Chương 49

Chó thổ bé con cảm thấy mình cực kì vô tội——Nó chỉ biết ngoan ngoãn ăn hết tất cả những thứ mỗi ngày được đặt trong khay thức ăn mà thôi, nó còn chẳng để tâm thứ mình ăn là bò bít tết hay sườn lợn sống; nó ngoan vậy mà, trước giờ không bỏ bữa, trước giờ không sủa bậy, trước giờ không ngoạm đồ linh tinh trong nhà, nhưng chẳng biết làm sao bây giờ số phận nó lại rơi vào cảnh bị bắt giảm cân cùng tập luyện.


Sữa nó không được uống, Sở Tịch đổ hết sữa xuống biển rồi; bánh gato nó không được ăn, Sở Tịch cất bánh gato vào tủ lạnh rồi; đệm mềm nó không được ngủ, Sở Tịch vứt cho nó một quả bóng tennis, bắt nó mỗi ngày khóc tu tu chạy quanh cái quả bóng xoay tít này.


Chó con bực bội rồi nha, nó thậm chí vào lúc sớm tinh mơ Sở Tịch ép nó đi chạy bộ mà sủa một tiếng: “Gâu!”
Phải biết rằng con chó này rất kiệm sủa, thanh quản nó có vấn đề, tiếng sủa đều giật cục, tràn ngập sợ hãi.
Sở Tịch mặt lạnh lùng ném quả bòng tennis.


Chó nhỏ vươn móng vuốt mập mạp ôm đầu, mãi sau mới truyền ra tiếng ư ư đầy đau khổ. Sở Tịch ác bá gỡ chân nó ra, xoay mặt nó nhìn hướng tivi: “Nhìn thấy người này đang làm gì không?”


Trên tivi đang lù lù chiếu trận bán kết đơn nam tennis, trên màn hình tay vợt hạt giống oai phong mặt lạnh một phát giao bóng, đối thủ chưa kịp xông lên đón bóng đã trực tiếp bị đánh bay vợt. Bốp một tiếng, toàn sân vỡ òa, đinh tai nhức óc như nước rơi vào chảo dầu sôi.


Sở Tịch cười cười gãi cái tai cụp của chó nhỏ: “…..Còn dám đem quả bóng giấu vào thùng rác, tao sẽ bắt mày và tên kia học đánh bóng.”
Chó con đần mặt nhìn lên tivi một lúc, bỗng lặng lẽ quay đầu, khoan thai ngay ngắn bước đến cửa, hùng hổ ngoạm bóng rồi cong mông chạy ra ngoài.


available on google playdownload on app store


Trịnh Bình dựa cửa đau khổ ôm tim: “Ngoan ngoan nha, cha con vô dụng, không có cách nào bảo vệ bánh gato sáng bánh bích quy chiều cho con….”


Bánh gato là món khoái khẩu của cún con, mặc kệ ăn no đến đâu, mặc kệ thịt viên đã vào bụng bao nhiêu cái, chỉ cần đặt bánh gato trước mặt nó, cún con sẽ lập tức quẩy lên, một bên lắc đầu vẫy đuôi một bên anh dũng liều ch.ết nhào vào bánh gato…ɭϊếʍƈ phát hết luôn.


Lần đầu tiên Sở Tịch thưởng cho nó miếng bánh gato xíu xiu làm phần thưởng sau khi vận động, phát hiện ra việc đầu tiên cún thổ làm không phải ăn luôn, mà là thò cái đầu nhỏ xù lông vội vội vàng vàng nhè nước dãi lên miếng bánh. Sở Tịch thấy thế lấy làm lạ: “….Chẳng nhẽ có ai tranh ăn với mày?”


Trịnh Bình đứng sau y, dựa vào cửa phòng bếp bâng quơ đáp: “Có.”
Sở Tịch quay đầu lại: “Anh giành ăn với cún?”
“Không phải anh,” Trịnh Bình thanh minh, “nhưng nó biết nếu anh ngỏm, sẽ không ai cho nó ăn….thế thôi.”
Sở Tịch nhún nhún vai chả hiểu gì.


