Chương 31: Thật không nghĩ tới
Mạc Nhiễm Thiên nhìn ba kẻ đang khuyên can kia một chút trong lòng khó hiểu, chẳng lẽ tứ hoàng tử này thân thủ rất giỏi, nhưng gã đã bị mình đánh qua hai lần, có lẽ bọn họ cảm thấy thái tử thân thể quá yếu, nhưng mình có thể dùng mưu, không cần lo lắng như vậy chứ.
"Ha ha ha, được, xem ra huynh còn có khí phách nam tử, tất cả mọi người nghe được chứ, thái tử điện hạ nhưng là tự mình muốn cược, nếu huynh ấy thua, đêm nay phải ngoan ngoãn làm ấm giường cho bổn hoàng tử, ha ha ha." Mạc Tử Viêm một bên nhìn Mạc Nhiễm Thiên khuôn mặt tuấn mỹ rồi cười lớn, trong lòng thầm nghĩ mình lúc này thật sự muốn thử xem mùi vị mỹ nhân tốt như thế nào, làm cho nhị ca cùng lục đệ mê muội như thế.
Ba người đứng xem đều là sắc mặt âm trầm, Mạc Nhiễm Thiên này đáp ứng đơn giản là lấy trứng chọi đá, chẳng lẽ thật muốn nhìn hắn đêm nay bị tên cầm thú này đùa bỡn?
"Tứ ca, thái tử ca ca đang đùa, huynh sẽ không ý mạnh hϊế͙p͙ yếu chứ, ai chẳng biết thân thủ huynh giỏi nhất trong chúng ta, huynh không sợ mang tiếng bắt nạt thái tử ca ca sao?" Mạc Hiên ánh mắt sắc bén nhìn Mạc Tử Viêm, lời này cậu cũng nhắc nhở Mạc Nhiễm Thiên, đừng nên cược nưa.
"Đúng vậy, Tiểu Thiên nói đùa, tứ đệ đừng so đo với đệ ấy." Mạc Nghị Thần cũng cướp lời.
Dạ Tích Tuyết nhìn Mạc Nhiễm Thiên, khóe miệng giật giật không nói, nhưng đôi mắt tràn đầy lo lắng.
"Các huynh đừng lầm, muốn đánh cược chính là huynh ấy, nhìn huynh ấy da mịn thịt mềm cùng nữ nhân không khác là mấy, ta còn thật sự sợ lỡ tay đả thương huynh ấy, đến lúc đó phụ hoàng trách cứ, ta chịu không nổi, không cược thì thôi vậy, miễn cho ta mang tiếng bắt nạt người." Mạc Tử Viêm nhạo báng nhìn Mạc Nhiễm Thiên, nói xong làm bộ xoay người muốn đi.
"Đứng lại! Ta cược!" Mạc Nhiễm Thiên tức giận nắm chặt hai nắm tay, sắc mặt dữ tợn, hắn thật muốn đập nát khuôn mặt càn rỡ này.
"Chậc chậc chậc, các huynh nhìn, không phải là ta bức người, muốn cược cũng nhanh lên, đừng lề mề." Mạc Tử Viêm nói xong lời cuối, tự mình xắn tay áo ý khiêu chiến nhìn Mạc Nhiễm Thiên.
"Các huynh mau tránh ra!" Lúc này Mạc Nhiễm Thiên đem trường bào hạ dắt vào đai lưng, hắn cũng không tin mình là một cảnh sát hiện đại còn không đấu lại với một hoàng tử cổ đại, cũng không phải loại thần công không thực tế trong tv.
"Tiểu Thiên!" Mạc Nghị Thần lo lắng vạn phần, bất đắc dĩ đi tới bên cạnh, hắn không thể hiểu được Mạc Nhiễm Thiên khi không ngốc tại sao tính tình lại trở nên táo bạo đến nhường đó. Nếu bị thua, vậy phải làm sao bây giờ.
Vẻ mặt ngây thơ của Mạc Hiên giờ đây lại trở nên âm trầm kinh khủng, không ai biết cậu bé đang suy nghĩ cái gì, còn Dạ Tích Tuyết càng không có tư cách nói chuyện, y biết nói cũng vô dụng, thái tử điện hạ không giống như những gì y thấy trước đây, mặc dù vẫn là tuấn mỹ vô cùng, nhưng cả người đều linh động hơn nhiều, song tính tình này lại nằm ngoài dự đoán của y.
