Chương 46: Mỹ nam kế

Ngay khi Mạc Nhiễm Thiên đang chuẩn bị hô to lên, khuỷu tay theo bản năng đánh vào người phía sau, nhưng lập tức bị kẻ nọ tóm được: "Tiểu Thiên, là ta." Thanh âm này rõ ràng là của Dạ Tích Tuyết.


"Dạ đại ca, sao lại là huynh, làm ta sợ muốn ch.ết." Mạc Nhiễm Thiên vội vàng quay đầu nhìn về phía Dạ Tích Tuyết, sau đó ý thức được quần của mình vẫn còn rơi trên mặt đất, vội vàng khom lưng nhặt lên.


"Tiểu Thiên, ta ở thao trường chờ ngươi, ngươi không có tới, sau lại nghe nói ngươi cùng nhị hoàng tử xuất cung, trong lòng lo lắng liền đuổi theo đến đây, mới vừa rồi nghe được các ngươi làm thơ ở dưới lầu, Tiểu Thiên, ngươi làm thơ hay lắm, thật làm cho Dạ đại ca kinh ngạc. A a, vả lại ta không muốn gặp tứ hoàng tử, cho nên thấy ngươi đi xuống, liền đi theo." Dạ Tích Tuyết nhìn Tiểu Thiên, trong đôi mắt chứa cả ngàn lời.


"A, vậy huynh cũng không cần theo vào nhà xí a!" Mạc Nhiễm Thiên đỏ bừng mặt, hắn còn chưa có đi tiểu nữa.
"Ta, ta sợ người khác nhìn thấy. Tiểu Thiên, Dạ đại ca nhớ ngươi." Dạ Tích Tuyết bị câu thơ làm cảm động, đem Mạc Nhiễm Thiên kéo vào trong lòng, còn Mạc Nhiễm Thiên hai tay nắm cạp quần, buồn bực vạn phần.


"Dạ đại ca, ngươi có thể đi ra ngoài trước hay không? Ta muốn đi tiểu." Mạc Nhiễm Thiên lúng túng nói.
"Bên ngoài có người, Tiểu Thiên nếu cần cứ giải quyết đi." Dạ Tích Tuyết bình chân như vại.
"A." Mạc Nhiễm Thiên đầu đầy hắc tuyến.


"Tiểu Thiên ghét bỏ Dạ đại ca sao?" Dạ Tích Tuyết thương cảm nhìn Mạc Nhiễm Thiên.
"Ấy, không, không có a." Mạc Nhiễm Thiên nghĩ thầm chuyện này cùng việc đi tiểu có quan hệ gì.


available on google playdownload on app store


"Vậy ngươi đi tiểu đi. Dạ đại ca không nhìn!" Dạ Tích Tuyết nói rất trêu ngươi, như thế nào cũng cảm thấy như là đem Mạc Nhiễm Thiên đánh đồng với tiểu hài tử, làm cho Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng co giật, chẳng lẽ mình đi tiểu y còn muốn nhìn sao. Người nơi này sao đều biến thái như vậy chứ? Nếu là ở hiện đại, Mạc Nhiễm Thiên phỏng chừng cũng sẽ trực tiếp đi tiểu, nhưng hiện tại hắn làm không được, nam nhân phía sau này có tình cảm sâu đậm với hắn, điều này thật quá mất mặt.


"A, Dạ đại ca, bỏ đi, ta không muốn đi nữa, có người nào ở bên ngoài hay không?" Mạc Nhiễm Thiên đem quần mặc vào, dù sao cũng không cấp bách, đành nhịn một chút vậy.


"Không có, Tiểu Thiên, Dạ đại ca thật không biết tài văn chương của ngươi lại khá như vậy, câu "Tương kiến tranh như bất kiến, hữu tình hà tự vô tình" kia, thật tuyệt." Dạ Tích Tuyết mặc dù cũng không phải văn nhân, nhưng hàm nghĩa câu thơ này cùng mỹ cảm đó khiến y vừa nghe đã bị cảm động sâu sắc.


