Chương 54-11: Tiêu thiếu gia giở trò lưu manh! (11)

Nếu như có thể ở nước ngoài tạo ra thế lực của mình, sau đó lấy bối cảnh của bên nước ngoài, quay trở lại đấu tranh với trong nước, đây cũng được xem như là một biện pháp hay.


Giống như nhà Đông Phương bây giờ vậy, chủ lực ở nước ngoài, nhưng mà thế lực và sức ảnh hưởng của bọn họ ở trong nước, lại không hề thấp hơn so với bốn gia tộc lớn và bốn nhà quyền thế lớn nhất ở trong nước.


Giữa lúc đang suy nghĩ vẩn vơ, thì xe của Đông Phương Cảnh Nhiêu đã dừng lại trước cửa của Cổ Bảo. Dđienn damn leie quyýdon.


Điều khiến cho Tiêu Cửu Cửu kinh ngạc chính là trước cửa cổ bảo còn có không ít xe sang trọng đang đỗ ở đó, hình như bên trong đang tiến hành buổi tụ họp hay là yến tiệc gì đó?


Mà trên bậc Bạch ngọc ở cửa lớn, có một người đàn ông anh tuấn, trên gương mặt của anh ta nở một nụ cười khiến cho người ta cảm thấy ấm áp, đôi mắt mày xanh giống như đại dương rộng lớn, sóng lớn khiến cho người ta lâng lâng.


Trên người của anh mặc một chiếc áo Tuxedo trắng như tuyết, cả người toát ra khí chất ưu nhã cao quý, rất mê người, nếu như nói là bạch mã hoàng tử, cũng chỉ như vậy thôi!


available on google playdownload on app store


Thấy xe của Đông Phương Cảnh Nhiêu dừng lại, anh lập tức bước nhanh đi thẳng tới đây, rất có phong độ mở cửa xe cho Đông Phương Cảnh Nhiêu, cũng lịch sự làm tư thế mời Đông Phương Cảnh Nhiêu xuống xe, sau đó, giơ tay ra ôm lấy cô, thân mật hôn một cái gương mặt của cô, trách mắng, "Nhiêu Nhiêu, em tới rồi! Anh ở đây chờ em rất lâu rồi.”


Đông Phương Cảnh Nhiêu cười nói, "Không phải em đã tới rồi sao!"
Tiêu Cửu Cửu nhìn vẻ mặt hiếm khi đỏ bừng lên của Đông Phương Cảnh Nhiêu, mới chợt hiểu ra, khó trách chị ấy lại ra sức tìm thầy thuốc giúp như vậy  , thì ra là, vì người yêu nên mới bỏ ra nhiều công sức như vậy! Die~nn ddan leê Quy ido nn.


Đông Phương Cảnh Nhiêu đã nhận ra ánh mắt của Tiêu Cửu Cửu, vội vàng đẩy người đàn ông đẹp trai kia ra, dắt Tiêu Cửu Cửu tới trước mặt của người đàn ông này.
"Bern, vị này chính là tiểu thần y Trung Hoa mà em đã nói với anh —— Tiểu thư Tiêu Cửu Cửu!"


Bern vừa nhìn thấy Tiêu Cửu Cửu, nhất thời giật nảy mình, hai mắt chợt léo sáng lên, giống như là nhà Nghệ Thuật phát hiện ra một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ vậy.


Anh vừa quan sát, miệng của anh vừa phát ra tiếng thán phục, “Oa, trời ạ! Tiểu thư Tiêu thật sự là quá đẹp! Không biết tiểu thư Tiêu có hứng thú làm người mẫu cho tôi hay không? Tôi sẽ trả thù lao rất cao cho cô!


Đông Phương Cảnh Nhiêu gạt một tay của Bern đã đưa tới trước mặt của Tiêu Cửu Cửu, “Đi đi, Bern em nói nghe, anh đừng có hù dọa Cửu Cửu nữa! Anh phải biết là cô ấy không phải tới để làm người mẫu cho anh, cô tới để chữa bệnh cho bà cố nội của anh, anh còn không mau mời khách vào đi?”


Bern lập tức thu hồi lại sự tùy hứng của mình, cũng nói lời xin lỗi, "Thật sự xin lỗi! Tiểu thư Tiêu, tôi đã thất lễ! Mời vào trong này, bà cố nội của tôi đã sớm chờ cô tới rồi!”
Đông Phương Cảnh Nhiêu dắt Cửu Cửu tay, đi theo ở phía sau lưng anh, đi về phía nhà lớn. Die~nn ddan leê Quy ido nn.


Lúc này cô mới thấp giọng giới thiệu Bern với Tiêu Cửu Cửu, “Bern là bạn trai của chị, anh ấy là truyền đời thứ tư của bá tước, phu nhân bá tước chính là bà cố nội của anh ấy. Bản thân anh ấy là một họa sĩ, cũng là một người nghệ sĩ điên cuồng, mỗi lần nhìn thấy một người hoặc là một vật gì đó anh ấy cho là hoàn mỹ, anh ấy liền muốn vẽ một bức, lúc chị và anh ấy mới quen biết, cũng chính là vì bị anh ấy quấn lấy như vậy, anh ấy là một người đàn ông vô cùng nhiệt tình.”


