Chương 50
Sở Tịch ngây ngẩn đứng ở cửa sổ nhìn thật lâu, ánh mắt thậm chí còn mang theo cảm xúc sợ hãi. Đây là lần đầu tiên Trịnh Bình nhìn thấy biểu hiện rõ ràng thế này từ y, không biết phải làm sao, như thể đã hoàn toàn rơi vào mộng mị.
Sở Tịch lắc lắc đầu định làm cho mình tỉnh táo lại: “….Tôi cũng chẳng biết. Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai (kẻ đến thì không thiện, kẻ thiện thì không đến), ở đây có phòng bí mật hay gì đó không?”
“Có.”
Đã là kẻ lăn lộn trong xã hội đen, dù ở bất cứ đâu cũng khó lòng yên tâm. Thỏ khôn có ba hang, con người trong lúc tranh đấu lừa gạt thì ngồi nhà cũng không yên, thông thường trong biệt thự hay sân vườn đều có đường hầm hay phòng bí mật nhiều không đếm xuế, bình thường dùng để chứa hàng tá thứ đồ mờ ám không để ai biết hoặc dùng để chạy trốn.
Trịnh Bình nghịch nghịch cái gì từ sau tủ sách phòng ngủ, Sở Tịch đứng nép sau cửa sổ quan sát động tĩnh bên ngoài, lúc sau giục: “Mau lên! Kha Dĩ Thăng xuống tàu rồi!”
“Cha già đó tự mình hành động?”
Sở Tịch nghiến răng nghiến lợi chửi: “Chó má….”
Trịnh Bình ra sức dịch chuyển sàn nhà dính cứng đằng sau tủ sách, “Em nói xem, có phải lão đến tìm chúng ta uống trà không?”
“Có mà lão biến chúng ta thành trà chiều thì đúng hơn.”
Ông cụ trông nom vườn hoa lại vừa câm vừa điếc, mỗi ngày chỉ biết cần cần mẫn mẫn làm việc, chẳng hề quan tâm trong biệt thự xảy ra chuyện gì. Sở Tịch xem chừng Kha Dĩ Thăng không đê tiện đến mức gây phiền toái cho một ông cụ, nhưng hiện giờ y với Trịnh Bình đơn thương độc mã, liên lạc cho Lưu Triệt đến cứu viện cũng chẳng kịp, họ làm thế nào qua mặt đám đầu trâu mặt ngựa của Kha Dĩ Thăng?
Sở Tịch quay người tìm điện thoại, nhấc máy lên nghe, sắc mặt đen sì: “Bọn chúng cắt đường dây điện thoại rồi.”
Trịnh Bình ờ một tiếng, chỉ nghe đùng một tiếng nổ vang, trong lớp khói bụi dày đặc truyền đến tiếng ho sặc sụa của Trịnh Bình: “Đẩy, đẩy ra rồi. móa, tự dưng thiết kế cái cửa đường hầm chắc như vậy làm chi?”
Sở Tịch bước nhanh tới, chỉ thấy trên mặt đất mở ra một ô cửa nhỏ cỡ vừa một người chui qua, ban đầu phía trên lát một lớp gạch men; lớp gạch men cũng không bít chặt, mà dùng một bộ phận giữ chắc, dùng kìm bẻ là sẽ ra.
Cửa nhỏ vừa mở ra, mùi nấm mốc xộc lên mũi, chẳng biết đã bao năm chưa sờ đến, bốc mùi đến mức Sở Tịch lập tức xoay mặt đi: “Anh chắc dưới đấy có dưỡng khí chứ?”
“….Chắc là…cũng….có đấy.” Trịnh Bình không dám chắc, “Có muốn dùng nến để thử không?”
Hình như để phối hợp với câu nói của hắn, vườn hoa dưới lầu lập tức vang đến tiếng cửa bị phá, tiếng người ồn ào quát tháo ra lệnh. Trịnh Bình và Sở Tịch ngơ ngác nhìn nhau một hồi, Sở Tịch thở dài: “Đi vậy, ch.ết một đống còn hơn sống một mình.”
Thẳng từ cửa là một thang dây thẳng đứng, mặc dù theo thời gian đã có dấu hiệu mềm oặt, nhưng khi Sở Tịch đi trước ngậm đèn pin trèo xuống, sợi dây chỉ lung lay vài cái thôi. Y trong bụng còn chưa kịp khen ngợi độ bền chắc của dây, phía kia Trịnh Bình đóng cửa đường hầm, cả người đu trên thang dây, chỉ nghe một loạt âm thanh kẽo cà kẽo kẹt, dây thừng lập tức phát ra âm thanh kháng nghị đầy nguy hiểm.
