- Chương 1: Công tử, công tử
- Chương 2: Nguyên lai ngươi là tiểu nữ nhân
- Chương 3: Một già một trẻ
- Chương 4: Nữ vương Ma Hậu
- Chương 5: Khúc mắc, chân tướng
- Chương 6: Nhiệm vụ mới
- Chương 7: Xuống núi
- Chương 8: Thần y đến rồi
- Chương 9: Đồng ý chữa trị
- Chương 10: Tôi muốn trị tận gốc
- Chương 11: Ra tay trị liệu
- Chương 12: Lưu manh? Dã y? Thần y?
- Chương 13: Phản ứng không giống nhau
- Chương 14: Bại lộ bí mật?
- Chương 15: Hoàn khố phạm, thần tiên phạm
- Chương 16: Chém gió như đúng rồi
- Chương 17: Khoác lác, ngày tận thế
- Chương 18: Vạch trần, nhận sai
- Chương 19: Cá mè một lứa
- Chương 20: Tôi không quen hắn
- Chương 21: Rượu mời không uống, uống rượu phạt?
- Chương 22: Tát bạt tai, đánh gãy chân
- Chương 23: Con gặp chuyện không may, cha ra mặt
- Chương 24: Không chết cũng phải lột da
- Chương 25: Hối hận vì đã đầu thai làm người
- Chương 26: Ra tay
- Chương 27: Giang hồ nhân sĩ
- Chương 28: Tuyên án tử hình?
- Chương 29: Công phu mèo quèn
- Chương 30: Không đánh nhau thì không quen biết
- Chương 31: Từ Thiên Đường đến Địa Ngục
- Chương 32: Tiền mất tật mang
- Chương 33: Diệp Phàm trở lại
- Chương 34: Tránh Được Mồng Một, Không Trốn Được Mười Lăm
- Chương 35: Trước Khi Làm Việc, Phải Biết Làm Người
- Chương 36: Ngưu Bức, Láo Toét
- Chương 37: Mầm Tai Họa Mai Phục
- Chương 38: 2 Bộ Mặt
- Chương 39
- Chương 40: Toàn Trường Oanh Động
- Chương 41: Tai Vách Mạch Rừng
- Chương 42: Làm Chút Gì Đó
- Chương 43: Tự Cho Là Đúng
- Chương 44: Âm Thầm Ra Tay
- Chương 45: Đánh Cuộc
- Chương 46: Ngày Mở Thầu
- Chương 47: Chưa Biết Hươu Chết Về Tay Ai?
- Chương 48: Chưa Thấy Quan Tài Chưa Đổ Lệ, Chưa Thấy Z Ú Xệ Chưa Kinh Hồn
- Chương 49: Không Có Việc Gì Thì Tìm Đánh
- Chương 50: Anh Hùng Phía Sau Màn
- Chương 51: Vẽ Rắn Thêm Chân
- Chương 52: Cừu Hận Tăng Lên
- Chương 53: Tự Cao Tự Đại
- Chương 54: Tìm Chết
- Chương 55: Rút Củi Dưới Đáy Nồi
- Chương 56: Một Tát Đập Chết
- Chương 57: Một Kích Trí Mạng
- Chương 58: Vũ Nhục Người Khác, Tất Tự Nhục
- Chương 59: Ông Chủ Bị Tai Ương, Nô Tài Chôn Cùng
- Chương 60: Lễ Chúc Mừng
- Chương 61: Say, Cứng Ngắc
- Chương 62: Nói Ra Tiếng Lòng, Bệnh Tình Phát Tác
- Chương 63: Lâm Vào Điên Cuồng
- Chương 64: Ra Tay Giúp Đỡ
- Chương 65: Tróc Gian, Tróc Gian
- Chương 66: Anh Chơi Thú Nhún Sao?
