Chương 54-10: Tiêu thiếu gia giở trò lưu manh! (10)

Đông Phương Cảnh Nhiêu đi tới, cười nói, “Ôi trời, lão tổ tông của con, bây giờ bà có Cửu Cửu hiếu thuận rồi, còn cần tới con nữa sao? Ngài biết rõ là con không có bản lãnh giống như Cửu Cửu, Cửu Cửu của chúng ta chính là một cô gái giỏi giang vào được phòng bếp, ra được phòng khách, là một hình mẫu điển hình của vợ hiền mẹ đảm, con không dám so với em ấy đâu.”


Tiêu Cửu Cửu khẽ bấm cô một cái, giận dỗi cười nói, “Chị Nhiêu, chị đừng cười em nữa, em sẽ không điều chế mặt nạ dưỡng da cho chị nữa đâu.”


Đông Phương Cảnh Nhiêu vừa nghe thấy như vậy vội vàng chắp tay thở dài cầu xin tha thứ, “Ôi, ôi, đừng, đừng mà, thật sự xin lỗi! Thật sự xin lỗi mà! Đại thần, là chị nói bậy, em hãy tạm tha cho chị lần này đi! Chị không nói! Sẽ không nói nữa!”Diễng đáng ele quiý don.


Bộ dạng khoa trương cầu xin tha thứ của cô ấy nhìn rất tức cười, khiến cho bà nội Đông Phương và Tiêu Cửu Cửu không nhịn được mà bật cười.


Sau khi cười đùa xong, đột nhiên Đông Phương Cảnh Nhiêu trở nên nghiêm túc, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Cửu Cửu, vẻ mặt thành thật hỏi, “Cửu Cửu, lần trước em đã trị khỏi bệnh phong thấp lâu năm cho bà nội, bây giờ chị có một người bạn, bà cố nội của bạn chị cũng bị mắc chứng phong thấp giống như bà nội, chị có thể cầu xin em giúp một chuyện không, đi xem bà cố nội của anh ấy một chút xem sao?”


Tiêu Cửu Cửu cười cười, “Bảo em đi xem một chút cũng không có vấn đề, chẳng qua là trước khi em nhìn thấy chân của người đó trước thì cũng không tiện đưa ra kết luận gì, hơn nữa, chị phải nói rõ ràng với bạn chị là em không có giấy phép hành nghề y, nếu như bọn họ sợ gặp phải sự cố gì, thì không cần em phải đi tới đó! Dù sao, một số lời cảnh báo vẫn nên nói trước thì hay hơn.”


available on google playdownload on app store


Đông Phương Cảnh Nhiêu gật đầu một cái, “Nói rất hay, có mấy lời cần phải nói rõ ràng mới tốt! Vậy để chị gọi điện nói rõ ràng tình huống với anh ấy, Cửu Cửu, em chờ một chút nhá...!”
Tiêu Cửu Cửu mỉm cười gật đầu, "Được."


Đông Phương Cảnh Nhiêu lấy điện thoại di động ra, đưa điện thoại lên tai, dùng tiếng Anh lưu loát nói ríu rít một hồi, không bao lâu sau cô liền dứt khoát cúp điện thoại.


Cô quay đầu lại, làm một động tác tay ok với Tiêu Cửu Cửu, điễnn dàn nên quýndon.“Chị đã nói với anh ấy, anh ấy nói không có vấn đề gì! Mặc kệ là khỏi hay không khỏi, thì bọn họ cũng vẫn sẽ rất cảm ơn em.”


Tiêu Cửu Cửu cười cười, "Cảm ơn thì không cần thiết, nếu bọn họ không có vấn đề gì, chị Nhiêu, vậy chị sắp xếp đi! Lúc nào em cũng có thể đi được!”


Tất nhiên là Tiêu Cửu Cửu rất tin tưởng Đông Phương Cảnh Nhiêu, tính cách của Đông Phương Cảnh Nhiêu cô cũng hiểu đôi chút, người phụ nữ này cũng rất kiêu ngạo, người bình thường không khiến cho cô bận tâm được đâu.


Nếu lúc này Đông Phương Cảnh Nhiêu lại vì đối phương mà cầu cô tới chữa bệnh, thứ nhất là tin tưởng vào y thuật của cô, thứ hai khẳng định đối phương là một người rất quan trọng trong cảm nhận của chị ấy.


Có Đông Phương Cảnh Nhiêu làm người trung gian, Tiêu Cửu Cửu cũng không cần phải lo lắng chuyện gì, nếu không, ‘lang trung chân đất’ là cô đây, thật sự là không dám tùy tiện ra tay đâu.


Dù sao, nơi này cũng là nước Anh, ở đây cô chỉ quen biết người nhà Đông Phương, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì ở đây, thì quả thật là ngoài tầm với của Tiêu Cẩn Chi ở trong nước rồi.điễnn dàn nên quýndon.


Mà Tằng Lỗi đi cùng cô tới Luân Đôn, cũng không ở cùng cô ở nhà Đông Phương, mà ở một căn biệt thự khác cách nhà Đông Phương một đoạn.
Căn biệt thự kia, Cửu Cửu có nghe anh ta nói qua, đó cũng là sản nghiệp của Tiêu Cẩn Chi.


Mặc dù Tằng Lỗi không ở cùng một chỗ với cô, nhưng trên người của bọn bọ có trang bị máy truyền tin, bất cứ lúc nào cũng có thể biết rõ được hành động của đối phương, đây cũng là co Tiêu Cẩn Chi chuẩn bị cho bọn họ, sợ bọn họ sẽ xảy ra chuyện nên đã trang bị cho bọn họ thiết bị tân tiến nhất.