Sở Tịch co chân đạp chặt dây thừng, dù vậy vẫn bị chấn động xoay vài vòng, đến khi dừng lại lòng bàn tay y đã đẫm mồ hôi, tim đập thình thịch thình thịch vài tiếng mới thở ra hơi: “—— Móa! Trịnh Bình anh nặng bao cân vậy hả?”
Trịnh Bình hơi chút khó mở miệng: “……Chín, chín mươi cân.”
Sở Tịch gào lên: “Béo ú vậy, giảm cân ngay cho tôi!”
Ánh sáng dưới lòng đất cực kì mờ mịt, nếu chiếu theo kết cấu kiến trúc biệt thự, chỗ này chắc chắn lơ lửng dưới phòng ngủ tầng hai, tương đối gần khu để xe. Đây chính là lối đi được đào rỗng vuông góc trong biệt thự, đèn pin không chiếu được đến đáy, nhìn không biết sâu bao nhiêu.
Sở Tịch dắt đèn pin sau thắt lưng, vừa cẩn thận đạp xuống dây thang tiếp theo vừa hỏi Trịnh Bình: “Anh biết dưới này sâu bao nhiêu không?”
Trịnh Bình đáp: “Chịu thôi, em vứt đồ gì xuống xem thử đi?”
Sở Tịch giật cúc tay áo của mình ném xuống, nửa ngày vẫn chưa nghe thấy âm thanh truyền lại. Bỗng chốc sắc mặt y trắng bệch, Trịnh Bình lắp ba lắp bắp an ủi: “….Chắc là cúc áo của em nhẹ quá, rơi xuống tiếng nhỏ, chúng ta nghe không rõ….”
“Còn lâu!” Sở Tịch nói, “Đó là kim cương đấy!”
Đây là vấn đề Trịnh Bình nghĩ nát óc cũng cóc hiểu——Vì sao có những người thích mang mấy thứ đồ toàn phóng xạ từ sáng đến tối đeo lên tai, lên tay, lên cổ, lên ngực, thậm chí là trên tay áo. Bọn họ không thấy vướng sao? Mấy thứ đó không nặng hả? Đeo mãi không mệt chắc?
Sắc mặt Sở Tịch vẫn trắng bệch, một mặt là vì thấy chỗ này sâu kinh khủng khiếp, một mặt vì y vô duyên vô cớ làm mất cái….máy phát tín hiệu mini.
Gì chứ? Kim cương?
Thứ con con đó còn quý gấp tỉ lần kim cương biết chưa!
Chẳng biết leo xuống dưới đã bao lâu, Trịnh Bình cảm thấy sắp chịu hết nổi, tay cầm dây thừng đã bị cọ chảy máu, hắn dần dần thấy khó giữ thăng bằng, thậm chí đôi khi có cảm giác lỏng tay một cái là rơi. Bọn họ có lẽ đã đi vào lòng đất, xung quanh vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức cả tiếng thở nặng nhọc của Sở Tịch phía dưới cũng nghe ra.
Trịnh Bình nhẹ giọng hỏi: “Mệt à?”
Sở Tịch đáp: “Ừm.”
Trịnh Bình vẫn muốn nói gì, Sở Tịch suỵt một tiếng: “Anh có nghe thấy tiếng gì không?”
Trịnh Bình yên lặng lắng nghe. Bốn bề một màu tối đen, ánh đèn pin thậm chí còn chẳng soi sáng được tí gì, nhìn qua chỉ là một đốm sáng nhỏ mơ mơ hồ hồ. Tiếng hô hấp cùng tiếng tim đập tràn ngập bên tai, trong khoảng khắc này, loáng thoáng truyền đến âm thanh của vật gì đó dần dần kéo căng, từng chút từng chút đứt đoạn.
Sở Tịch vừa nhấc đèn pin lên, Trịnh Bình óa một tiếng gào lên: “Phắc! Cái dây chó má sắp đứt! Sở Tịch buông tay! Buông——”
Lời còn chưa dứt trước mắt đã nở hoa, tiếng gió rít bên tai, bọn họ trong khoảng khắc rơi xuống còn không nghe nổi tiếng kêu của mình. Thời gian chỉ có một giây mà bị kéo dài như vô hạn, dây thần kinh bị kéo căng đến mức không thể nguy hiểm hơn, tiếp theo là một âm thanh nặng trịch, xung quanh mơ mơ hồ hồ cái gì cũng không nhìn rõ.
Cảm giác đầu tiên chính là không thể thở nổi, há miệng là một ngụm cát; cảm giác thứ hai chính là đau nhức, thịt thà xương cốt thi nhau biểu tình nhức nhối, cử động một cái là khiến cơn đau này lập tức tăng lên.
