Chương 16: Chém gió như đúng rồi

Diệp Phàm vốn thông qua hình tượng đối phương đoán được người này tới đây là vì muốn chữa bệnh cho Tô Vũ Hinh, lúc này thấy vẻ mặt đối phương tỏ ra ngưu bức hò hét, trong lòng minh bạch được gì rồi nhưng cũng không vạch trần mà thản nhiên đáp lại:
- Tôi họ Diệp, tên Phàm.


- Diệp Phàm?
Trần Mặc nói nhỏ một tiếng, âm thầm nhớ lại một phen, xác định chị em Tô Vũ Hinh, Tô Lưu Ly không có người bạn nào tên Diệp Phàm thì trừng mắt, nói:
- Thành thật mà nói ra, làm sao anh lại biết nhà của tôi?
- Chị của cậu mời tôi đến đây chữa bệnh cho nàng.


Diệp Phàm nhíu mày, nói thẳng.
- Chữa bệnh cho chị tôi sao?
Tô Cẩm Đế như là nghe được chuyện bất khả tư nghị, mở to 2 mắt nhìn Diệp Phàm từ đầu đến chân.
- Thì ra tiểu ca là bác sỹ, thất kính thất kính.
Mắt thấy Tô Cẩm Đế không lên tiếng, Trương Lâm tỏ ra khách khí, nói:


- Bỉ nhân là đạo trưởng của đạo quán Thanh Long.
- Đạo quán Thanh Long.?
Diệp Phàm tùy ý liếc mắt:
- Chưa từng nghe qua.
- Ha ha, tiểu vương bát đản, lại dám ở trước mặt Trương đại gia này làm ra vẻ sao?


Trương Lâm vốn định dùng danh đầu của mình hù dọa Diệp Phàm, để Diệp Phàm biến đi, lúc này nghe được lời nói phách lối của Diệp Phàm thì lập tức tức giận đến nhức cả trứng dái, trong lòng thầm mắng một tiếng, cũng không có hỏi thêm Diệp Phàm nữa mà là vẻ mặt không vui nhìn Tô Cẩm Đế, nói:


- Tô công tử, nếu người nhà của cậu đã tìm được cao nhân thì vì sao lại tìm tôi?
- Trương... Trương đại sư, ngài hãy nghe tôi nói, tôi không biết chuyện này…
Mắt thấy Trương Lâm có chút tức giận, vẻ mặt Tô Cẩm Đế hoang mang mà tạ lỗi, sau đó trừng mắt nhìn Diệp Phàm:


available on google playdownload on app store


- Anh từ đâu đến? Ngay cả Trương đại sư cũng không nhận ra mà dám nói là đến chữa bệnh cho chị tôi sao? Tôi xem ra anh nhất định là một tên lửa đảo. Thừa dịp lão tử còn chưa phát hỏa thì hãy mau cút đi, nếu không đừng trách lão tử không khách khí.


- Tiểu vương bát đản, cướp sinh ý của ta lại còn thấy ta lại có thể giả ngu, lúc lão tử đây vào giang hồ thì chú mày vẫn còn nằm trong nôi, dám đấu với ta sao?


Mắt thấy Tô Cẩm Đế tức giận mắng Diệp Phàm hơn nữa còn muốn giáo huấn Diệp Phàm thì trong lòng Trương Lâm cười lạnh, ánh mắt tỏ ra khinh thường nhìn vào Diệp Phàm.


Tô Cẩm Đế hoài nghi cùng nhục mạ làm cho ánh mắt Diệp Phàm trở nên lạnh lùng, theo bản năng hắn muốn tát Tô Cẩm Đế một cái nhưng nhận ra vẻ mặt Trương Lâm ở bên cạnh tỏ ra đắc ý thì bỏ qua suy nghĩ này.


Thứ nhất là hắn nhìn ra được Tô Cẩm Đế đã bị người ta khích, hơn nữa hắn cũng nhìn ra được Tô Cẩm Đế tôn kính với Trương Lam hoàn toàn là bởi vì bệnh tình của Tô Vũ Hinh.
Như vậy, nếu hắn đánh Tô Cẩm Đế thì quá tầm thường rồi.