Mạc Tử Viêm khóe miệng nhạo báng, cũng đem cẩm bào màu tím dắt lại bên thắt lưng, vươn một tay về phía Mạc Nhiễm Thiên, làm động tác mời lại gần.
Mạc Nhiễm Thiên là không thể nhịn được nữa, thấy gã khinh thị mình như thế, duỗi nắm tay ra hướng phía gã phóng tới.
Mạc Nhiễm Thiên nắm tay đánh thẳng phía trái nhắm vào đầu Mạc Tử Viêm, bị Mạc Tử Viêm một chưởng bắt được, nhưng Mạc Nhiễm Thiên lập tức gập khuỷu tay, lần nữa đánh về bên trái đầu gã, hiển nhiên Mạc Tử Viêm không nghĩ tới Mạc Nhiễm Thiên động tác lại có thể nhanh nhẹn như thế, hoảng sợ khi bên đầu bị khuỷu tay Mạc Nhiễm Thiên quét trúng, nhất thời thụt lùi ba bước, đầu óc một trận choáng váng.
"Hừ!" Mạc Nhiễm Thiên đứng lại nhìn Mạc Tử Viêm đang giật mình, cười lạnh một tiếng.
Mạc Tử Viêm hung hăng trừng mắt nhìn Mạc Nhiễm Thiên, không tin một người chưa từng học võ lại linh hoạt như vậy, còn ba người khác tại đây lại càng khiếp sợ.
"Bổn hoàng tử thật đúng là xem thường huynh, đừng đắc ý, lần này mới là thật." Mạc Tử Viêm nói xong, xông về phía trước, chân phải tung lên đá Mạc Nhiễm Thiên, Mạc Nhiễm Thiên lập tức nghiêng người, né được một cước đầy sức mạnh kia, rồi xoay người ba trăm sáu mươi độ, người ngồi xuống đồng thời một chân cũng quét về phía Mạc Tử Viêm, Mạc Tử Viêm lập tức nhún người nhảy lên, đồng thời tung ra một quyền đánh về phía đầu Mạc Nhiễm Thiên.
Mạc Nhiễm Thiên lập tức lộn về phía sau tránh thoát một quyền, lần nữa ra quyền đánh Mạc Tử Viêm đang tiến lại, quyền chưởng tấn công, quyền bị chưởng ôm lấy, Mạc Tử Viêm lập tức quay ra bên ngoài, ý đồ làm cho Mạc Nhiễm Thiên không có cách nào nhúc nhích, ai ngờ Mạc Nhiễm Thiên sớm quen chiêu này, cả người xoay ngược lại hướng lồng ngực Mạc Tử Viêm đánh tới.
"Huynh!" Trước ngực Mạc Tử Viêm đau nhói, gầm lên một tiếng nhưng lại không chịu buông tay, làm cho Mạc Nhiễm Thiên phải dùng đến sức mạnh lớn nhất, hai người đều té trên mặt đất, lồm cồm đứng dậy, trên quần áo lấm lem đầy đất vàng, ba người bên cạnh mỗi người đều nắm quyền cổ vũ Mạc Nhiễm Thiên cố gắng lên.
Cuộc đấu vẫn tiếp tục, hai người ngã xuống đất rất nhanh xoay ngược trở lại, Mạc Nhiễm Thiên khí lực yếu bị Mạc Tử Viêm ác ý đặt ở dưới thân, khoảng cách hai người quá gần, Mạc Tử Viêm vừa định giơ nắm tay đánh Mạc Nhiễm Thiên một quyền, đã bị Mạc Nhiễm Thiên thông minh ôm chặt lấy, hai người đều đem hết khí lực, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, nhưng đều không có cách nào khác nhúc nhích, Mạc Nhiễm Thiên không dám thả, hai tay Mạc Tử Viêm bị hắn ôm chặt cũng không thể động đậy. Mạc Tử Viêm dưới chân dùng lực, Mạc Nhiễm Thiên cũng không yếu thế, hơn nữa phía dưới đá càng dễ dàng, cổ chân Mạc Tử Viêm bị hắn đá trúng, đau đớn làm gã lập tức lật người sang bên cạnh, hai người bắt đầu quay tròn xung quanh.