Trịnh Bình vật vã tìm đường sống tròn hai ngày trên biển, sau khi cứu lên thì được trị liệu bí mật, hai tháng liền không tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Người ta đều nói hắn sẽ không quay trở lại, thế lực bên trong gia tộc đã rục rịch hành động, tình thế như chỉ mành treo chuông, trung thành chờ chủ cũ hay làm chim khôn chọn cành mà đậu, câu hỏi khắc nghiệt này được đặt ra trước mặt mọi người. Về sau gần như không ai cho rằng Trịnh Bình có khả năng trở lại nữa, mọi người chen chúc hoặc ở hoặc đi, toàn gia hỗn độn, chẳng ai còn nhớ đến con chó thổ đã từng được coi là bảo bối.


Trịnh Bình thực sự trở về với đám thủ hạ cũ tâm phúc nhất cường hãn nhất, lúc quay về đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị phản bội. Giây phút mở cửa ra, thứ đầu tiên nghênh đón hắn lại là con chó nhỏ bị đói đến gầy teo này. Bé xíu, bẩn thỉu, nhếch nhác, nhưng lại vui mừng hớn hở vô cùng, như thể từ trước đến nay, trong khi chủ nhân bị mất tích toàn bộ thế giới đều hỗn loạn hoang mang, đối với nó có thể một gạch chấm hết, không có gì thay đổi.


Trịnh Bình lặng người.
Chó càng nhỏ trí nhớ càng kém, ai cho nó ăn, nó sẽ vẫy đuôi theo người đó. Dòng máu thì lai tạp bộ dạng thì quê mùa, đầu óc con chó nhỏ đơn giản vô cùng, nhớ được chỗ đi tiểu mỗi ngày còn khó, nói gì đến nhớ chủ nhân.


Nhưng thời điểm đại cục lung lay, kẻ nào kẻ nấy toan tính cho riêng mình, khi tất cả mọi người ùn ùn chọn con đường phản bội hoặc rời đi, chỉ có con cún quê mùa đần độn này, vẫn khăng khăng ở lại chỗ cũ chờ đón chủ nhân về nhà.


Nó không được ăn, không được uống, trời lạnh thì co ro run rẩy trong sân, một thân phủ đầy đất cát; người mang nó tới cho Trịnh Bình đã dùng máu thịt Trịnh Bình tống tiễn thứ tình yêu dối trá, giây phút cả thế giới đều quay lưng với hắn, chỉ có con chó nhỏ vẫn ở tại chỗ chờ hắn quay về.


Trịnh Bình ngồi xốm xuống, vuốt ve đầu nhỏ xù lông của cún con: “Tao nghĩ cậu ấy mang mày đi rồi,…”
“….Cũng đúng,” Trịnh Bình nghĩ ngợi, tự nói tự đáp: “Cậu ấy ai cũng có thể vứt bỏ, lấy đâu ra chuyện nhớ đến mày?”


Cún thổ đi đi lại lại quanh chân Trịnh Bình, sau đó dùng móng chân trước kéo kéo chân Trịnh Bình, đói bụng kêu ăng ẳng.


Từ đó về sau con chó nhỏ đói đến phát cuồng đã hình thành một thói quen ăn uống kinh dị, mỗi lần có thức ăn bày trước mặt, bất kể là món gì, việc đầu tiên nó làm là xông lên phủ một lớp nước miếng. Đây là kinh nghiệm của nó——Nhè nước dãi xong, sẽ không ai giành ăn nữa, dù là món gì cũng đều là của nó.


Trịnh Bình cứ thể nuôi con chó nhỏ ngày càng béo quay, một người lớn đùng đoàng, đem con chó nhỏ chiều đến tận giời, đặc biệt bố trí hai bác sĩ thú y theo nó, hết việc thì ngồi nhà nghiên cứu chế độ ăn mới.
__


Sở Tịch người này rất biết ý, lúc nào chó nhỏ vận động xong cũng cho ăn một miếng bánh gato, nhưng chỉ có xíu xiu như thế, bên trên lại không có bơ. Trịnh Bình liên tiếp dấm dúi tranh thủ lúc y không chú ý lại lấy bánh gato cho cún con ăn, kết quả hành vi này bị Sở Tịch nghiêm khắc ra chế tài——“Để tôi phát hiện một lần nữa cả hai cút ra phòng khách ngủ!”