- Chương 67: Nữ Thần Trạch Nam
- Chương 68: Nữ Thần Mời
- Chương 69: Không Dứt
- Chương 70: Phòng Ngừa Rắc Rối Có Thể Xuất Hiện
- Chương 71: Mệnh Trung Chú Định Gặp Nhau?
- Chương 72: Phụ Tử
- Chương 73: Miếng Thịt Nằm Trên Thớt?
- Chương 74: Gió Thổi Báo Giông Tố Sắp Đến
- Chương 75: Gặp Nhau Tại Linh Ẩn Tự
- Chương 76: Thân Phận Sáng Tỏ
- Chương 77: Bắt Cóc, Truy Kích
- Chương 78: Trực Đảo Hoàng Long
- Chương 79: 10 Bước Giết 1 Người
- Chương 80: Bọn Mày Cùng Lên Đi
- Chương 81: Lấy Máu
- Chương 82: Diệt Sạch
- Chương 83: Một Tên Cũng Không Để Lại!
- Chương 84: Trợn Mắt Há Hốc Mồm
- Chương 85: Làm Bạn Với Bạch Phú Mỹ
- Chương 86: Lo Âu Và Cảm Kích
- Chương 87: Ba Cô Gái
- Chương 88: Họ Diệp, Đến Từ Đế Đô
- Chương 89: Không Giận Mà Uy
- Chương 90: Ván cờ sơ hiện
- Chương 91: Nam thiếu lên phía bắc
- Chương 92: Vô đề
- Chương 93: Củi khô gặp lửa
- Chương 94: Nhắc nhở
- Chương 95
- Chương 96: Cởi chuông phải do người buộc chuông
- Chương 97: Mất cái này được cái khác mất công này được công kia?
- Chương 98: Tiểu nhân đắc chí
- Chương 99: Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng
- Chương 100: Không hẹn mà gặp
Truyện có rất nhiều tình tiết có thể nói là hài hước nhưng cũng có thể nói là bi thương. Nhân vật chính trong truyện là một câu thanh niên với nhiều điều kỳ lạ xảy ra xung quanh, có những điều mà không thể tìm được câu trả lời, vây quanh hắn là những xô bồ nhân thế mặc dù lòng chẳng hề vấn vương, một nhân vật lạ được tác giả Phong Cuồng; mời bạn đến với truyện đô thị này.
Kim lân khởi thị trì trung vật, nhất ngộ phong vân tiện hóa long.
(Kim lân há là vật trong ao, một trận mưa gió liền hóa rồng.)
Một thiếu niên có thân thể không rõ ràng đi vào chốn phồn hoa đô thị, hắn chỉ mong sống một cuồng sống bình yên như mọi người nhưng lại phát hiện hồng phấn gian nhân, thế lực khắp nơi lao vào hắn giống thiêu thân lao đầu vào lửa.
Chuyện quốc gia, chuyện thiên hạ, từ xuất thế đến cứu thế, hắn giống như một đầu mãnh hổ xuống núi, một đường không gì cản nổi.
- Có rất nhiều kẻ muốn giết ta, có người đã sám hối trong Địa ngục, cũng có người đang trên đường xuống đó.
Diệp Phàm.
Tô Lưu Ly vốn không hợp mắt với Diệp Phàm, lúc này nghe Diệp Phàm nói như vậy thì nàng liền tức giận trừng mắt Diệp Phàm. Chử lão đầu không trị được nhưng tôi có thể trị.
Diệp Phàm nói. Chử thần y không chữa khỏi bệnh, hắn có thể trị? Lời nói của Diệp Phàm giống như là một đạo sét vang lên giữa trời xuân. Dưới ánh mặt trời, Phúc bá cũng tốt, Tô Lưu Ly cũng tốt, thậm chí ngay cả Tô Vũ Hinh cũng cảm thấy đầu óc của mình bị chập mạch. Bọn họ giống như pho tượng điêu khắc đứng ở đó, quên cả nói chuyện, chỉ là trừng to mắt nhìn vào Diệp Phàm. Cứ như vậy ngơ ngác mà nhìn.