"A. Hắc hắc, ta thuận miệng nói ra thôi, Dạ đại ca đừng chê cười." Mạc Nhiễm Thiên đỏ mặt, mình đây cũng là đạo thơ của người khác, cũng may triều đại này không có trong lịch sử Trung Quốc, mình mượn cũng không có ai biết.


"Tiểu Thiên." Dạ Tích Tuyết nhìn khuôn mặt thanh tú mịn màng đang ửng đỏ của Mạc Nhiễm Thiên, ánh mắt thâm thúy, thanh âm ôn nhu, nhìn cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn này, tư vị mất hồn tối hôm qua làm cho y vô cùng mong nhớ.


"A." Khi Mạc Nhiễm Thiên cảm thấy được có gì đó không ổn, Dạ Tích Tuyết đã đem đôi môi mỏng tiến đến trước mặt hắn, nhắm mắt lại, chỉ còn 1 cm nữa sẽ chạm vào môi hắn.
"Dạ, Dạ đại ca, nơi này là nhà vệ sinh!" Mạc Nhiễm Thiên không biết phải nói gì khác.


Y mở mắt, nhìn hắn đầy thất vọng, làm Mạc Nhiễm Thiên nhất thời cảm thấy mình rất tàn nhẫn, vừa định nói chuyện gì đó để chuyển đề tài, Dạ Tích Tuyết đột nhiên đem hắn ôm vào trong lòng trầm giọng nói: "Nhà xí thì sao chứ?" Giây tiếp theo, mạnh mẽ áp lên đôi môi Mạc Nhiễm Thiên.


Cảm giác tê dại truyền đến, Mạc Nhiễm Thiên đối diện với gã si tình này cũng không có cách gì phản kháng, cảm thụ được y dùng đầu lưỡi tách đôi môi đỏ mọng của hắn ra, sau đó mạnh mẽ xâm nhập vào trong miệng, tìm kiếm cảm giác mềm mại, môi lưỡi quấn vòng quanh, nhiệt tình như hỏa, làm cho Mạc Nhiễm Thiên lồng ngực rung động, không phải hắn dễ dàng tiếp nhận một người nam nhân, nhưng hắn thật sự không muốn phản kháng, một mỹ nam như hắn chắc chắn không khỏi phải chịu thiệt thòi, chỉ cần biết cách lợi dụng, nam nhân này nhất định sẽ một lòng với hắn, y sẽ trở thành cánh tay đắc lực của hắn.


"Tiểu Thiên, đệ ổn không?" Bên ngoài truyền đến thanh âm lo lắng của Mạc Nghị Thần.
Mạc Nhiễm Thiên lập tức đẩy Dạ Tích Tuyết ra, đỏ mặt liếc nhìn y một cái rồi hô lớn: "Nhị ca, ta lập tức ra ngay, ta đang đại tiện."
"À, vậy đệ nhanh lên một chút, lâu như vậy, nhị ca lo đệ gặp chuyện không may."


"Ta không có việc gì, nhị ca, huynh đi trước đi, ta lập tức về đây." Mạc Nhiễm Thiên mặt cắt không còn giọt máu, lườm Dạ Tích Tuyết đang che miệng cười trộm, đôi mắt trong sáng long lanh, đúng là càng nhìn càng thấy đẹp.


"Tiểu Thiên, ta luôn ở bên cạnh ngươi, có việc gọi ta là được, ta đi ra ngoài." Dạ Tích Tuyết đỏ mặt cười, nói.
"Hừ, lá gan huynh càng lúc càng lớn." Mạc Nhiễm Thiên cố ý nghiêm mặt.


Dạ Tích Tuyết sửng sốt, thấy Mạc Nhiễm Thiên vẻ mặt nghiêm túc, lập tức có chút sợ hãi nói: "Tiểu Thiên, đúng thế, xin lỗi, ta, ta thật sự rất, rất thích ngươi, lần sau ta không dám."
"Thật không dám?" Mạc Nhiễm Thiên nhíu mày.