- Ông đến đây xem bệnh cho Tô tiểu thư, vậy mạo muội hỏi ông một câu, ông biết Tô tiểu thư bị bệnh gì không? Nên chữa trị như thế nào?
Vẻ mặt Diệp Phàm bình tĩnh hỏi Trương Lâm.


- Ha ha, tiểu tử, cậu còn nhỏ tuổi đã hành y, ta không hoài nghi cậu thì thôi, cậu còn khẩu xuất cuồng ngôn, hiện giờ lại khảo nghiệm ta.
Từ trước đến nay Trương Lâm đi lừa gạt ai cũng không đánh nếu không nắm chắc phần thắng, lúc này nghe Diệp Phàm chất vấn, lập tức cười châm chọc nói:


- Dựa theo lời của Tô công tử, chị của cậu ấy lạnh như băng, mặc dù là mặc áo lạnh cũng cảm thấy lạnh run, điều này tự nhiên là bởi vì Âm khí trong người nàng thái thịnh. Còn cách chữa trị thì tự nhiên chỉ cần dùng dược vật Thuần Dương rồi.


- Nếu Âm khí như vậy thì có thể dùng dược vật Thuần Dương, nhưng mà chị của cậu ấy là thân thể Cực Âm, dược vật Thuần Dương có tác dụng sao?
Diệp Phàm hỏi tiếp.
Tiểu tử này lại có thể nhìn ra đối phương là thân thể Cực Âm sao?


Trong lòng Trương Lâm cả kinh, mơ hồ cảm thấy Diệp Phàm không hề tầm thường, vì thế ra vẻ cao ngạo, ngẩng đầu lên, lấy lui làm tiến:
- Cậu chỉ là một tên tiểu tử hỉ mũi chưa sạch thì biết cái gì?
- Xem ra ông không biết nên chữa trị như thế nào a.


Diệp Phàm chế giễu, đến đây hắn biết được tên Trương Lâm này chỉ là một kẻ lừa đảo.
- Chuyện cười, lão đạo ta từ khi xuất y đến giờ, còn chưa thấy qua bệnh gì không chữa được.


Trương Lâm bị những lời này của Diệp Phàm làm cho tức giận không nhẹ, khuôn mặt có chút phát sốt, bất quá lại còn tỏ ra kiêu ngạo hơn:
- Ta cũng không muốn thảo luận với một tên tiểu tử hỉ mũi chưa sạch như cậu mà thôi.


Nói xong, hắn liền vểnh mặt lên trời, trông qua thì giống như đang nhìn lên trời nhưng ánh mắt khẽ xem Tô Cẩm Đế, đang mong Tô Cẩm Đế đuổi Diệp Phàm đi.


Tô Cẩm Đế thấy Diệp Phàm tuổi còn trẻ hơn nữa lại còn chưa nghe danh tiếng gì, theo bản năng cho rằng Diệp Phàm là kẻ lừa đảo, bất quá nghe được cuộc nói chuyện này thì hắn cũng hơi kinh ngạc, thế cho nên luôn không có mở miệng.


- Tô công tử, tôi thấy tình cảm chị em giữa cậu và chị mình rất sâu đậm cho nên tôi mới đáp ứng đến đây chữa bệnh cho chị cậu, nếu như chị cậu đã mời được cao nhân thì tôi sẽ không bêu xấu nữa.


Mắt thấy Tô Cẩm Đế giữ im lặng, dường như là bị Diệp Phàm hù dọa thì Trương Lâm nhíu mày, nói:
- Thù lao mà cậu đưa, tôi sẽ trả lại, ngay cả miếng ngọc bội kia cũng vậy.
- Trương đại sư, xin ngài đừng tức giận, tôi sẽ đuổi hắn đi.