Trịnh Bình ỉu xìu xoa xoa bụng chó nhỏ, sau đó một người một chó bịn rịn không đành bị thế lực tàn ác chia rẽ.


Sở Tịch tự tay cắt một miếng bánh gato bé không thể bé hơn đặt trong lòng bàn tay. Trịnh Bình hậm hực đi lên lầu, cửa phòng ngủ bị đóng sập vào, sau đó vang lên âm thanh ồn ào một cách cố ý từ một bộ phim đen nào đó.


Sở Tịch rũ mi mắt nghe ngóng một lúc, trong tiếng rên rỉ hòa lẫn sột soạt xác định Trịnh Bình chắc chắn trên gác. Y cười một cách bí hiểm, dưới ánh đèn khóe môi cong lên mang theo chút ý vị ưu nhã, bâng quơ.
“Ngoan, há mồm.”


Chó con nhìn thấy bánh gato liền bổ nhào đến, nào có để ý đến máy định vị nho nhỏ đang phát ra ánh sáng lập lòe giấu trong bánh. Sở Tịch yên lặng theo dõi chó con ăn như lang như hổ, nhìn nó cắn ngập răng cái vật nhỏ kia, sau đó hớn hở lắc lắc đầu, lập tức nuốt xuống.
“…..Ngoan lắm.”


Sở Tịch xoa xoa đầu con cún, đứng lên đi rửa tay, gương mặt y phản chiếu trong bồn nước, ngũ quan tinh tế đẹp đẽ, lạnh lùng không chút cảm xúc.
Cứ như bị đông cứng, cứng như băng, tất cả đều lạnh lẽo không sức sống, không hơi ấm.
__


Giờ cơm chiều hôm đó con chó thổ bị đau bụng, rên rỉ suốt một đêm, cuối cùng Trịnh Bình suốt đêm gọi Lưu Triệt ra roi thúc ngựa đến đón, dùng máy bay trực thăng đưa chó nhỏ về Hongkong.


Lúc trực thăng tới nơi con cún đau đến cuộn tròn, Trịnh Bình đau lòng ôm lấy nó dỗ dành hết lời: “Ngoan nào, ngoan nào, cục cưng nhà chúng ta tiêm một mũi là khỏe….”


Sở Tịch trong lòng có chút sợ hãi, nhưng ngoài mặt không hề lộ ra. Y xem thử nhiệt độ cơ thể con chó, gắng sức khiến cho giọng nói của mình thật bình thường: “Không sao, về cho người đưa nó đi chụp CT(chụp cắt lớp vi tính), xem xem có phải ăn thứ gì khó tiêu hay không.”


Lưu Triệt vừa định đi ngủ đã bị người dựng dậy, từ trong ổ chăn ấm bị nhét lên trực thăng, trong tiếng gió âm thầm hỏi thăm tổ tông mười tám đời Trịnh Bình. Đây căn bản không phải là con chó Sở Tịch nuôi, tiên sư nó là con giai của Trịnh Bình mới đúng!


Trịnh Bình đặt con giai vào giỏ, máy bay trực thăng thẳng hướng Hongkong mà xuất phát trong tiếng chửi lầm than của Lưu Triệt. Sở Tịch nhìn hắn vẫn cầm kính viễn vọng, không khỏi có chút vừa bực vừa buồn cười: “Anh còn xem cái gì? Có mỗi cái bụng đau, đành chịu khổ chút, làm sao nguy hiểm đến tính mạng?”


“Nhưng chẳng may thì sao? Lỡ như…”
“Không có lỡ gì cả.” Sở Tịch trộm nghĩ chẳng qua có mỗi cái máy định vị bé xiu xiu, còn có thể bị làm sao? Người ăn phải cùng lắm đau hai ngày bĩnh ra là khỏe, nói gì đến chó?


Trịnh Bình xem chừng vẫn rầu rĩ: “Bé cưng nhà chúng ta chưa từng đau bụng….”
“Là con chó thôi mà.”


