Chương 91: Tôi đây coi trọng cô
Trái tim Thẩm Hạ Lan hoảng loạn, nhưng không biểu hiện ra ngoài, cô lạnh lùng nhìn Tống Dật Hiên nói: "Anh và Diệp Ân Tuấn trở thành bạn tốt lúc nào? Bắt đầu mai mối cho anh ta rồi sao?"
Tống Dật Hiên ngây người, bỗng ý thức được gì đó.
"Làm gì có! Tôi mới không mai mối cho anh ta. Không đúng, vừa rồi tôi nói bậy nói bạ. Thật ra Diệp Ân Tuấn thích nhất là anh ta đúng không? Haha, người đẹp, có phải cô muốn cân nhắc đến tôi đúng không?"
Tống Dật Hiên cười đùa đi tới.
Thẩm Hạ Lan cười lạnh nói: "Còn đùa giỡn sao?"
"Tôi không đùa giỡn, tôi đây coi trọng cô."
Tống Dật Hiên nói xong thì muốn lén hôn một cái, không nghĩ tới Thẩm Hạ Lan đã sớm nhìn thấu ý đồ của anh ta, cô nghiêng qua một bên, Tống Dật Hiên suýt nữa rơi xuống biển, cũng may Thẩm Hạ Lan kéo anh ta lại.
"Mẹ nó! Cô vẫn biết đau lòng cho tôi, tôi biết cô thích tôi."
Miệng Tống Dật Hiên vẫn đê tiện như thế.
Thẩm Hạ Lan cũng lười đến so đo với anh ta, sau khi cô kéo anh ta lại, không biết anh ta cố ý hay là vô tình, Tống Dật Hiên ngã lên người Thẩm Hạ Lan.
"Trời ơi, không đứng lên được, gió ở đây thật là lớn."
Một hương thơm ập vào trước mặt.
Tống Dật Hiên chỉ cảm thấy thấm vào tim gan, nhẹ nhàng thoải mái lạ thường.
Anh ta đã quen rất nhiều phụ nữ, trên người đủ loại nước hoa, nhưng trên người Thẩm Hạ Lan lại không hề có nước hoa, mang theo một hơi thở độc đáo làm cho người ta đắm chìm trong đó.
Anh ta hít một hơi, muốn có bao nhiêu đê tiện thì có bấy nhiêu.
"Cút ngay!"
Thẩm Hạ Lan thật sự không nhịu nổi dáng vẻ vô lại của Tống Dật Hiên, cô đưa tay muốn đẩy anh ta ra, Tống Dật Hiên lại cầm tay cô nói: "Khó trách người xưa nói ch.ết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ vẫn phong lưu. Người đẹp, cô làm cho tôi say mê, ôi, trái tim tôi đang đập vì cô, cô có cảm nhận được không?"
Anh ta nói xong thì cầm tay Thẩm Hạ Lan đặt lên ngực mình.
"Hai người đang làm gì vậy?"
Diệp Ân Tuấn đột nhiên quát lạnh một tiếng, Thẩm Hạ Lan sợ tới mức theo bản năng rút tay lại, hơn nữa kéo khoảng cách với Tống Dật Hiên, nhưng trong mắt Diệp Ân Tuấn lại thấy giấu đầu lòi đuôi.
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn làm cho Tống Dật Hiên sợ tới mức suýt nữa rơi xuống biển.
Anh ta cũng nhạy bén nhận ra phản ứng của Thẩm Hạ Lan.
Động tác như vậy còn nói cô và Diệp Ân Tuấn không có quan hệ gì sao?
Ai tin chứ!
Tống Dật Hiên đứng thẳng người, cau mày nói: "Tôi nói Diệp Ân Tuấn này, sao anh lại làm mất hứng như thế chứ? Không thấy tôi và bạn gái đang nói chuyện yêu đương sao? Anh không kiêng dè một chút được sao?"
Diệp Ân Tuấn tức giận đến bật cười.
"Bạn gái anh? Anh chắc chứ?"
