nhau, thậm chí bây giờ tôi cảm thấy hơi nghi ngờ chuyện này có lẽ không phải cố ý nhằm vào cô mà là muốn thông qua cô để nhắm vào Diệp Ân Tuấn cũng khó nói. Nếu không nhiều năm như vậy, nhà họ Hoắc chưa từng trở mặt với người khác làm sao đột nhiên lại ra tay với người nhà họ Diệp chứ?"
Tống Dật Hiên đưa điện thoại di động của mình cho Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan xem tin tức mới nhất trong đó, trong lúc nhất thời cũng ngây ngẩn cả người.
Chẳng lẽ đây không phải là âm mưu của Diệp Ân Tuấn bày ra ư?
Nói như vậy, hôm qua Diệp Ân Tuấn tới đây chính là để nói cho cô chuyện này?
Mà tất cả những thứ anh nói đều là thật sao?
Đột nhiên Thẩm Hạ Lan có chút do dự.
Tống Dật Hiên thấy cô ngây người nhìn màn hình điện thoại di động, vươn tay ra quơ quơ hai lân ở trước mặt cô.
"Này, cô sao vậy? Diệp Ân Tuấn làm như vậy không phải đã khiến cô cảm động rồi đấy chứ? Người đẹp, cô không thể vô tình đối với tôi như vậy, tôi cũng là vì cô nên mới lội xuống cái vũng nước đục này. Chỉ cần cô nói một câu, tôi lập tức tuyên bố với bên ngoài nói tôi làm tất cả vì cô đều là cam tâm tình nguyện, không liên quan tới Diệp Ân Tuấn!"
Tống Dật Hiên khiến Thẩm Hạ Lan hoàn hồn lại, nhưng quả thực bây giờ cô không có tâm tư nói đùa với anh ta.
"Tống Dật Hiên, đừng làm phiền tôi nữa, anh có thể thoát khỏi chuyện này tôi thật sự rất vui, lúc đầu chuyện này vốn cũng không liên quan đến anh, là tôi làm liên lụy tới anh, bây giờ thấy anh không sao trong lòng tôi cũng đã an tâm hơn rất nhiều."
"Vậy Diệp Ân Tuấn đâu? Anh ta làm như thế, cô cũng mang ơn anh ta à?"
Đây mới là vấn đề Tống Dật Hiên quan tâm nhất.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: "Nếu không phải Diệp Ân Tuấn bày mưu để nhắm vào tôi vậy thì cũng là anh ta làm liên lụy đến tôi, tôi cảm kích anh ta cái gì? Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện này không phải đều bắt nguồn từ anh ta sao? Anh ta có thể giải quyết được là tốt nhất, nếu không thể giải quyết được thì tôi còn phải hỏi anh ta một chút đấy, dựa vào cái gì mà tôi phải làm lá chắn cho anh ta?”
Nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Tống Dật Hiên lập tức cười.
"Tại sao tôi lại cảm thấy hình như cô có thâm cừu đại hận với anh ta nhỉ? Cô có thù với anh ta à?"
"Không có!"
"Có thù? Hay là trước đây có quen biết?"
Tống Dật Hiên càng ngày càng cảm thấy tò mò.
Thẩm Hạ Lan lạnh lùng nhìn Tống Dật Hiên nói: "Anh có tin nếu anh vẫn tiếp tục hung hăng càn quấy như thế nữa thì tôi sẽ đạp anh từ nơi này xuống không."
"Đừng đừng đừng! Tôi chỉ muốn hỏi một chút thôi mà, nếu cô không muốn nói thì cứ coi như tôi chưa nói gì là được. Nhưng tôi thật sự rất tò mò, cô có nhiều lựa chọn như vậy nhưng tại sao lại lựa chọn hợp tác với Hoàn Trí. Nhưng nhìn thái độ mà cô đối đãi với Diệp Ân Tuấn, nói hai người lần đầu tiên gặp mặt tôi không tin, nào có ai mới gặp mặt lần đầu tiên mà đã nhìn nhau một cách chán ghét như vậy? Hơn nữa Diệp Ân Tuấn thế nào tôi biết, anh ta là một vật cách điện, bao nhiêu phụ nữ chủ động tới ôm ấp yêu thương đều bị anh ta giải quyết hết, những năm này cũng chưa từng thấy anh ta nhiệt tình như vậy với người nào cả, nhưng đối với cô lại không giống."
"Có lẽ anh ta vừa thấy đã yêu tôi thì sao."
Thẩm Hạ Lan thuận miệng nói, cũng không muốn nói với Tống Dật Hiên chuyện giữa cô và Diệp Ân Tuấn.
Tống Dật Hiên liền vội vàng lắc đầu nói: "Mấy chuyện mà vừa thấy đã yêu này chắc chắn sẽ không xảy ra với Diệp Ân Tuấn đâu. Người như anh ta chỉ có thể lâu ngày sinh tình yêu thôi. Nhìn anh ta có vẻ rất lạnh lùng rất tuyệt tình nhưng một khi đã động lòng với người phụ nữ nào thì sẽ là chuyện cả đời. Tôi đã từng nghĩ anh ta sẽ động lòng với vợ của mình, bây giờ xem ra có vẻ như anh ta đã động lòng với cô rồi."
Trái tim Thẩm Hạ Lan bỗng như ngừng đập.
"Đừng nói bừa. Anh ta đối với tôi như vậy chỉ vì hứng thú thôi."
"Không thể nào! Lisa, tôi dám dùng tính mạng mình để đánh cược, Diệp Ân Tuấn yêu cô, nếu không, anh ta sẽ không dùng toàn bộ nhà họ Diệp để đấu lại nhà họ Hoắc đâu. Anh ta là một thương nhân, hơn nữa còn là một người đàn ông bạc tình bạc nghĩa, nếu như người kia không thể khiến cho anh ta dùng toàn lực ứng phó thì chắc chắn anh ta sẽ không kéo toàn bộ nhà họ Diệp ra đâu, dù sao không phải ai cũng chọc vào nhà họ Hoắc nổi, cho dù là nhà họ Tống của tôi thì cũng phải suy nghĩ thật kỹ xem có nên đối địch với nhà họ Hoặc hay không. Nếu như cô không quan trọng với anh ta thì chỉ cần giao cô ra là nhà họ Diệp sẽ không có bất kỳ tổn thất nào, nhưng Diệp Ân Tuấn lại không làm như vậy không phải sao?"
Tống Dật Hiên nhìn chằm chằm vào Thẩm Hạ Lan khiến lòng bàn tay Thẩm Hạ Lan toát mồ hôi.
Diệp Ân Tuấn yêu cô?
Làm sao có thể!