Chương 54: Tìm Chết

Xe quẹo vào một con đường đang được sửa chữa, Diệp Phàm thông qua kính chiếu hậu, thấy được chiếc Buick vẫn đang bám ở phía sau.
“Uỳnh”
Sau đó, đột nhiên chiếc Buick giống như là phát điên, gầm thét mà vọt lên.


Rất nhanh Vũ Hà đã lái chiếc Buick vượt qua chiếc Audi của Diệp Phàm, sau đó hắn giẫm phanh xuống.
“Két”
Một tiếng ma sát vang lên, vài giây sau chiếc Buick liền dừng lại, chắn trước xe chiếc Audi đề phòng Diệp Phàm chạy trốn.
Nhưng mà.


Để Vũ Hà không nghĩ tới chính là không đợi hắn xuống xe, Diệp Phàm đã chủ động đi xuống.
-Ha ha, con gà, không nghĩ rằng mày lại tự giác như vậy.
Vũ Hà thấy thế, vốn là ngẩn ra, sau đó xuống xe, vẻ mặt cuồng ngạo nói:
-Có người muốn tao lấy đầu của mày.


Nói xong, vẻ mặt Vũ Hà nở ra nụ cười dữ tợn, cảm giác kia giống như hắn đã thắng chắc Diệp Phàm.
Bên tai vang lên lời nói cuồng ngạo của Vũ Hà, Diệp Phàm không hề cử động, đứng tại chỗ đợi Vũ Hà đến gầ.


-Con gà, đừng nói Vũ gia không ày cơ hội giãy dụa, ra tay đi, để Vũ gia coi thử mấy thế võ mèo quào của mày.
Cách Diệp Phàm khoảng 10m, Vũ Hà dừng lại.
Mắt thấy Vũ Hà giống như thằng hề, Diệp Phàm liền ngoắc ngoắc tay.
-Nếu mày đã vội vã muốn đầu thai thì tao sẽ thỏa mãn nguyện vọng của mày.


Thấy hành động đầy khiêu khích của Diệp Phàm, Vũ Hà biến sắc, quát lên một tiếng, cả người bắn ran gay tại chỗ, lao nhanh về phía Diệp Phàm.
Đối mặt với mọi chuyện, Diệp Phàm vẫn thờ ơ như cũ, nhìn qua giống như là bị thanh thế của Vũ Hà hù dọa.
“Vù”


available on google playdownload on app store


Nương theo một tiếng xé gió, Vũ Hà lướt đến trước người Diệp Phàm, hữu quyền vung lên giống như là một cây búa tạ đập thẳng vào ngực Diệp Phàm.


Một quyền này của hắn chính là “ Công Tự Phục Hổ quyền” trong “ Hồng quyền”, hơn nữa quyền này lấy thanh để trợ uy, xu thế tăng lên, khí thế hùng tráng, mạnh mẽ mãnh liệt, có thể nói là một quyền mạnh nhất.
“Vù..Vù”
Một quyền đánh ra, tiếng xé gió vang lên, quyền phong quét về phía Diệp Phàm.


Diệp Phàm vẫn không động đậy.
-ch.ết đi.
Vũ Hà thấy Diệp Phàm vẫn đứng nguyên thì khuôn mặt nở ra nụ cười dường như hắn đã thấy Diệp Phàm bị một quyền này đánh vỡ lồng ngực, hộc máu.


Đúng lúc này, Diệp Phàm xuất thủ, chỉ thấy hắn tùy ý chém tay phải ra, bàn tay mở ra, giống như một cánh cổng che ở trước người.
“Bốp”


Quyền Chưởng giao nhau, thanh âm chát chúa giống như là pháo nổ vang lên, quả đấm của Vũ Hà dính vào lòng bàn tay của Diệp Phàm, không thể nhúc nhích, Kình lực trên tay cũng biến mất không còn thấy tăm hơi.
Chuyện…Chuyện gì đây?
Vũ Hà cả kinh, cố gắng thu quyền, lui lại.
Muộn rồi.


Tay Diệp Phàm mở ra, sau đó nâng lên, Kình lực tuôn ra phản chấn lại quả đấm của Vũ Hà.
“Rắc”
Tiếng xương gãy vang lên, xương tay của Vũ Hà đã bị chân nát, cánh tay lập tức cong xuống, máu tươi phun ra.


Biến cố đột nhiên xuất hiện làm cho Vũ Hà giống như là thấy quỷ giữa ban ngày, một bên rút lui, một bên nhìn vào cánh tay bị phế bỏ của mình, dường như hắn không tin những chuyện xảy ra trước mắt là sự thật.


Giống như là đáp lại Vũ Hà, đợi Vũ Hà bước lui ra sau 5 bước, một cơn đau liền lan tỏa toàn thân, làm cho cơ mặt của hắn vặn vẹo.
Sự thật nói cho hắn biết, Diệp Phàm lấy thủ làm công, đã phế đi một cánh tay của hắn.