"Đương nhiên!"
Tống Dật Hiên cứng cổ, giống như gà chọi.
Thẩm Hạ Lan mới lấy lại tinh thần, cô chán nản vì động tác theo bản năng lúc nãy, hiện tại cô thấy Tống Dật Hiên không sợ ch.ết khiêu khích Diệp Ân Tuấn như thế, khóe miệng cô giật giật.
Hôm nay Tống Dật Hiên thật sự không mang đầu óc ra ngoài sao?
Cô túm ống tay áo Tống Dật Hiên, ra hiệu anh ta thu lại một chút, nhưng Tống Dật Hiên lại hiểu sai.
"Yên tâm đi, anh ta không thể làm gì tôi, tôi là người thừa kế của nhà họ Tống, tôi cũng không tin anh ta có thể ném tôi xuống biển?"
Tống Dật Hiên nói chắc chắn, sau đó anh ta cảm giác một cơn gió ập vào trước mặt.
"Đậu má! Diệp Ân Tuấn, mẹ nó, anh điên rồi sao?"
Tống Dật Hiên bản năng đưa tay ngăn cản, nhưng Diệp Ân Tuấn tấn công mạnh mẽ, không cho Tống Dật Hiên có cơ hội thở dốc.
"Bà nội ơi, ai nói anh ta bị thương vậy? Người này giống như bị thương sao? Người đẹp, đừng chỉ đứng nhìn chứ, mau giúp tôi đi! Cô lại không nói lời nào, anh ta sẽ ném tôi xuống biển."
Diệp Ân Tuấn ép Tống Dật Hiên vô cùng chật vật.
Anh ta chưa từng nghĩ tới mình mất hết mặt mũi ở trước mặt Thẩm Hạ Lan như vậy, nhưng ai bảo anh ta đụng tấm sắt chứ?
Sau lưng là biển rộng, hiện tại bọn họ đứng ở chỗ đá ngầm, không thể phát huy bình thường mà thôi. Diệp Ân Tuấn lại chặn con đường trước mắt, vốn không cho anh ta có cơ hội đi lên.
Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Ân Tuấn đánh nhau, tuy rằng lần đầu tiên cô thấy Diệp Ân Tuấn đánh nhau, nhưng cô cũng nhìn đủ rồi.
"Diệp Ân Tuấn, anh mau dừng tay lại! Tống Dật Hiên không thể đứng vững được nữa!"
Thẩm Hạ Lan không nhịn mở miệng nhắc nhở.
Cô không nói gì còn tốt, cô vừa mở miệng cầu xin cho Tống Dật Hiên thì sắc mặt Diệp Ân Tuấn càng khó coi, động tác càng không nhẹ tay.
"Á! Diệp Ân Tuấn, tôi đây thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho anh!"
Tống Dật Hiên sợ hãi kêu lên một tiếng, Diệp Ân Tuấn lập tức đẩy anh ta xuống biển.
Bởi vì liên quan đến cân nặng, mặt biển nổi lên nhiều bọt nước làm cho Thẩm Hạ Lan sợ hãi không thôi.
"Anh ta..."
"Không ch.ết được! Anh ta là quán quân bơi lội, sóng biển này với anh ta chả là gì. Diêm Chấn, phái người tới đây, trước khi mặt trời lặn thì không được cho anh ta lên bờ!"
Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nói giống như băng đá vào mùa đông.
Thẩm Hạ Lan nghe vậy thì khóe miệng lại giật giật.
"Hiện tại mới buổi sáng, anh lại để người ta ở dưới biển cả ngày, sẽ ch.ết người đấy!"
"Em đang lo lắng cho anh ta sao?"
Diệp Ân Tuấn bỗng nhiên đi tới trước mặt Thẩm Hạ Lan, đôi mắt phượng tràn đầy tổn thương.