Hiệu suất làm việc của Đông Phương Cảnh Nhiêu vô cùng cao, sáng sớm ngày thứ hia, cô liền liên lạc ổn thỏa với đối phương, tự mình lái chiếc Porsche của cô, chở Tiêu Cửu Cửu đi tới nhà người bạn của cô.
Xe đi ra khỏi thành phố Luân Đôn, hướng thẳng về phía ngoại thành.


Không bao lâu sau, xe của các cô liền đi tới cổng của một tòa cổ bảo rất lớn, sau khi thông báo với bảo vệ gác cổng, Đông Phương Cảnh Nhiêu mới được cho phép đi vào bên trong.


Xe chạy qua một con đường nhỏ rất dài trong trang viên, hai bên đường cây xanh tốt, rất nhiều loài hoa rực rõ, tòa cổ bảo trang nghiêm này được bao quanh bởi cây xanh và hoa cỏ, càng trở nên bình yên và ấm áp.


Mặc dù đã dự liệu được bạn của Đông Phương Cảnh Nhiêu không phải là người bình thường, nhưng mà khi Tiêu Cửu Cửu nhìn thấy tòa cổ bảo vĩ đại này thì không nhịn được mà cảm thấy choáng váng.


Cô muốn hỏi Đông Phương Cảnh Nhiêu một chút về lai lịch của người bạn này của chị ấy, nhưng vừa mới quay đầu lại cô lại nghĩ người ta không chủ động nói ra, nghĩa là cũng không cần thiết, cô liền áp chế lòng nghi ngờ ở trong lòng lại.


Nếu như Đông Phương Cảnh Nhiêu thật sự muốn nói, thì sẽ tự nói cho cô biết.
Đông Phương Cảnh Nhiêu giống như là biết Tiêu Cửu Cửu đang suy nghĩ gì, nghiêng mắt nhìn cô một cái, cười nói, "Có phải bị hình dáng to lớn của tòa cổ bảo này làm cho sợ hãi hay không?”


Tiêu Cửu Cửu chỉ cười không nói.
Đông Phương Cảnh Nhiêu tiếp tục cười nói, "Lúc chị tới đây lần đầu tiên, cũng bị tòa Cổ bảo này dọa cho nhảy dựng lên, dĩ nhiên, càng làm cho chị khiếp sợ hơn đó chính là chủ nhân của tòa Cổ bảo này —— Bá tước Alexander."Di ien n#d ang# lle e#q quiq on.


"Bá tước Alexander đã 110 tuổi, nghe nói năm đó khi ông vẫn còn trẻ, đã lập được những chiến công vô cùng hiển hách, vì lập được nhiều chiến công hiển hạch cho Hoàng gia Anh, nên mới được phong Bá Tước. Phu nhân của ông là Kaissy cũng đã 98 tuổi rồi, vợ chồng bọn họ hai vô cùng tình cảm. Cửu Cửu, em nhất định không nghĩ ra được đúng không? Phu nhân bá tước Alexander lại là một người phụ nữ Trung Hoa vô cùng xinh đẹp, cho dù bây giờ đã 98 tuổi, nhưng mà vẫn rất có hương vị, già nhưng rất có phong độ và khí phách, là một vị trưởng bối mà chị rất kính trọng.”


Tiêu Cửu Cửu hỏi, “Ồ, chính là vị bị chứng phong thấp? Người muốn em tới xem, chính là bà ấy sao?”


Đông Phương Cảnh Nhiêu gật đầu một cái, giọng nói cũng nghiêm túc, "Không sai! Danh vọng của Phu nhân Bá tước ở trong gia tộc rất là cao, hơn nữa lại là người mà bá tước yêu thương, có thể nói là cả nhà đều nghe theo lệnh của phu nhân. Cửu Cửu, nếu như em có thể chữa khỏi bệnh cho phu nhân bá tước, thì có rất nhiều cái tốt đó!”


Tiêu Cửu Cửu vẫn cười cười, "Chị đừng có dụ dỗ em, có thể chữa khỏi hay không, vẫn rất khó nói!"
Đông Phương Cảnh Nhiêu khẽ mỉm cười, "Cửu Cửu, chị tin tưởng em!"


Đối với sự tin tưởng của Đông Phương Cảnh Nhiêu, Tiêu Cửu Cửu cũng rất ấm lòng, cô cười nhàn nhạt với cô ấy, "Em sẽ cố gắng hết sức!"


Trước đó Tiêu Cửu Cửu cũng có nghĩ tới, nếu cô muốn trở nên mạnh mẽ, thì phải có các mối quan hệ của mình, vậy nhất định phải mở rộng phát triển trong xã hội thượng lưu, trước mắt cô muốn phát triển ở trong nước thì là điều không thể rồi, nhà họ Lương còn chưa gục ngã ngày nào thì cô vẫn bị nhà họ Lương quản chế ngày đó.Di ien n#d ang# lle e#q quiq on.


Mà người nhà họ Lương tất nhiên sẽ không cho cô vùng lên rồi, càng không thể để cho năng lực của cô uy hϊế͙p͙ tới bọn họ, bọn họ sẽ đem tất cả cho dù là một chút khả năng uy hϊế͙p͙ chặt đứt ngay từ thời kỳ manh nha, tuyệt đối sẽ không bao giờ để cho các người có cơ hội lớn lên, để cho các người phát triển mỗi ngày được.






Truyện liên quan