"Không dám, Tiểu Thiên, đừng giận mà." Đôi mắt Dạ Tích Tuyết đầy vẻ thương tâm, y chỉ là không khống chế được, lo lắng từ sáng sớm tới giờ, lại nghe được câu thơ động lòng người như thế, bảo y không động tâm mới là lạ.


"A a a, huynh đừng như vậy, ta chỉ đùa thôi mà, ha ha ha." Mạc Nhiễm Thiên chịu thua tên ngốc này rồi.
Dạ Tích Tuyết kinh ngạc, sau đó sắc mặt trở nên lạnh lùng, mắt nhìn chằm chằm Mạc Nhiễm Thiên đang cười tươi như hoa, không nói lời nào.


"Đừng giận nha, ta chỉ đùa thôi, a a, được rồi, ta đi ra ngoài, để cho bọn họ chờ sốt ruột thật không hay." Trong lòng Mạc Nhiễm Thiên mồ hôi đầm đìa, Dạ Tích Tuyết lúc này thật có điểm dọa người, chẳng lẽ nơi này không thể nói đùa sao?


"A." Giây tiếp theo, miệng Mạc Nhiễm Thiên bị Dạ Tích Tuyết hung hăng hôn, nụ hôn nồng nhiệt mang tính chất trừng phạt đó làm cho Mạc Nhiễm Thiên không thở nổi, phải bám chặt cánh tay Dạ Tích Tuyết.


"Sau này không cho phép ngươi hù dọa Dạ đại ca, có biết mới vừa rồi trong lòng Dạ đại ca có bao nhiêu sợ hãi không?" Dạ Tích Tuyết kéo Mạc Nhiễm Thiên vào lòng, ôm hắn thật chặt, ghé sát vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng mà nói.


"Uhm, xin lỗi, Dạ đại ca, lần sau Tiểu Thiên không không dám đùa như vậy nữa." Mạc Nhiễm Thiên không biết vì sao, trong lòng rất cảm động, lần đầu tiên ôm chặt lấy y.
"Tiểu Thiên." Dạ Tích Tuyết trong lòng kích động, thâm tình vạn phần.


Đến khi Mạc Nhiễm Thiên trở về lầu hai với khuôn mặt vẫn còn đỏ bừng, Mạc Tử Viêm lạnh như băng hỏi: "Sao lại đi lâu như vậy?"
"Ta táo bón, *** không ra." Mạc Nhiễm Thiên ngồi xuống.
Mạc Tử Viêm cùng Mạc Nghị Thần há hốc mồm, nhìn toàn bộ bào ngư vây cá trên bàn mà một chút hứng thú cũng không còn.


"Các ngươi như thế nào không ăn a, ta đây ăn." Mạc Nhiễm Thiên lập tức cầm đũa lên bắt đầu ăn, sau khi một con bào ngư bự chảng đã lọt xuống bụng, mới liếc mắt nhìn vào trong bát Mạc Tử Viêm.


"Tiểu Thiên muốn ăn thì cứ ăn, tài văn thơ của huynh xuất chúng như thế, lão bản chuẩn bị cho người viết lại treo trên tường, bữa cơm này tự nhiên là miễn phí." Mạc Tử Viêm khóe miệng vẽ ra một nụ cười tà tứ.


"A." Mạc Nhiễm Thiên đầu đầy hắc tuyến, nghĩ muốn bắt bí gã, kết quả bị hắn ăn không một trận.
"Thái tử điện hạ, lão thật tâm phục khẩu phục, xin hỏi thái tử điện hạ sao có thể nghĩ ra một câu thơ động lòng người như vậy?" Sư gia Lưu lão đi ôm quyền nói với Mạc Nhiễm Thiên.


"A, cái này, bổn thái tử tùy tiện nghĩ ra thôi, làm cho Lưu lão chê cười." Mạc Nhiễm Thiên vốn rất có hảo cảm với lão nhân này, tốt xấu gì ông ấy cũng biết một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, không giống mấy người kia ăn chơi trác táng, lại còn nói, nữ nhân chẳng lẽ thật sự không đáng giá như vậy.


