Chương 52: Khôi phục dung mạo (6)

Tiêu Dao có lễ gật đầu, tấp giọng hỏi nói:” Ta cũng gọi hắn là Kiềm Hạt thúc thúc sao?”


Kiềm Hạt ngẩn người, ánh mắt nheo lại nhìn độc ký trên má phải đứa nhỏ phíatrước, tựa hồ đã đoán được dụng ý Hoa Lạc Ly đến đây, tay hắn lấy mũgiáp đội trên đầu xuống, lộ ra khuôn mặt cực kỳ uy vũ, mắt một mí nhìnmê người lại lộ ra vài phần ôn nhu, ôn nhu cười nói:” Dao nhi, ngươicùng Hoa Lạc Ly là sư huynh đệ, tự nhiên cũng có thể gọi ta là Kiềm Hạtthúc thúc.”


Ánh mắt Tiêu Dao ngưng lại, vốn thấy ngườinày đội mũ giáp, còn tưởng rằng hắn trưởng thành so với bọn Trường NgôCông còn khó coi hơn, lại không nghỉ rằng lại đẹp như vậy, hơn nữa mộtđiểm cũng không giống Kiềm Hạt trong truyền thuyết doạ người, ngược lạicòn có bộ dáng thực ôn nhu.


“Kiềm Hạt thúc thúc.” Tiêu Dao ngoan ngoãn kêu.


Kiềm Hạt nheo lại ánh mắt, tựa hồ thực thích Tiêu Dao như vậy kêu mình,ngược lại mở ra ám cách phía sau, lấy ra một cái hòm hắc bạch giao nhau, hắn đem hòm giao cho Tiêu Dao, ôn nhu nói:” Đây là lễ vật gặp mặt KiềmHạt thúc thúc đưa cho ngươi, ta nghĩ ngươi hẳn sẽ thích.”


Tiêu Dao có chút ngượng ngùng khoác tay áo nói:” Gia gia nói qua không thểtuỳ tiện thu gì đó của người khác.” Lần đầu gặp mặt, làm sao có thể tuỳtiện lấy của người khác này nọ, tuy rằng thúc thúc này nhìn qua tốt lắm.


available on google playdownload on app store


Đang lúc Tiêu Dao thoái thác hết sức, Hoa Lạc Ly lại tiến lên đem hòm đẩyvào trong lòng Tiêu Dao, cười nói:” Kiềm Hạt thúc thúc cấp gì đó, nhấtđịnh phải thu!”
“Nhưng là…”
Hoa Lạc Ly lại ngắt lời nói:” Ngươi mở ra nhìn xem.”


Tiêu Dao bĩu môi, kỳ thật chính mình cũng rất ngạc nhiên bên trong sẽ là cái gì, chậm rãi mở hòm ra, bên trong là một viên thuốc màu đen, nhìn kỹlại, giữa viên thuốc tựa hồ có màu xanh, màu xám, màu đỏ, vàng nâu, bốnloại màu sắc lưu quang.


Tiêu Dao đem viên thuốc đặt ở chớp mũi hít hít, ngạc nhiên nói:” Là độc dược.”
Hoa Lạc Ly hơi hơi nheo lại ánh mắt nhìn về phía Kiềm Hạt, hắn biết KiềmHạt cấp tất nhiên là giải dược cho Tiêu Dao, chính là vì sao lại là độcdược?


Kiềm hạt cười đạm nói:” Vạn vật tất nhiên đều có sinh khắc.”
Hoa Lạc Ly nháy mắt hiểu được hàm nghĩa trong đó, cười nói:” Sư đệ, không bằng ăn nó.”
“Ăn nó? Đây là độc dược!Khụ…”


Hoa Lạc Ly nhân lúc Tiêu Dao đang nói chuyện, lấy dược ném vào miệng TiêuDao, Tiêu Dao phản ứng không kịp, đã muốn nuốt xuống, muốn phun ra, cũng đã chậm.


