Chương 16

Vương quý phi thấy Mạc Hi nhìn mình đầy băng lãnh thì hơi rùng mình, bà ta có vẻ đánh giá hơi thấp vương phi mười bốn tuổi này rồi, nhưng từ trước đến giờ, bà luôn là kẻ săn mồi, tình thế đó không thể thay đổi.


Vương quý phi trước khi tiến cung là người được mệnh danh có vẻ đẹp sắc sảo vạn người mê, một lần hoàng đế, lúc ấy vẫn còn là thái tử điện hạ, đã hạ cố đến phủ, không thân thiết cũng không lạnh lùng đem sính lễ đến hỏi cưới. Mọi người nhìn vào chắc sẽ ghen tỵ với bà, nhưng sự thật nào ai biết được, ngài là bị mẫu thân ép cưới, người ngài muốn lấy làm vợ lúc đó chính là Hiền quý phi, mẫu thân của Đường Lãnh Nam, nhẫn nại thành hôn với bà cũng chỉ vì lời giao ước với mẫu thân ngài mà thôi.


Sau khi tiến cung, Vương quý phi ngày ngày ở trong phủ một mình, hoàng đế chỉ ghé tới khi cãi nhau với Hiền quý phi, ở phủ của bà mà uống rượu giải sầu nhưng tuyệt nhiên không ngủ chung, cho tới khi ngài một lần vì quá tức giận đã bạo hành bà, rồi tiêm vào người bà cốt nhục của mình. Cứ tưởng hoàng đế sẽ vì đứa nhỏ trong bụng quan tâm hơn, nhưng nào ai ngờ đúng lúc đó Hiền quý phi lại mang thai Đường Lãnh Nam nên càng được yêu thương cưng chiều, cung của bà đã vắng bóng người nay lại càng u ám hơn.


Hiền quý phi được đặt không chỉ là cái danh, Vương quý phi vẫn còn nhớ như in ngày đầu tiên bà gặp mặt nàng, nàng mang một vẻ đẹp như thần tiên giáng trần, nụ cười tan chảy trái tim, tính tình hiền diệu, không giả dối rất được lòng người. Lúc ấy, bà cùng nàng và hoàng hậu là tỷ muội tốt, quan tâm nhau. Hiền quý phi là người luôn luôn khuyên hoàng đế ghé thăm phủ của hai người, không những vậy còn bày ra rất nhiều thứ để bà có thời gian gặp mặt ngài. Nhưng đâu đó trong lòng Vương quý phi vẫn le lói sự ganh tỵ với Hiền quý phi.


Trong thời gian Vương quý phi mang thai, Hiền quý phi là người đi thăm bà nhiều nhất mặc dù trong người nàng cũng mang cốt nhục của hoàng đế. Sau đó ngài được phong lên ngôi hoàng đế, mọi người sùng bái, nhưng nàng vẫn một mực không chịu lên chỗ hoàng hậu mà nhường lại cho hai tỷ muội của mình. Hôm đó, bà và nàng đi dạo trong ngự hoa viên, vì một chút rủi ro mà hai người cùng bị trượt chân dẫn đến động thai phải sinh non trước hai tuần. 


Hoàng thượng luôn luôn túc trực ngoài phủ Hiền quý phi trong khi Vương quý phi thì để cho hoàng hậu, tánh mạng bà gần như mất đi trong gang tấc, còn nàng thì không may mắn được như vậy, cố gắng hạ sanh đứa con cho ngài, nhìn mặt đứa bé một lần rồi nhắm mắt xuôi tay. Hôm đó hoàng thượng vô cùng thương tâm, nhốt mình vào tẩm cung của nàng rơi nước mắt không biết bao nhiêu lần. Lúc ấy, Vương quý phi nhìn cảnh tượng đó mà nở nụ cười ma mị, cuối cùng nàng cũng không còn trên đời, bà cứ tưởng phải hi sinh đứa bé trong bụng mới có thể giết được nàng nhưng may ra, ông trời phụ hộ cho bà cùng con bà.


available on google playdownload on app store


Sau ngày hôm đó, Vương quý phi bắt đầu thay đổi tâm tình, không còn là người hiền lành, dịu dàng như trước vì trong mắt bà bây giờ là ngôi vị thái tử kia. Đường Lãnh Nam vào lúc năm tuổi đã bị bắt đi cũng là khi bà lên kế hoạch hạ thủ với đại hoàng tử. Cuối cùng thời cơ cũng đã đến, Đường Lãnh Nam cùng đại hoàng tử nhất định phải ch.ết hết, nhưng do may mắn hay do Hiền quý phi trên trời phù hộ mà anh không những không ch.ết còn đột phá linh lực tạo ra huyền thoại đệ nhất võ lâm. Vương quý phi vô cùng tức giận, ngôi vị thái tử kia còn chưa đủ, bà phải tận mắt nhìn Đường Lãnh Nam bị hành hạ trong đau đớn, tất cả kế hoạch đã được sắp đặt từ rất lâu nhưng ai mà ngờ lại bị một vương phi mười bốn tuổi làm đổ bể.


Trở lại hiện tại, phủ vương gia bây giờ vô cùng náo nhiệt vì sự có mặt của Tây Linh Nguyệt. Mạc Hi cười nói rơm rả, có ngờ được người bạn thân của cô cũng đồng thời xuyên qua đây. 