"Thái tử điện hạ thật sự là tài hoa hơn người, ngày xưa bất kính với thái tử điện hạ, lão hủ ở đây nhận lỗi." Lưu lão nói xong cư nhiên quỳ xuống bên người Mạc Nhiễm Thiên.


"A. Lưu lão khách khí, chuyện ngày xưa, bổn thái tử đều đã không nhớ rõ, hiện tại bổn thái tử bệnh tình đã khôi phục, đem chuyện không vui đều quên đi, một lần nữa bắt đầu lại!" Mạc Nhiễm Thiên đứng lên nâng Lưu lão dậy, biểu hiện khoan dung độ lượng của hắn làm cho các văn nhân nhã sĩ đang ngồi đó, kể cả các cao quan đệ tử đều không khỏi nhìn bằng con mắt khác, đồng thời tất cả mọi người biết thái tử điện hạ đã không ngốc nữa, trong khoảng thời gian ngắn, tiếng nghị luận ào ào vang lên.


"Chư vị nghe, hiện tại thái tử điện hạ đã không phải ngu thái tử như trước, cho nên đừng làm cho bổn hoàng tử tiếp tục nghe được những lời vu cáo thái tử điện hạ, nếu không đừng trách bổn hoàng tử không khách khí!" Mạc Tử Viêm cư nhiên đứng lên lạnh lùng nhìn bốn phía chung quanh, khẩu khí càng là lợi hại đến không thể phản bác.


"Thái tử điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!" Mọi người thấy Mạc Tử Viêm giúp đỡ thái tử điện hạ, vội vàng thức thời mà thi lễ, Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng hơi hơi nhếch lên bình thản nói: "Bình thân, mọi người có thời gian ở chỗ này ngâm thơ đối nghịch, phong hoa tuyết nguyệt, không bằng dốc sức vì Mạc quốc."


"Thái tử điện hạ, chúng ta đều là văn nhân mặc khách, trợ lực như thế nào đây?" Có người hỏi.


"Vậy các ngươi liền làm mấy bài thơ yêu nước để dạy dân chúng, khi địch nhân xâm lấn, tất cả mọi người phải có lòng yêu nước, không phải thấy đại nạn trước mắt lại mệnh ai nấy lo, lại càng không làm gian tế tay sai, giặc bán nước!" Mạc Nhiễm Thiên lớn tiếng nói, chữ chữ đều đanh thép, khí thế bất phàm.


Toàn trường giữ im lặng, nhìn Mạc Nhiễm Thiên uy phong lẫm liệt đều lộ ra vẻ khiếp sợ, ngay cả Mạc Nghị Thần cùng Mạc Tử Viêm đều khẽ nhếch miệng, cảm thấy không thể tin vào mắt mình, đồng thời Mạc Tử Viêm trong lòng kinh hãi, thái tử điện hạ hiện tại cư nhiên thật có uy nghiêm của bậc thái tử, chuyện này đối mình là một trở ngại, xem ra lần này hành trình đến Tề quốc, phải cân nhắc một lần nữa.


"Hảo, hảo! Thế này gọi là "Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách", thái tử điện hạ lòng dạ bao la, vì nước vì dân, lão hủ xấu hổ a. Từ hôm nay trở đi, chúng ta phải lấy quốc lấy gia làm đề tài, mọi người càng phải làm thơ phú nhiều hơn, lưu truyền trong dân chúng, làm cho dân chúng càng thêm đoàn kết nhất trí, yêu nước yêu nhà." Lưu lão dẫn đầu giơ nắm tay lên, lần này nhất thời toàn trường như có sấm dậy, ngay cả Dạ Tích Tuyết ở một góc phía dưới lầu cũng thấy nhiệt huyết sôi trào, đây là Tiểu Thiên của y.


"A a, Lưu lão quá tâng bốc." Mạc Nhiễm Thiên đỏ mặt, liếc nhìn Mạc Nghị Thần đang mỉm cười với hắn rồi ngồi xuống, bắt gặp Mạc Tử Viêm khóe miệng đang cười tà liền hỏi: "Tứ đệ thấy Tiểu Thiên nói rất đúng sao?"