Nghe được Trương Lâm nói thế thì Tô Cẩm Đế liền nóng nảy, cũng không suy nghĩ gì thêm mà là trực tiếp đuổi người:
- Tôi bất kể anh đến đây gạt tiền hay là chữa bệnh cho chị tôi nhưng mà hiện giờ tôi mời anh lập tức cút khỏi nhà tôi, bệnh của chị tôi không cần anh lo.
- Diệp thần y.


Sau khi Tô Cẩm Đế ra lệnh đuổi khách, không đợi Diệp Phàm tỏ thái độ thì sau lưng đã truyền ra giọng nói của Tô Vũ Hinh, chỉ thấy nàng mặc một chiếc áo bông đi ra, sau đó nàng nhìn thấy Tô Cẩm Đế thì chân mày nhíu lại, hỏi:
- Cầm Đế, mấy ngày nay em đã chạy đi đâu?


- Chị, người này chính là bác sỹ mà chị mời tới sao?
Tô Cẩm Đế vốn có chút hoài nghi mình hiểu lầm với Diệp Phàm, lúc này nghe Tô Vũ Hinh gọi Diệp Phàm là Diệp thần y thì hắn liền hỏi.
- Ừh.
Tô Vũ Hinh gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Trương Lâm:
- Vị này là?


- Vị này chính là Trương Lâm đại sư, đạo trưởng của đạo quán Thanh Long.
Tô Cẩm Đế vội vàng giới thiệu, nói:
- Em đã mời đại sư đến đây xem bệnh cho chị.
Trương Lâm?


Tô Vũ Hinh nghe vậy, lập tức nhớ tới trước đó vài ngày Tô Lưu Ly cũng từng đề nghị tìm Trương Lâm để trị bệnh cho nàng. Người này căn bản không phải là cao nhân gì, danh xưng đại sư chỉ dùng đi lừa gạt người, sở dĩ không có bị tố cáo là bởi vì hắn là một đầu mối quan trong trong một liên minh lợi ích gì đó.


- Hôm qua Diệp thần y đã chữa bệnh cho trị, bệnh tình của chị cũng đã chuyển biến tốt rồi.
Nghĩ đến em trai mình vì mình mà chạy cả ngàn km đến Đông Nam mời Trương LÂm thì Tô Vũ Hinh cũng có chút cảm động thế cho nên nàng cũng không có phụ ý tốt của em trai mình, cũng không có vạch trần mà chỉ nói:


- Sẽ không làm phiền Trương đại sư rồi.
- Tô tiểu thư, ta vốn bị tấm chân tình của em trai cô làm cho cảm động cho nên mới rời núi để đến đây xem bệnh cho cô, nếu cô đã nói vậy thì tôi đây sẽ không tự làm mất mặt rồi!
Trương Lâm nghe vậy, trong lòng cả kinh, bất quá cũng tỉnh bơ, nói:


- Bất quá ta vẫn nhắc nhở cô, thông qua cuộc nói chuyện giữa ta và tên tiểu tử này, hắn cản bản không phải là thần y gì, hắn chỉ là một tên lừa đảo. Ta hy vọng cô không bị hắn che mờ mắt, để làm mất đi thời gian cữu chữa, nếu không cho dù lão bằng hữu của ta là Chử Huyền Cơ ra tay thì cũng chưa chắc cứu được cô.


Nói xong, Trương Lâm tỏ ra ngưu bức nhìn Diệp Phàm, cảm giác kia giống như đang nói ta đây là bạn của Chử Huyền Cơ.
Mặc dù không thuận mắt với Trương Lâm nhưng Diệp Phàm không phải không thừa nhân tên này có đạo hạnh rất sâu, nói chuyện bình tĩnh thong dong.
Bất quá.


Khi nghe được mấy chữ “ Bằng hữu của Chử Huyền Cơ” thì hắn lại không nhịn cười được.
Đây không phải là vấn đề nghịch đại đao trước mặt Quan Công, mà chính là chém gió.


Hắn và lão gia hỏa sống với nhau 20 năm, tóc của lão gia hỏa có bao nhiêu cọng thì hắn cũng biết nhưng mà chưa từng nghe qua lão gia hỏa có bằng hữu tên là Trương Lâm a?






Truyện liên quan