Mặt Tiêu dao đột nhiên trở nên có chút vặnvẹo, trên mặt xuất hiện màu đen, màu xanh, màu xám, màu đỏ, vàng nâu,năm loại màu sắc phân biệt, tựa hồ chúng là màu sắc trong mạch máu chảyra, chảy ra đồng thời còn mang theo đau nhức, đau nhức này không giốngnhu đau đớn mỗi ngày khi độc phát, đau này muốn so với lúc độc phát càng mạnh gấp mấy chục lần, mấy trăm lần. Tiêu Dao ăn đau liền cắn chặt hàmrăng, nhưng là cảm nhận đau đớn không có ngừng lại, ngược lại càng ngàycàng nghiêm trọng.


Khoé mắt ẩm ướt, tay Tiêu Dao xoa khoé mắt, kinh ngạc nhìn nước mắt trên ngón tay.
Là nước mắt? Tựa hồ chưa bao giờ chảy qua, thứ này thật là nước mắt?
Là do đau này, trong trí nhớ từng có loại đau này, chính là loại đau nhứcnày tựa hồ làm cho chính mình từ nay về sau quên khóc là như thế nào…


Hoa Lạc Ly lo lắng đỡ lấy Tiêu Dao, nhìn nước mắt ở khoé mắt Tiêu Dao, tâmgiống như bị kim đâm, chính mình sợ nhất bị kim đâm, cho nên phải sợnàng khóc, nguyên nhân chính mình sợ hãi nhất, là nàng khóc! Trong trínhớ nàng chưa bao giờ khóc! Sẽ là rất đau? Nó thế nhưng làm cho ngườiluôn luôn mạnh mẽ như nàng khóc ra nước mắt.


Hoa Lạc Ly nhanh ôm chặt Tiêu Dao, tựa hồ hiện tại chính mình chỉ biết là ôm nàng thế này là một loại phương thức an ủi.
Hồi lâu qua đi…
Tiêu Dao ngạc nhiên trừng mắt nhìn, ánh mắt bất đắc dĩ nói: “Ngươi cũng muốn ta gọi ngươi cha đi?”


Mập Thiềm Thừ tiến lên, lấy lòng tươi cười nói: “Dao nhi a, dù sao ngươiđều đã nhận Lục Xà Nữ với Trường Ngô Công, thêm ta một cái, cũng khôngcó gìlà không tốt không phải sao? Mập Thiềm Thừ phụ thântrù nghệ là caonhất, nhận thức phụ thân này có lẽ so với bọn hắn lợi ích còn nhiều hơn, ta cam đoan nuôi ngươi trắng trắng mập mạp !”


Biển Thạch Sùngnhìn Mập Thiềm Thừ tích cực như thế,cũng muốn làm cho tiểu oa nhi nàykêu chính mình Biển Thạch Sùng ca ca, hiện tại nghĩ đến tiếng phụ thânnghe lại càng thoải mái, liền phi thân tiến lên, đẩy Béo Thiềm Thừ ra,cười sáng lạn nói: “Dao nhi a, ngươi cũng nhận ta đi, ta với Trường NgôCông là huynh đệ, nếu như ngươi nhận hắn, tất nhiên cũng phải nhận taBiển Thạch Sùng phụ thân này !”


Tiêu Dao hơi hơi nhíu mi, nhìn về phía Trường Ngô Công đang ôm nàng, Trường Ngô Công với Biển ThạchSùngquan hệ tốt nhất, mấu chốt này đương nhiên phải nói tốt, Trường NguCông cười nói: “Biển Thạch Sùng tốt lắm, con nhận hắn đi?”


TiêuDao khuôn mặt nhỏ nhắn suy sụp , còn tưởng rằng Trường Ngô Công phụ thân sẽ giúp nàng, không nghĩ tới sẽ giúp Biển Thạch Sùng, nàng không kiênnhẫn nói: “Được rồi, được rồi, nhận một người là nhận, nhận một đám cũng là nhận !”


Biển Thạch Sùng hưng phấn hoa chân múa tay trong vui sướng, rất giống một cái bánh đang khiêu vũ. (Miu: ???=)) khó hiểu )
Mập Thiềm Thừ vẻ mặt kích động, chỉ vào mặt mình, nóng bỏng nói: “Vậy còn ta ?”
Tiêu Dao bất đắc dĩ gật đầu, “Được!”


