Chương 53: Tự Cao Tự Đại
Đang lúc hoàng hôn, một chiếc Hummer chạy vào khu nhà giàu Tử Kim Hoa Viên.
-Bát gia, anh nói tên tiểu tử họ Diệp kia có phải là ăn gan hùm mật gấu rồi hay không? Lại dám ra tay đánh tàn phế tên thiếu gia nhà họ Cẩu, hơn nữa lại còn động thủ với Hà Phượng Hoa.
Trong xe, Lưu Cầm ăn mặc đẹp đẽ nắm lấy cánh tay Kiều Bát Chỉ, cả người dựa vào Kiều Bát Chỉ, chớp mắt:
-Chẳng kẽ hắn nghĩ rằng Tô gia có thể lấy thúng úp voi Hà gia ở Hàng Hồ này sao?
-Em sai rồi, hắn không phải dựa vào Tô gia, mà dựa vào chính bản thân hắn.
Kiều Bát Chỉ nghe vậy, chậm rãi bóp tắt xì gà, cười nói:
-Tục ngữ nói, kẻ tài cao gan cũng lớn, trên thế giới này có rất nhiều người người tự nhận là có chút võ mèo quào, liền cho rằng mình là thiên hạ đệ nhất, không coi ai vào mắt.
-Vậy cũng đúng.
Thân là nữ nhân của Kiều Bát Chỉ, Lưu Cầm cũng biết trước khi tổ chức “ Viêm Hoàng” được thành lập thì có rất nhiều tên võ giả coi thường pháp luật, làm xằng làm bậy, kết quả toàn bộ đều đi gặp Diêm vương.
Dưới cái nhìn của nàng, Diệp Phàm cũng thuộc về loại người như thể.
-Bát gia tuy rằng tên tiểu tử đó không tệ, nhưng em cảm thấy không nên để Vũ Hà ra tay.
Thấy Kiều Bát Chỉ không nói lời nào, Lưu Cầm nghĩ đến Kiều Bát Chỉ tính toán phái Vũ Hà đi đối phó Diệp Phàm, mơ hồ cảm thấy được giống như là dùng dao mổ trâu để giết gà vậy. Không biết trọng dụng nhân tài.
Tuy rằng nàng và Vũ Hà không tiếp xúc nhiều lắm nhưng lại biết Vũ Hà từng ở khu vực hắc quyền bộc lộ ra tài năng, sau đó được một nhân sĩ giang hồ nhìn vừa ý, liền gia nhập vào môn phái của vị nhân sĩ kia, trải qua dạy dỗ, sau này thực lực tăng vọt, hôm nay đã là một thanh tiêm đao sắc bén trong tay Kiều Bát Chỉ.
-Muốn đuổi Đông Hải bang ra khỏi Hàng Hồ, thậm chí cả Giang Nam, chỉ dựa vào đánh đánh giết giết là không được, nhất định phải dựa vào một cây đại thụ nào đó. Hàn Quốc Đống không nhưng có quyền thế ngập trời ở Giang Nam, hơn nữa còn là người của Bạch gia ở kinh thành, mà quan hệ giữa Lâm tiên sinh và Bạch gia không giống bình thường, như vậy vô luận trả giá lớn đến mức nào, chúng ta đều phải đậu vào cây đại thụ Hàn Quốc Đống này.
Nhắc tới Lâm tiên sinh, giọng nói Kiều Bát Chỉ tỏ ra vô cùng tôn kính:
-Cho nên chuyện lần này rất quan trọng, vì để chắc chắn vẫn là do Vũ Hà ra tay, miễn để Hà Phượng Hoa kêu chúng ta ra tay không đủ đẹp.
-Vẫn là Bát gia lo xa nghĩ rộng.
Lưu Cầm nghe vậy, tỉnh ngộ, vội vàng vuốt mông ngựa, cả người hận không thể dán vào Kiều Bát Chỉ ngay lập tức.
Kiều Bát Chỉ thấy thế, cười cười rồi bóp mông Lưu Cầm một cái.
Mấy phút sau, chiếc Hummer chạy đến một biệt thự, lái xe đi xuống mở cửa xe cho Kiều Bát Chỉ, Kiều Bát Chỉ cùng Lưu Cầm xuống xe, sau đó đám đại hán liền đi theo.