Trịnh Bình ngơ ngác vài giây, sau đó chậm rãi phản ứng lại, bỗng nhiên sinh điềm xấu: “Sở Tịch?”
“…….”
“Sở Tịch em không sao chứ?”
Sở Tịch không đáp.
Không sao là không sao thế nào? Trịnh Bình ở trên đầu y, lúc rơi xuống y chẳng còn lựa chọn nào khác mà….làm bao cát cho tảng thịt chín mươi cân kia.
Trịnh Bình không để ý mình toàn thân đau nhức, vội vàng tập tễnh lết đến xem tình hình Sở Tịch. Lúc này hắn mới hiểu tại sao cúc áo rơi lại không có tiếng động nào: Vì chỗ này toàn bộ là đất cát, chẳng biết sâu bao nhiêu, tràn ngập là cát biển mềm mịn, chẳng nói cái cúc áo, ngay cả hai kẻ to đùng bọn họ rơi xuống cũng chỉ tung tóe một trời cát bụi, tiếng rơi xuống cũng chẳng tính là to.
Sở Tịch nằm bẹp trên đất, có phút chốc Trịnh Bình suýt nữa cho rằng y xảy ra chuyện rồi, thế nên hồn bay phách lạc: “Sở Tịch! Em không sao chứ? Tỉnh tỉnh! Tỉnh tỉnh!”
Sở Tịch ừ hữ, chậm rãi lật người lại, hức một tiếng hít một hơi khí lạnh.
Trịnh Bình vội vã ôm lấy thân trên của y dựa vào lòng mình, không ngừng vỗ bôm bốp vào mặt y: “Sở Tịch! Sở Tịch! Tỉnh tỉnh! Tỉnh tỉnh!”
Sở Tịch tóm lấy cái tay đang nhiệt tình tát lên mặt mình, sau đó cho một bạt tai, chát một tiếng, phẫn nộ vô cùng, đáng tiếc vì trọng thương mà đánh cũng không nổi.
Trịnh Bình ôm mặt mếu máo: “Anh giảm béo, anh nhất định giảm béo!”
Sở Tịch ôm lấy xương sườn lồm cồm bò dậy: “…..Chỗ quái nào đây?”
“Chắc là dưới lòng biệt thự, các phòng ngầm đều ở bên trên…..” Trịnh Bình lấy đèn pin soi tứ phía, ngoại trừ đen thui cũng chỉ có đen ngòm, “—— Mà anh cũng chả chắc đâu, anh chưa bao giờ mò xuống đây cả. Nhưng anh biết cửa ra sát mép biển, hình như ở…..phía đông?”
Hắn chỉ bừa một hướng: “Đằng đó là hướng đông hả?”
Sở Tịch dợm bước về phía đó. Vừa đi hai bước đã nghiêng ngả, Trịnh Bình nhanh nhẹn tiến lên đỡ lấy y, bị Sở Tịch gạt ra.
“Em không ổn rồi, có phải bị thương ở đâu không? Chân….”
“Tôi nói anh rồi,” Sở Tịch lạnh lùng đáp, “lần này Kha Dĩ Thăng không phải do tôi gọi tới.”
Trịnh Bình trầm tư đi phía sau y, rầu rĩ ừm một tiếng.
“Tôi định gọi Kim Thạch tới, dù sao tôi vẫn còn nhiều việc muốn bàn giao cho hắn xử lý, mà tôi một thân một mình ở đây, xung quanh nhất định bố trí bảo vệ…. Nè! Anh nghe không đó?”
Trong giọng nói Sở Tịch đã mang theo vài phần cáu gắt. Trịnh Bình cuống cuồng đáp: “Nghe! Đang nghe!”
Sở Tịch hậm hực quay đầu: “Anh căn bản không có nghe!”
Trịnh Bình cảm thấy cực kì tủi thân, hắn khua tay múa chân, ra chiều bất đắc dĩ: “Không phải là anh không nghe, anh đang nghe ngóng phía trên…. Em không cảm thấy phía trên có người đi xuống sao?”
Sở Tịch ngẩng đầu, trên thang dây truyền tới âm thanh rục rịch, đám đặc nhiệm huấn luyện chuyên nghiệp đang vun vút trèo xuống đến nơi, chỉ mất tí sức mà như đã ở ngay trên đầu.
Sở Tịch cùng Trịnh Bình bốn mắt nhìn nhau, cả hai đồng thời nhảy dựng lên.
“Anh mang súng không?”
“……Lấy bừa một khẩu, em mang không?”
“Tui lấy đâu ra!”
“…..Vậy còn không mau chạy!”