"Tứ đệ chỉ là không nghĩ tới Tiểu Thiên thay đổi lớn như vậy, thật làm cho người ta ngạc nhiên vui mừng, nếu phụ hoàng biết cũng cảm thấy được an ủi." Mạc Tử Viêm lập tức mỉm cười.


"Có tác dụng gì, Mạc quốc hiện tại là nước yếu, dù ta khỏi bệnh rồi thì lại như thế nào, vẫn là phải đi lấy lòng Tề quốc, ai, hy vọng Tề vương thật sự dễ nói chuyện, hiểu rõ nỗi khổ của Mạc quốc, tứ đệ mới có thời gian cường Mạc quốc đại chúng ta. Cùng chống lại hai quốc gia kia!" Mạc Nhiễm Thiên cố ý nói như thế, làm cho Mạc Tử Viêm tưởng rằng hắn có ý cho rằng gã sẽ tiếp ngôi vị hoàng đế này.


"Ha ha ha, tiểu ngây thơ đã trưởng thành rồi." Mạc Tử Viêm quả nhiên cao hứng, cười ha ha, trong ánh mắt nhìn Mạc Nhiễm Thiên cũng lộ ra ý tán thưởng, còn Mạc Nhiễm Thiên trong lòng lại tràn đầy khinh bỉ.


Sau khi ăn xong, ba người Mạc Nhiễm Thiên đi dạo trên phố, Mạc Nhiễm Thiên đột nhiên hỏi Mạc Tử Viêm: "Tứ đệ, ta muốn mua một con dao găm thật tốt, nơi nào có?"
Mạc Nghị Thần bên cạnh sửng sốt, y cũng đang chuẩn bị hồi cung tìm.
"Tiểu Thiên cần chủy thủ làm gì?" Mạc Tử Viêm cau mày.


"Ta muốn phòng thân a, nếu như bị người ta khi dễ làm sao bây giờ?" Mạc Nhiễm Thiên giả bộ đáng thương chu chu mỏ nhìn Mạc Tử Viêm.


Mạc Tử Viêm trong lòng rung động, dù sao gã có võ công, dù Tiểu Thiên có chủy thủ đối với gã cũng vô dụng, nhưng nghĩ đến việc hắn bị người khác khi dễ, không khỏi trong lòng rối rắm một chút, sau khi nghĩ ngợi một chút liền nói: "Phía trước có "Trân Bảo Trai" lớn nhất kinh thành, Tiểu Thiên có thể qua xem một chút, bên trong ngọc khí cổ ngoạn, thượng cổ thần khí đều có."


"Thật sự, thật tốt quá, tứ đệ, đệ sẽ mua cho ta có đúng hay không?" Mạc Nhiễm Thiên giả bộ làm nũng, đưa tay níu níu cánh tay Mạc Tử Viêm, làm cho Mạc Tử Viêm không khỏi dừng lại nhìn Mạc Nhiễm Thiên mặt mang tươi cười, vẻ mặt hồn nhiên.


"Tứ đệ gạt ta sao? Mới vừa rồi ăn cơm là ta mời." Mạc Nhiễm Thiên bĩu môi, bất mãn nhìn Mạc Tử Viêm, thầm nghĩ mỹ nam kế hẳn là sẽ hữu dụng.


"Đi thôi, tứ đệ không lừa huynh." Mạc Tử Viêm một phen kéo bàn tay nhỏ bé của Mạc Nhiễm Thiên, hướng khu phố phồn hoa đi đến, thấy vậy Mạc Nghị Thần phía sau trong lòng vô cùng khó chịu. Tiểu Thiên tại sao đối xử với tứ hoàng tử tốt như vậy. Chẳng lẽ hắn không còn thích mình sao?


Mạc Nhiễm Thiên tự thấy xấu hổ, nhưng cũng không giãy ra khỏi tay Mạc Tử Viêm, tay gã có chút thô ráp, làm cho Mạc Nhiễm Thiên biết gã nhất định cũng ăn qua không ít khổ. Có lẽ là khi tập võ mới biến thành như vậy.