Đi vào biệt thự, những đại hán áo đen kia cũng không có đi vào, chỉ có Lưu Cầm đi theo Kiều Bát Chỉ đi vào biệt thự.
Khi Lưu Cầm và Kiều Bát Chỉ đi vào biệt thự, trong này chỉ có một thanh niên mặc quần đùi đang đứng trung bình tấn, cơ bắp cả người căng lên, không ngừng đấm vào các cộc gỗ.
-Bát gia.
Thấy Kiều Bát Chỉ cùng Lưu Cầm vào cửa, thanh niên dừng động tác của mình, xoay người, không nhìn thẳng Lưu Cầm, chỉ là chào hỏi Kiều Bát Chỉ.
Thây vậy, Lưu Cầm cũng không tỏ ra bất mãn.
Nàng biết rằng, Vũ Hà này chỉ khách khí với Kiều Bát Chỉ, những người khác hắn hoàn toàn không để vào mắt.
Kiều Bát Chỉ muốn nắm cả Hàng Hồ cùng Giang Nam có thể không có nàng, nhưng tuyệt đối không thể không có Vũ Hà.
-Tiểu Vũ, xem ra công phu của cậu đã có tiến bộ nhiều rồi.
Kiều Bát Chỉ lên tiếng.
-Thế tục quấy nhiễu, tiến bộ vô cùng chậm chạp, đến nay vẫn chưa đột phá.
Vũ Hà nhíu nhíu mày, rồi nói:
-Bát gia, hôm nay ngài đến tìm tôi là muốn tôi động thủ với Đông Hải bang sao?
-Vẫn chưa tới lúc.
Kiều Bát Chỉ lắc lắc đầu:
-Bất quá cần cậu đi giết một người.
-Người nào?
Vũ Hà nghe vậy, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, từ sau khi đi theo Kiều Bát Chỉ vào Hàng hồ, hắn vẫn chưa từng giết ai, dù sao cũng có chút nhớ mùi máu tươi.
-Tiểu Cầm, em hãy mở video cho Tiểu Vũ nhìn xem.
Kiều Bát Chỉ cười cười, ý bảo Lưu Cầm mở ra băng video trước quán Bar CC vào tối hôm ấy.
Lưu Cầm không nói 2 lời, liền lấy một cái Ipad ra rồi mở lên để Vũ Hà xem.
-Tốc độ phản ứng quá chậm.
Hình ảnh xuất hiện, Vũ Hà thấy được Cẩu Vĩ lái xe vọt thẳng vào Diệp Phàm, ngay thời khắc cuối cùng Diệp Phàm mới né tránh, lập tức đánh giá.
Kiều Bát Chỉ nghe vậy, không có lên tiếng, đợi Vũ Hà xem hết rồi nói.
-Tốc độ cũng không tệ.
Mắt thấy Diệp Phàm lóe lên rồi xuất hiện trước người Cẩu Vĩ, sau đó vung tay tát vào mặt Cẩu Vĩ, Vũ Hà tỏ ra khinh thường:
-Bất quá lực lượng còn yếu, còn chưa bước vào Hậu Thiên đại thành, chỉ là ngoại công mạnh hơn so với võ giả Hậu Thiên nhập môn.
-Tại sao?
Kiều Bát Chỉ cũng học qua công phu, bất quá không thể học được Minh Tưởng cho nên chưa bước vào cánh cửa võ học, cho nên không nhìn ra thực lực của Diệp Phàm.
-Nếu đạt tới Hậu Thiên đại thành, vận dụng Kình lực, một tát kia đủ tát ch.ết một người.
Vũ Hà giải thích, vẻ hứng thú trên mặt đã biến mất.
Kiều Bát Chỉ liếc mắt một cái liền xem thấu tâm tư của Vũ Hà, cười nói:
-Như thế nào? Ngại thực lực của đối phương quá yếu sao?
-Không phải quá yếu, mà là căn bản không đáng để tôi ra tay, loại tiểu tử này tôi chỉ vung một tát là có thể chụp ch.ết hắn.
Vẻ mặt Vũ Hà tỏ ra buồn tẻ, vô vị:
-Bát gia, theo tôi thấy ngài hãy để người khác xử lý hắn đi.
"Ha ha !"