"Tôi nằm ở phòng phẫu thuật, hy vọng mở mắt ra có thể nhìn thấy em đầu tiên, kết quả em và anh ta lại ra biển nói chuyện vui vẻ. Hiện tại em còn lo lắng cho sự an toàn của anh ta nên trách mắng tôi. Thẩm Hạ Lan, có phải em thật sự quên mất ai mới là người đàn ông của em hay không?"
Hơi thở của Diệp Ân Tuấn ập vào trước mặt.
Thẩm Hạ Lan bản năng muốn lùi lại phía sau trốn tránh, Diệp Ân Tuấn ôm lấy eo cô, còn kéo cô một cái vào lòng mình.
"Tôi bày tỏ với em, tôi giải thích với em, có phải em không tin đúng không? Em bằng lòng tin vào những gì mình thấy cũng không cho tôi một cơ hội đúng không? Em bằng lòng dây dưa với Tống Dật Hiên cũng không muốn liếc mắt nhìn tôi một cái đúng không? Tôi làm cho em chán ghét như vậy sao? Tôi chướng mắt em như thế sao?"
"Phải! Tôi chán ghét anh! Cũng chướng mắt anh! Nếu không phải bởi vì nguyên nhân đặc biệt thì cả đời của Thẩm Hạ Lan này sẽ không bước đến Hải Thành, không bao giờ muốn gặp con người tên là Diệp Ân Tuấn!"
Thẩm Hạ Lan cũng bị chọc giận.
Tại sao anh lại nắm giữ tâm trạng của cô?
Vì sao anh lớn tiếng la hét với cô?
Cô đã làm sai cái gì?
Huống hồ anh có tư cách gì quan tâm chứ?
Lời nói của Thẩm Hạ Lan chặn họng Diệp Ân Tuấn.
"Nguyên nhân đặc biệt? Nguyên nhân đặc biệt gì? Không phải bởi vì em còn yêu tôi mới trở về sao?"
"Anh cho rằng sau khi tôi trải qua ba năm yêu anh nhận lấy đau khổ, trải qua chuyện chồng tôi đón kẻ thứ ba về nhà lại đuổi tôi ra ngoài, trải qua chuyện chìm trong biển lửa, nhận lấy vô số rắc rối, tôi vẫn ngu ngốc kiên trì với tình yêu năm đó sao? Diệp Ân Tuấn anh có điểm nào đáng để tôi yêu chứ? Năm năm trước tôi một lòng một dạ với anh, bởi vì tôi nhỏ tuổi không biết gì. Nếu hiện tại tôi còn tiếp tục yêu anh thì anh coi tôi là cái gì?"
Thẩm Hạ Lan dùng hết sức đẩy Diệp Ân Tuấn ra, đúng lúc đụng phải miệng vết thương của anh.
Diệp Ân Tuấn kêu lên một tiếng, miệng vết thương chảy ra máu tươi, nhưng Thẩm Hạ Lan lại giống như không thấy đi ngang qua anh.
Lúc Thẩm Hạ Lan đi ngang qua Diệp Ân Tuấn thì lạnh lùng nói: "Diệp Ân Tuấn, đời này anh nợ tôi, nợ con tôi, cho dù tình mạng này của anh cũng không đủ trả! Đừng dùng thủ đoạn để tôi thỏa hiệp, hiện tại anh đối với tôi mà nói không khác gì người xa lạ."
Cô nói xong thì nhấc chân rời đi, nhưng lời cô nói giống như con dao sắc bén đâm vào trái tim Diệp Ân Tuấn.
Người xa lạ!
Cô nói bọn họ là người xa lạ!
Cuộc sống kết hôn ba năm, hơn một nghìn ngày đêm cùng chung chăn gối, hai người còn sinh ra một đứa bé, hiện tại cô nói bọn họ là người xa lạ!
Diệp Ân Tuấn nắm chặt tay lại, đột nhiên cảm thấy ngực đau đớn làm cho anh không chịu nổi.
"Thẩm Hạ Lan!"
Anh gọi tên Thẩm Hạ Lan, hy vọng cô có thể quay đầu lại, cho dù chỉ liếc anh một cái cũng tốt.