“Ha ha ha, Mập Thiềm Thừ ta cũng có nữ nhi!” Mập Thiềm Thừ với Biển ThạchSùng tay cầm tay vui mừng, mặt tràn đầy hạnh phúc, một bên trầm mặc Kiềm Hạt cũng gợi lên khóe miệng.


Lục Xà Nữ thấy lão đại khóe miệnggợi lên, bật cười nói:“Ngũ độc tán nhân chúng ta vốn là nhất thể, hiệntại Dao nhi đều nhận bốn người chúng ta làm cha mẹ, như vậy lão đại …”Nói xong nàng nhíu mày nhìn về phía Kiềm Hạt, vẻ mặt chờ mong.


Nghe vậy, Trường Ngô Công, Biển Thạch Sùng, Mập Thiềm Thừ đều nhìn về phía Kiềm Hạt.
Kiềm Hạt không nghĩ làm hỏng không khí,thản nhiên cười nói:”Ta cũng không có đứa nhỏ, nhưng thực chờ mong có người gọi ta là cha.”


Tiêu Daoánh mắt hơi ngưng, tựa hồ nàng chủ động gọi người khác là cha, không cógì hứng thú, sở dĩ nhận thức Mập Thiềm Thừ, Trường Ngu Công , Biển Thạch Sùng là cha, là bởi vì bọn họ nhiệt tình không thể chối từ, hơn nữanhìn qua đều thật tâm muốn yêu thương nàng .


Lục xà nữ ôm TiêuDao,ở bên tai nàng thấp giọng mê hoặc nói: “Dao nhi, nhiều cha cũngkhông tổn thất cái gì, ngươi đều nhận thức ba cái vô dụngkia làm cha, vì sao không tiếp thu lão đại làm cha đâu? Nhận thức hắn làm cha còn tốthơn a!”
Tiêu Dao bĩu môi, nói thầm nói: “Tốt gì chứ ?”


Lục Xà Nữ mê hoặc cười nói: “Lão đại thổi tiêu tốt lắm,khi ngươi thay quầnáo, Xà Nữ mẫu thân nhìn ngươi cực kỳ trân trọng chiếc tiêu kia , chắchẳn ngươi rất thích tiêu, kia nhận lão đại làm cha, chẳng phải là mộtchuyện tốt sao !”


Tiêu Dao có vài tia hứng thú, từ trên người Lục Xà Nữ bước xuống, đi đếntrước mặt Kiềm Hạt, tò mò hỏi: “Người biết thổi tiêu?”
Ánh mắt Kiềm Hạt hiện vẻ ảm đạm, khẽ gật đầu.
Tiêu Dao mâu quang sáng ngời, chờ mong nói: “Vậy ngươi có thể hay không thổi một khúc cho ta nghe?”


Mập Thiềm Thừ lặng lẽ đi đếnbên người Lục Xà Nữ, thấp giọng nói: “Ngươi có ý tứ gì? Rõ ràng biết từ sauchuyện của Nhiễm Thiên Hồng, lão đại không hề đụng tới tiêu !”
Lục Xà Nữ thản nhiên gợi lên khóe miệng, không có trả lời.


Kiềm Hạt hạ mâu nhìn về phía Tiêu Dao mâu quang chờ mong, nhíu mi thật lâu, trầm giọng nói: “Ta không có tiêu.”
Tiêu Dao nghịch ngợm cười, từ trong lòng xuất ra tiêu, Hoa Lạc Ly phi thântiến lên ngăn lại Tiêu Dao, nhíu mi nhắc nhở nói: ” Đã nói với ngươi, nó không thể tùy tiện xuất ra !”


Tiêu Dao ngẩn người, cười nhẹ nói: “Không quan hệ, sẽ không biết .” Nói xong, đem tiêu đưa cho Kiềm Hạt : ” Thổi cho ta nghe được không?”






Truyện liên quan