"Được rồi mà, đừng đánh, thái tử ca ca, tứ ca, mau dừng lại!" Mạc Hiên sợ Mạc Nhiễm Thiên nằm trên mặt đất sẽ bị thương, lập tức tiến lên muốn ngăn cản, Mạc Nghị Thần cũng đi theo.
"Bỏ đi, không phân ra thắng bại ai cũng đừng tới đây!" Mạc Tử Viêm lớn tiếng nói, gã biết mình đã quá khinh địch, thật sự không ngờ tới tên ngốc này đột nhiên trở nên thông minh như vậy, có điều thể lực gã hơn xa hắn, căn bản sẽ không thua, hơn nữa thực lực chính thức của gã cũng còn chưa lộ ra.
"Hừ, tên cuồng vọng tự đại!" Mạc Nhiễm Thiên cũng cười lạnh một tiếng, nghĩ thầm hắn cũng chỉ có như vậy mà thôi.
"Huynh nghĩ rằng ta sẽ thất bại sao?" Đột nhiên khóe miệng tà ác của Mạc Tử Viêm cong lên. Mạc Nhiễm Thiên lập tức vô ý thức hoảng hốt, chỉ thấy khí lực hai tay Mạc Tử Viêm đột nhiên gia tăng, làm cho hắn rốt cuộc không có cách nào ôm lấy, kinh hãi buông ra, muốn dùng cước đá văng gã, nhưng hai tay Mạc Tử Viêm lập tức giống như kìm sắt bóp chặt cổ Mạc Nhiễm Thiên, Mạc Nhiễm Thiên bỗng nhiên cảm thấy hô hấp khó khăn, hai tay lập tức muốn gỡ ra, nhưng Mạc Tử Viêm khí lực cũng không biết vì sao lại tăng lớn nhiều như vậy, hắn dùng hết sức lực cũng không có cách nào di động tay gã.
"Tứ đệ, dừng tay!" Mạc Nghị Thần lập tức hô lớn.
"Thái tử điện hạ, huynh nhận thua hay không?" Mạc Tử Viêm cả người cưỡi ở trên người Mạc Nhiễm Thiên, vẻ mặt âm độc hỏi Mạc Nhiễm Thiên – sắc mặt vì thiếu dưỡng khí mà chuyển sang tím hồng.
"Tứ ca, huynh mau buông tay!" Mạc Hiên tiến tới kéo tay Mạc Tử Viêm, nhìn gương mặt Mạc Nhiễm Thiên quật cường không chịu nhận thua, cậu vô cùng sốt sắng.
Mạc Hiên dùng sức kéo tay Mạc Tử Viêm, nhưng Mạc Tử Viêm sức lực lớn đến kinh người, Mạc Nhiễm Thiên không nhận thua gã sẽ không buông tay.
"Tứ hoàng tử! Dừng tay, thái tử điện hạ sẽ ch.ết!" Tình thế cấp bách buộc Dạ Tích Tuyết đánh một chưởng sau lưng Mạc Tử Viêm, Mạc Tử Viêm cảm giác được chưởng phong lập tức buông Mạc Nhiễm Thiên ra, cả người cư nhiên nhảy lên không, đáp xuống bên cạnh Dạ Tích Tuyết còn đang căm tức.
"Khụ khụ khụ!" Mạc Nhiễm Thiên kịch liệt ho khan, há mồm hít thở, hắn hiện tại rốt cuộc hiểu được mình cùng Mạc Tử Viêm thật khác biệt, thân thể này sức mạnh không quá tồi, nhưng Mạc Tử Viêm hiển nhiên có võ công mà hắn không có, mặc dù không nhiều, nhưng quả thật so với hắn tốt hơn.
"Thái tử ca ca, huynh không sao chứ, tứ ca, huynh thật quá đáng!" Mạc Hiên đem Mạc Nhiễm Thiên nâng dậy đến tựa vào trong lòng cậu, lớn tiếng trách Mạc Tử Viêm, nhìn đôi môi hồng nhạt của Mạc Nhiễm Thiên đã từ từ biến thành trắng bệch, không khỏi đau lòng vạn phần.
"Hừ, nguyện cược nguyện chịu thua, đêm nay bổn hoàng tử sẽ đến tẩm cung thái tử!" Mạc Tử Viêm nhìn Mạc Nhiễm Thiên thở dốc trên mặt đất, hai tay vỗ bụi bặm trên người, khóe miệng cười lạnh một chút, xoay người rời đi.