"Nhị ca, huynh như thế nào không theo kịp!" Mạc Nhiễm Thiên nhìn Mạc Nghị Thần vẻ mặt cô đơn ở phía sau, không khỏi đau nhói trong lòng, vội vàng hỏi, y sao lại không hiểu tâm tư của hắn.
Mạc Nghị Thần ngẩng đầu, cười ôn nhu với Mạc Nhiễm Thiên, nụ cười đó làm cho Mạc Nhiễm Thiên cảm thấy chua xót.


"A a, đi tiếp!" Mạc Nghị Thần bước nhanh tới, ba người sóng bước trên đường, Mạc Nghị Thần lại cầm tay kia của Mạc Nhiễm Thiên, Mạc Nhiễm Thiên thấy không được tự nhiên, không đành nhìn y đau lòng, nên không giãy ra, bởi thế ba đại nam nhân chắp tay nhau đi trên đường phố, đưa tới vô số ánh mắt, Mạc Nhiễm Thiên xấu hổ vạn phần, cảm thấy mình giống như nữ nhân, nhưng kì thật mọi người cũng không có ý này, mà vì ba người nam nhân quá đẹp trai, nên mỗi người nước miếng chảy ròng.


"Tiểu Thiên, chính là ở đây." Mạc Tử Viêm dẫn Tiểu Thiên vào một vào một cửa hàng lớn.


"Tứ hoàng tử, ai nha, thái tử điện hạ, nhị hoàng tử, khách quý ít gặp a, mời vào, mời vào!" Chưởng quỹ là một người đàn ông béo tốt tuổi ngoài trung tuần, vừa thấy ba vị hoàng tử đi vào, lập tức chân thấp chân cao chạy tới bắt chuyện.


Mạc Nhiễm Thiên nhìn qua một lượt, tất cả đồ bày bên trái cửa hàng đều là ngọc khí thủ công hoàn mỹ, từng khối tổ mẫu lục màu xanh biếc trong suốt thu hút sự chú ý của Mạc Nhiễm Thiên, đôi mắt xinh đẹp nhìn chăm chú vào quầy hàng.


"Miếng ngọc này thật tinh khiết!" Mạc Nhiễm Thiên nhìn trúng một khối ngọc hình con bướm màu xanh biếc, trong suốt long lanh, điêu khắc tinh tế, thoạt nhìn rất sống động.


"Ánh mắt của thái tử điện hạ thật tốt, đây chính là cực phẩm tổ mẫu lục, cũng chỉ có Mạc quốc chúng ta mới có, tên của nó là "Ngọc Điệp"!" Chưởng quỹ lấy ra đặt vào tay Mạc Nhiễm Thiên. Vốn dĩ tại hiện đại Mạc Nhiễm Thiên nhìn thấy thứ này cũng không ít, nhưng kiểu dáng của con bướm này làm cho hắn không khỏi nhớ về mẹ mình, trên cổ bà cũng đeo một khối ngọc giống như thế, điểm khác biệt duy nhất là nó không lớn như miếng ngọc này, cũng không trân quý như vậy.


"Tiểu Thiên, không phải đệ đến mua chủy thủ sao?" Mạc Nghị Thần thấy hắn nhìn ngọc trụy không chớp mắt, không khỏi thấy thắc mắc, trân bảo ngọc khí, trong cung nhiều không kể xiết, huống chi Tiểu Thiên là con trai của Dung phi được hoàng thượng sủng ái, đương nhiên càng nhiều không đếm xuể.


"A, úc." Mạc Nhiễm Thiên hồi tỉnh lại, vội vàng đem con bướm ngọc trả lại cho chưởng quỹ.
"Thái tử điện hạ thích, tại hạ có thể giảm giá cho ngài." Chưởng quỹ thấy Mạc Nhiễm Thiên yêu thích không nỡ rời tay, vội vàng nói.