Từ lúc nào Diệp Ân Tuấn kiêu ngạo lại hy vọng một phụ nữ nhìn mình một cái chứ?
Nhưng Thẩm Hạ Lan cũng sẽ không để anh có được mong ước đơn giản như vậy.
Thẩm Hạ Lan giống như không nghe thấy, nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại một mình Diệp Ân Tuấn đứng ở bờ biển để gió lạnh thổi, cô đơn tịch mịch lạnh lẽo.
Diêm Chấn không biết rốt cuộc bọn họ đã xảy ra chuyện này, nhưng anh ta thấy Diệp Ân Tuấn như vậy thì có chút đau lòng nói: "Diệp Tổng, cơ thể của anh không chịu nổi giày vò như vậy. Có vẻ như anh và cô ấy không dễ hàn gắn, anh nên tìm ra nguyên nhân rốt cuộc vì sao hai người lại đi đến mức này."
Những lời này đánh thức Diệp Ân Tuấn.
Đúng vậy!
Anh tự hỏi năm năm trước mình không hề làm gì Thẩm Hạ Lan, nhưng vì sao cô lại hận anh như thế.
Cho dù anh đưa Sở Anh Lạc về nhà họ Diệp, cũng bởi vì nguyên nhân khác, anh đã giải thích với cô, Sở Anh Lạc và anh không hề có quan hệ gì sao?
Vì sao Thẩm Hạ Lan lại không tin?
Nếu chỉ đơn giản bởi vì sự ghen ghét của phụ nữ thì có lẽ không có kết quả như ngày hôm nay.
Diệp Ân Tuấn híp mắt lại, thấp giọng nói: "Tôi nhất định phải điều tr.a rõ ràng chuyện này."
"Có lẽ anh cũng phải điều tr.a thêm một người."
"Ai?"
"Sở Anh Lạc!"
Diêm Chấn nói làm cho Diệp Ân Tuấn sửng sốt.
"Sở Anh Lạc?"
"Không sai, khi một phụ nữ ghen ghét rất đáng sợ, từ đầu cô ta là bạn gái anh, nếu không phải bởi vì trong bữa tiệc anh và vợ mình xảy ra quan hệ mà bị ép cưới, nói không chừng Sở Anh Lạc trở thành bà chủ nhà họ Diệp. Năm đó cô ta rời khỏi Hải Thành, không ai biết cô ta đi đâu, nhưng vì sao ba năm sau lại trùng hợp như vậy? Cô ta mang thai con cháu nhà họ Diệp quay về? Mà cậu hai nhà họ Diệp lại gặp tai nạn, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?"
Diêm Chấn biết chuyện của Diệp Ân Tuấn, anh ta là người ngoài cuộc nên nhìn rõ ràng. Mà anh ta vẫn luôn cảm thấy người phụ nữ Sở Anh Lạc không quá đơn giản.
Diệp Ân Tuấn càng nhíu mày chặt hơn.
"Anh nghi ngờ Sở Anh Lạc sắp đặt tất cả mọi chuyện?"
"Chỉ sợ nghi ngờ của tôi sẽ trở thành sự thật, nếu đó là sự thật, vậy thì trận hỏa hoạn của bà chủ và Triệu Ninh mất tích năm đó chắc chắn có liên quan đến Sở Anh Lạc. Nhưng đây chỉ là suy đoán của tôi, Diệp Tổng phải tự mình tìm chứng cứ."
Từng câu từng chữ của Diêm Chấn làm cho Diệp Ân Tuấn giống như đột nhiên tỉnh ngộ.
"Tôi biết rồi."
Anh nhấc chân rời khỏi bờ biển, đi tới phòng của Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Minh Triết và Diệp Tranh vẫn đang ngủ.
Lúc này hai tên nhóc đang năm trên giường. Thẩm Tử ngủ rất yên tĩnh, Diệp Tranh lại ôm chân Thẩm Minh Triết, cũng không biết cậu bé đang nằm mơ gì lại nhe răng cười, có vẻ không tim không phổi.