"Sau khi nghe tin cậu nằm lì trên giường có khi không thể tỉnh dậy, mình liền tức tốc đến Đường thị đòi mạng, nhưng đúng là cha nào con nấy, mình vừa quay lưng đi thì hắn liền quăng bom về phía mình, cũng may là nhanh nhẹn tránh đi, không bị tan xương nát thịt mà ai dè linh hồn lại thoát xác. Tây Linh Nguyệt này là bị các tỷ muội khác áp bức đến ch.ết nên mình mới được phép mượn xác hoàn hồn, không ngờ cũng có lúc mình trở thành nhân vật trong câu chuyện xuyên không. Sau đó vì không chịu nổi lễ tiết gì đó nên mới trốn ra ngoài, ai dè lại gặp cái tên mặt băng kia, không những không thương hoa tiếc ngọc lại vô cùng bỉ ổi."


Tây Linh Nguyệt tức giận kể lại sự tình cho Mạc Hi nghe, không nói không rằng liếc Mạc Lãnh một cái làm hắn cười khổ. Cô nhìn theo ánh mắt của nàng, sau đó vuốt mồ hôi một cái.
"Nguyệt Nguyệt, cái tên mặt băng mà cậu nói đích thực là đệ đệ của mình."


Linh Nguyệt run run, thật là oan nghiệt mà. Sau khi nghe sự tình của nàng, Đường Lãnh Nam cùng Mạc Lãnh mới hiểu ra, hai người các cô không phải là người của thế giới này, nên vì thế chỉ trong một đêm mà tính tình cũng thay đổi hẳn, nhưng dù sao hai người họ vẫn thích một nửa của mình có thể kiên cường, tự bảo vệ chính mình khi không có họ bên cạnh.


Mạc Lãnh ngồi uống trà bỗng nhớ lại lần đầu hắn cùng Linh Nguyệt chạm mặt. Hôm đó sư phụ tự nhiên sai hắn lên núi nhưng không nói rõ là làm việc gì, còn nhiều lần cười tủm tỉm đầy gian tà. Đang đi hắn liền nghe có tiếng la, tới gần xem xét thì mới biết là tiếng của ma thú, cảnh tượng trước mặt càng buồn cười hơn. Ma thú bị cạo sạch lông để làm áo, còn người gây ra họa đó thì đang tạ lỗi bằng cách vẽ vời tùm lum lên mình nó, nếu như hắn không kịp ngăn lại thì con ma thú đó chỉ còn có thể nhục nhã cắn lưỡi mà ch.ết. Vậy mà bây giờ nàng ta lại nói hắn không thương hoa tiếc ngọc, vô liêm sỉ, tự hỏi có phải nàng ta đang nói chính mình không nữa.


Tiếng mở cửa hối hả làm mọi người dừng hành động lại, người bước vào càng làm tăng lên sự ngạc nhiên. 
"Đông công chúa?"


Mạc Hi nghi hoặc lên tiếng, không lẽ đến tìm Đường Lãnh Nam, ánh mắt anh nhìn Đông Liên đầy ôn nhu làm cô cảm thấy tức tối nhưng khuôn mặt vẫn làm ra vẻ bình tĩnh. Đông Liên hớt hả chạy đến chỗ anh, môi mấp máy.
"Lãnh Nam, đệ mau giúp tỷ."


Đường Lãnh Nam nhíu mày, dìu Đông Liên ngồi xuống, đợi cô bình tĩnh mới hỏi sự tình, chỉ thấy cô nắm chặt cốc trà trong tay, đôi mắt tỏa ra đầy hận ý.
"Cái tên thái tử kia lúc nãy dám giở trò với tỷ, còn nói phải cưới tỷ cho bằng được nếu không sẽ đem quân đi đánh Đông quốc."


Mạc Hi nhìn hai người trước mắt, tự hỏi sao lại có vẻ thân thiết đến như vậy, nhưng khi nghe tin Đông Liên bị ép cưới thì trấn tĩnh lại, có khi nào đây chính là nước cờ tiếp theo của Vương quý phi, nhưng tại sao lại là Đông Liên? Trong trí nhớ của cô, Đông công chúa là người ít nói, không màng sự đời nhưng đôi mắt lại mang vẻ đượm buồn. Chuyện gì đã xảy ra?


Đường Lãnh Nam thấy Mạc Hi mặt đầy hắc tuyến thì mới sực nhớ ra phải giải thích với cô, làm hai tên đang bị đẩy ra ngoài cuộc kia cũng tò mò không chịu được.


"Mạc Hi, đây là Đông Liên tỷ tỷ. Từ lúc nhỏ, ta, Tô huynh cùng Liên tỷ vô cùng thân thiết vì có một khoảng thời gian, Đông quốc nương nhờ phụ hoàng, với lại Liên tỷ cùng Tô huynh đã thề nguyện dưới trăng, ta chỉ là người làm chứng thôi. Cái tên Đường Khắc Ân kia lúc nào cũng chờ thời cơ giở trò với Liên tỷ, lần này còn quá đáng hơn."


Mạc Hi nghe Đường Lãnh Nam kể mới thở phào, Đông Liên từ nhỏ với Đường Tô là một cặp trời sinh nhưng sau vụ việc đại hoàng tử bị sát hại, Đông Liên như người mất hồn, nếu không phải do Đường Lãnh Nam gửi bồ câu kêu cô qua đây gặp nương tử mới cưới thì cô chỉ muốn trốn trong cung của mình. Đường Tô, tại sao chàng lại rời bỏ ta sớm như vậy, chàng bội ước, chàng thật độc ác…






Truyện liên quan