Hiểu được điểm này, hắn cố nén đau đớn, ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Phàm
Lúc này đây.
Ánh mắt của hắn tỏ ra kình hãi, tại sao Diệp Phàm lại có thể mạnh như vậy?
Tục ngữ nói, người trong nghề vừa ra tay liền biết giỏi có hay không.


Tuy rằng Vũ Hà không tính là người trong giới võ học nhưng mà hắn đã từng học trong giới võ học, từng thấy qua cường giả.
Ở trong mắt của hắn, nếu vừa rồi Diệp Phàm muốn giết hắn thì có thể một tát chụp ch.ết hắn rồi.
-Người giết tao rất nhiều, mày là kẻ yếu nhất.


Ở lúc Vũ Hà đang tỏ ra kinh hãi, Diệp Phàm mở miệng, giọng nói hờ hững nhưng rơi vào trong tai của Vũ Hà lại giống như một tiếng sét nổ vang giữa ban ngày, làm hắn từ trong kinh hãi bừng tỉnh trở lại.
Không trả lời.
Càng không có kêu gào.


Không đợi Diệp Phàm lại ra tay, Vũ Hà như là chuột thấy mèo, nhanh chân bỏ chạy.
Giờ khắc này.
Hắn không còn tỏ ra xạo quần như lúc nãy nữa.
Hắn chỉ biết là, nếu hắn tiếp tục giao thủ cùng Diệp Phàm, thì chính là tìm ch.ết.
“Vù”


Diệp Phàm thấy thế, Túc Để Dũng Tuyền, đột nhiên phát kình, ngay tại chỗ bắn ra giống như một mũi tên.
Bá!
Trong chớp mắt, Diệp Phàm giống như quỷ mỵ xuất hiện ở phía sau Vũ Hà, tay phải vung lên, chụp vào cổ của Vũ Hà.


Vũ Hà sợ tới mức rụt cổ lại, không chút nghĩ ngợi, liền vung tay hóa thành Thủ Đao để phản thủ lại.
Khí huyết cảm ứng được Vũ Hà công kích, Diệp Phàm không nhìn thẳng, tùy ý vung tay lên để đỡ lấy.
“Bốp”


Thủ Đao chém trúng, Vũ Hà chỉ cảm giác như là chém ở trên một cục thép đang được nung, trên tay truyền đến cơn đau đớn.
Hắn…Hắn mạnh như thế sao?
Mắt thấy Diệp Phàm bằng vào cánh tay ngạnh kháng công kích của mình, sắc mặt Vũ Hà liền trở nên trắng bệch.


Ở thắn xem ra, cho dù là vị nhân sĩ giang hồ nhìn trúng hắn trước đây cũng không mạnh như Diệp Phàm vậy.
Sợ hãi rất nhiều, tốc độ Vũ Hà chậm lại, tay phải Diệp Phàm giống như cặp kìm, kép lấy cổ Vũ Hà, sau đó nhắc lên giống như là xách một con gà.


Trên không, thân mình Vũ Hà buộc chặt lại, theo bản năng hắn giãy dụa, phản kích lại nhưng lý trí nói cho hắn biết chỉ cần Diệp Phàm vung tay nhẹ thì hắn sẽ banh chè ngay.
Mắt thấy Vũ Hà không phản kháng, Diệp Phàm từ từ quay đầu Vũ Hà lại, đối mặt với mình.
"Hô... Hô..."


Vũ Hà thở gấp, vẻ hung hăng càn quấy trên mặt hắn đã biến mất, lúc này hắn tỏ ra hoảng sợ nhìn vào Diệp Phàm, một cử động nhỏ cũng không dám.
-Mày…Mày rốt cuộc là ai?


Nhìn khuôn mặt Diệp Phàm, nghĩ đến trong tư liệu nói Diệp Phàm là bác sĩ kiêm trợ lý cho Tô Vũ Hinh, Vũ Hà hận không thể bới 18 đời tổ tiên của Kiều Bát Chỉ lên để thăm hỏi.
Ở trong mắt hắn xem ra, lấy thực lực của Diệp Phàm, ở trong giới võ học được tính là một cao thủ.


Cao thủ như thế nếu là trợ lý cho Tô Vũ Hinh, vậy hắn ngay cả tư cách lau giày cho Tô Vũ Hinh cũng không có.
-Lời này hẳn là tao nên hỏi mày, bất quá không hỏi tao cũng biết mày là người của Hà gia.
“Ách…”


Vũ Hà há to mồm, không phản bác được, mặc dù hắn là thủ hạ của Kiều Bát Chỉ nhưng mà sở dĩ hắn đến giết Diệp Phàm là bởi vì Hà Phượng Hoa, như vậy Diệp Phàm nói hắn là người của Hà gia cũng không sai.


Thây vẻ biến hóa trên mặt Vũ Hà, Diệp Phàm liền xác định được, không nói lời vô ích, tay phải đột nhiên phát lực, dùng sức bẽ.
“Rắc”
Cổ họng Vũ Hà vỡ vụn, ch.ết ngay tại chỗ.






Truyện liên quan