Nghe được lời nói cuồng ngạo này của Vũ Hà, Kiều Bát Chỉ nhịn không được bật cười:
-Tiểu Vũ, người này tuy rằng thực lực kém một chút nhưng mà giết hắn rồi, sẽ có ý nghĩa quan trọng với việc đối phó Đông Hải bang của chúng ta, vì muốn bảo đảm, vẫn là do cậu ra tay đi.
-Được rồi.
Mặc dù cảm thấy được giết Diệp Phàm có chút bẩn tay nhưng mà Vũ Hà cũng biết mình nhất định phục tùng an bài Kiều Bát Chỉ, chỉ được đáp ứng.
-Ra tay sạch sẽ một chút, không nên để lại dấu vết.
Kiều Bát Chỉ nghĩ nghĩ, nói bổ sung:
-Mặc khác, đem đầu tiểu tử này giao cho ta.
-Bát gia, ngài biết rồi, tôi không quen dùng vũ khí.
Vũ Hà cười cười, trong nụ cười tràn ngập vẻ thị huyết:
-Tôi thích dùng tay của mình để vặn đầu của hắn.
"Tê ~ "
Nghe Vũ Hà nói thế, Lưu Cầm không khỏi nhớ lại hình ảnh Vũ Hà dùng tay xé nát đối thủ, chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, theo bản năng rụt cổ vào.
Kiều Bát Chỉ thì nở ra nụ cười nhẹ nhõm.
Một mặt hắn đã thích ứng với vẻ thị huyết của Vũ Hà, mặt khác trong trí nhớ của hắn, từ khi biết Vũ Hà đến nay chưa bao giờ hắn ra tay thất thủ.
…
Khi màn đêm buông xuống, Diệp Phàm cùng Tô Vũ Hinh từ trong một nhà hàng đi ra, thân thể 2 người gần như kề bên nhau, rơi vào trong mắt mọi người giống như một đôi tình nhân.
Nhưng mà.
Sau đó, Diệp Phàm đi vào chiếc Audi, còn Tô Vũ Hinh lại vào trong một chiếc Mercedes-Benz.
Hả?
Ô tô khởi động, Diệp Phàm đang muốn đánh tay lái, lại ngạc nhiên cảm thấy mình bị một ánh mắt tập trung, xuyên qua kính chiếu hậu hắn thấy được đối phương đang ngồi trong một chiếc Buick ở đằng sau, đèn xe sáng rỡ, giống như lúc nào cũng sẽ rời đi.
Phát hiện này làm cho Diệp Phàm mơ hồ có cảm thấy có gì không đúng, hắn nghĩ một chút rồi để xe Tô Vũ Hinh đi trước.
Thẳng cho đến khi Tô Vũ Hinh lái xe vào ngã tư đường, Diệp Phàm cũng không rời đi, mà là quan sát bốn phía, xem thử còn xe nào theo dõi Tô Vũ Hinh không.
-Bị phát hiện rồi sao?
Trong chiếc Buick, Vũ Hà thấy Diệp Phàm vẫn chưa lái xe rời đi thì chân mày nhíu lại, dường như không thể tin nhanh như vậy mà Diệp Phàm có thể phát hiện được hắn.
Dù sao hắn vẫn chưa theo dõi.
“Uỳnh”
Ngay sau đó, xe của Diệp Phàm bỗng nhiên khởi động.
-Tao nói rồi, làm sao có thể phát hiện được?
Mắt thấy Diệp Phàm lái xe rời đi, Vũ Hà nơ ra nụ cười hài hước, đợi xe Diệp Phàm đi vào ngã tư thì hắn mới lái xe đi theo.
Thông qua kính chiếu hậu, thấy được chiếc Buick ở sau đi theo, Diệp Phàm hơi nheo mắt, lấy điện thoại ra gọi cho Tô Vũ Hinh, nói rằng tối nay mình về trễ, sau đó cố ý giảm tốc độ xe rồi chạy về khu nhà giàu Cửu Khê Mân Côi viên.
-Con gà rù, có thể ch.ết trong tay Vũ Hà tao, cũng không uổng cuộc đời này rồi
Mắt thấy Diệp Phàm không phát hiện mình, Vũ Hà nhe răng cười, giống như một đầu dã thú khát máu.