Bern đi trước dẫn đường, nghe thấy câu nói sau cùng của Đông Phương Cảnh Nhiêu thì xoay đầu lại, nháy nháy mắt cười với Tiêu Cửu Cửu.
Nụ cười kia rất dí dỏm và mê người, khiến cho người ta không kìm lòng được mà có ấn tượng tốt với anh.
Tiêu Cửu Cửu cũng cười lại với anh một cái.


Cánh cửa lớn màu đó đang đóng chặt được mở ra, nhìn vào một cái, liền nhìn thấy một phòng khách cực lớn bên trong cung đình xa hoa, ở phía trên thì treo những đèn chùm thủy tinh trong suốt cực lớn rất đẹp mắt, ở dưới chân thì dẫm lên thảm ba tư cao quý, mũi thì ngửi thấy mũi thức ăn thơm mê người.


Tất cả những điều này khiến cho Tiêu Cửu Cửu có một loại cảm giác giống như cô bé lọ lem đi lạc vào thế giới cổ tích.
Nếu như bỏ qua ánh mắt nghiên cứu phán xét của những người đang ngồi hoặc đứng ở kia, thì cô tin rằng cảm giác mơ mộng kia sẽ chân thực hơn rất nhiều.


Chỉ tiếc là không đợi Tiêu Cửu Cửu phản ứng kịp thì một giọng nói sắc bén đã vang lên phá vỡ bầu không khí đẹp đẽ này.


“Đây chính là Tiểu thần y theo như lời Bern ư? Ha ha, quả thật là có hơi nhỏ một chút! Sợ là còn chưa dứt hơi sữa ấy chứ? Cô biết trị bệnh sao? Mọi người có ai tin được không? Dù sao thì tôi cũng không tin!” SSdienng dànlew quy9on.


Tiêu Cửu Cửu ngước mắt qua nhìn, người nói chuyện là một người toàn thân mặc một bộ quần áo màu đỏ, là người phụ nữ trung niên mặc một bộ quần áo đẹp đẽ, nhưng mà diện mạo lại chua ngoa, xương gò má cao vút, khó trách lại nói chuyện khó nghe như vậy, đúng là tướng mạo sinh ra từ tâm.


Lúc này Tiêu Cửu Cửu hừ nhẹ một tiếng, “Có tin hay không, thì sự thật có thể chứng minh!”
Lời nói của cô nhẹ mà có lực, lộ ra một cảm giác cao ngạo mà tự tin, giống như chính bản thân cô có một bản lãnh như vậy, khiến cho người ta không tự chủ được mà tin theo lời nói của cô.


Thua người chứ không thể thua trận! Một khi dính tới kiến thức chuyên môn của cô, thì Tiêu Cửu Cửu có đủ tự tin để đối mặt với sự khiêu chiến, nếu như cô thật sự muốn nổi lên ở bên ngoài, nhất định cần phải có một sức cuốn hút đặc biệt là một khả năng mạnh mẽ.


Mà sức cuốn hút đặc biệt từ tính cách và khả năng mạnh mẽ kia đều không phải dựa vào người khác ban cho, mà chính cô sẽ tự cho mình! Chỉ có thể bản thân mình nhìn thấy tốt rồi, thì người khác mới để ý tới mình được!


Giống như lời sư phụ của cô đã nói, Cửu Cửu, chỉ cần con chịu cố gắng, con nhất định sẽ có tương lai rộng mở!


Người phụ nữ trung niên mới vừa rồi không ngờ được Tiêu Cửu Cửu lại khiến cho bà ta mất thể diện trước mặt nhiều người như vậy, lúc này vẻ mặt của bà ta biến sắc, cười châm chọc nói, “Ồ, còn nhỏ tuổi nhưng mà giọng điệu cũng không nhỏ nhỉ, được thôi! Hôm nay, nhiều người đều ở đây, chúng tôi muốn nhìn xem rốt cuộc cô có bản lãnh kia không, cô gái nhỏ à, tôi khuyên cô, đừng nói những lời chắc chắn như vậy, cẩn thận vừa đau lưỡi vừa xấu mặt đó!”


Tiêu Cửu Cửu cười lạnh một tiếng, “Bà yên tâm! Người mất mặt, tuyệt đối không phải là tôi!”


Đông Phương Cảnh Nhiêu không ngờ được người mà mình đưa tới, vẫn còn chưa xem được bệnh cho phu nhân bá tước thì những người này đã ra oai phủ đầu cô trước, gương mặt của cô trở nên tức giận, hận không thể phủi tay áo bỏ đi ngay lập tức. SSdienng dànlew quy9on.


Sắc mặt của Bern cũng rất khó coi, anh vừa âm thần an ủi bạn gái của mình, vừa đứng dậy lên tiếng bảo vệ Tiêu Cửu Cửu, “Thím ba, đây là khách cháu mời tới, xin hãy giữ tác phong của thím một chút, đừng làm ra những chuyện làm mất mặt, khiến cho người ta cười chê!”


Người phụ nữ kia tức giận đứng lên, tay chỉ vào Bern, nổi giận mắng, “Con... Con... Con được đấy Bern, đúng là không biết tốt xấu, thím sợ con bị người da vàng hèn mọn này lừa gạt mà cũng không biết, nên tốt bụng nhắc nhở con, lại còn bị cái người này chà đạp, hừ, coi như là thím nhiều chuyện, sau này con có bị lừa, thím... thím cũng sẽ không đồng tình với con.”


Bern lạnh lùng nhìn bà ta một cái, “Chuyện của con không nhọc thím phải phí tâm, thím chỉ cần quản mình cho tốt là được!”






Truyện liên quan