Sở Tịch thấy vậy, vừa thấy vớ vẩn vừa thấy buồn cười, đành lắc đầu thở dài. Máy định vị có thể dùng để đo hải trình từ đảo về Hongkong, thể tích có thể chui qua trực tràng động vật mà không gây nguy hiểm tính mạng, điều này đã được kết luận trong quá trình nghiên cứu bí mật. Hơn nữa, cho dù xảy ra vấn đề thì đã làm sao? Chỉ là một con chó thôi mà? Mỗi con chó thôi, có cần làm như ông bà ông vải chầu trời thế không?


Trịnh Bình liếc y một cái, nhanh gọn nhưng kiên quyết nói: “Nhưng đó là chó của em.”
Sở Tịch chớp mắt mấy cái, hơi chút ngần người. Vài giây sau y cười ha hả, vỗ vai Trịnh Bình hỏi: “Chẳng nhẽ cứ cái gì của tôi cũng thành bảo bối với anh? Anh cũng thật là….thật là….”


Ai ngờ Trịnh Bình lại lắc đầu, điềm tĩnh đáp: “Đúng thế.”
Hắn vươn tay, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lên sườn mặt Sở Tịch: “….Em trước giờ đều coi đồ vật của mình như đồ bỏ, muốn đánh thì đánh muốn giết thì giết, nên anh chỉ còn biết thay em trân trọng….”
__


Bọn họ quay về ngủ được mấy tiếng, đến rạng sáng, đột nhiên Trịnh Bình tỉnh dậy. Hắn cũng không biết vì sao mình lại tỉnh, chỉ là đột nhiên vùng dậy, trời hãy còn tang tảng sáng, trong phòng yên lặng như tờ, chỉ nghe thấy tiếng thở đều đều của Sở Tịch.


Sở Tịch nằm nghiêng, dựa sát vào ***g ngực hắn, tư thế này khiến hắn có cảm giác y thật yếu đuối, cần được bảo vệ. Hắn thậm chí cảm nhận được nhịp phập phồng của thân thể khi Sở Tịch hô hấp, làn da dưới lòng bàn tay mang lại xúc cảm tinh tế, thứ cảm giác tương giao trong đêm tối với người thương yêu nhất, tai áp má kề, kín đáo mà ngọt ngào.


Nhưng Trịnh Bình không làm bậy. Hắn lẳng lặng nằm trên giường. Trực giác mách bảo hắn sắp xảy ra chuyện gì, mặc dù hết thảy chưa hề phát sinh dấu hiệu. Tiếng bọt nước vỗ bờ khẽ khàng truyền đến, trong bóng đêm đều không rõ ràng, nhưng lại theo tiết tấu đều đều của một khúc nhạc.


Trịnh Bình nghiêng đầu, khẽ gọi: “Sở Tịch?”
“….”
“Sở Tịch?”
Sở Tịch ngủ không sâu, mơ mơ màng màng đáp một tiếng: “Làm gì?”
“Dậy,” Trịnh Bình nói, “Có thuyền đến gần đảo chúng ta.”


Sở Tịch dụi dụi mắt, ngồi phắt dậy. Vốn là những kẻ đã dày kinh nghiệm trong nghề, đều có trực giác với nguy hiểm. Ánh sáng từ con tàu đang đến gần trên biển thay đổi góc độ trên lớp kính thủy tinh cực lớn, trong cơn mơ hồ bỗng nghe thấy tiếng động ầm ĩ của con tàu vào đất liền.


Trịnh Bình xuống giường đi đến trước cửa sổ xem, nói: “Kha Dĩ Thăng.”


Sở Tịch nhanh bước tới. Chiến hạm tuần tr.a trên mặt biển đầy ánh trăng mang theo một con thuyền nhỏ đã cập bến, biểu tượng của Kha gia trên đầu tàu trầm mặc mà dữ tợn. Đó là một bức tượng đầu sư tử, dấu vết đồng thau gỉ sắt bao trùm lên vẻ ngoài uy nghi, dù ở khoảng cách xa như vậy vẫn có thể cảm nhận sức nặng của nó.


Trịnh Bình quay phắt lại: “Sở Tịch.”
“….Gì?”
“Kha Dĩ Thăng làm sao biết được chúng ta ở đây?”
Từ khúc này mới đúng là “đuổi giết tận cùng” đây  ̄ー ̄






Truyện liên quan