"Không được, con bướm ngọc này làm cho bổn thái tử nhớ tới mẫu hậu, a a, nơi nào có thượng cổ thần binh a." Mạc Nhiễm Thiên cười khổ một chút đáp.


"Ồ, vậy mời tới bên này." Chưởng quỹ dẫn ba người sang bên phải, lại đem hàng hóa bày ra một hàng, từ những thanh bảo kiếm chạm trổ kỳ lạ đến những thanh chủy thủ trưng bày trong quầy, làm cho Mạc Nhiễm Thiên hết sức khen ngợi.
"Tiểu Thiên, huynh thích cái gì, tứ đệ tặng cho huynh!" Mạc Tử Viêm lập tức mở miệng nói.


"vậy cám ơn tứ đệ trước, chưởng quỹ, bổn thái tử muốn một thanh chủy thủ nhẹ nhàng tiện lợi, sắc bén tinh xảo, ông có gì giới thiệu cho ta không?" Mạc Nhiễm Thiên trực tiếp hỏi chưởng quỹ, bởi vì trong quầy bày quá nhiều binh khí làm cho người ta hoa cả mắt.


"Thái tử điện hạ, hãy xem những thanh chủy thủ này, đều có những đặc điểm người nói." Chưởng quỹ đem ra ba chuôi chủy thủ.


Mạc Nhiễm Thiên cầm lấy thanh chủy thủ đầu tiên, nhìn qua đã biết nó được chế từ đồng, phía trên khắc một con thanh long, xem hình dáng hoa văn cổ xưa như vậy dường như có từ rất lâu rồi, vừa rút ra nhìn, ngân quang chợt lóe, rất là sắc bén, nhưng không phải thứ Mạc Nhiễm Thiên muốn.


Mạc Nhiễm Thiên lắc đầu nói: "Thanh này mặc dù hoa văn đẹp mắt, nhưng không hữu dụng." Nói xong hắn cầm lấy thanh thứ hai, có vỏ bằng bạc, cả thanh chủy thủ đều màu trắng, trông rất đẹp, nhưng hẳn là mới vừa chế tạo không lâu, bên trên có nạm một viên bảo thạch màu đỏ, rất hợp với nữ hài tử.


Mạc Nhiễm Thiên đặt thanh thứ ba xuống, nói: "Quá nặng, mang trên người cũng không tiện. Có thứ gì nhẹ nhàng hơn không, không phải chủy thủ cũng được." Mạc Nhiễm Thiên lại đưa ánh mắt đảo một vòng trong quầy, đột nhiên một vật hình vòng tay phía dưới cùng đập vào mắt hắn.


"Đó là cái gì?" Mạc Nhiễm Thiên hỏi.
"A, cái này là "Oản kiếm", có thể mang trên tay, nhưng bình thường cũng không có người dùng, nghe nói nó được trộm từ mộ của một vị hoàng hậu." Chưởng quỹ đem chiếc vòng bạc đã có phần hoen ố kia ra.


Mạc Nhiễm Thiên nhìn lại một lần, trông cũng không khác vòng tay là mấy, cảm giác hơi thô, nhưng thật ra rất thích hợp để nam nhân mang, mặc dù rất cổ xưa, nhưng hoa văn điêu khắc phía trên rất tinh tế, cũng rất gọn gàng, nhìn kĩ phía dưới là một con phượng hoàng, trên mắt phượng đính một hạt châu nhỏ, Mạc Nhiễm Thiên dùng ngón tay nhấn một cái, giữa hạt châu lộ ra một điểm, lấy tay kéo nhẹ, bên trong là một lá kim loại cứng, một mặt thì dày, một mặt lại sắc bén, tựa như một cây đao, điều này làm cho Mạc Nhiễm Thiên kinh hãi, vũ khí tốt như vậy hắn thật đúng là không nghĩ tới ở nơi cổ đại lạc hậu này cũng có thể tìm thấy, hắn lập tức mang thử, nói đến cũng khéo, vòng tay này giống như là chế tạo riêng cho hắn, mang trên tay nhìn qua vô cùng thích hợp, càng làm cho Mạc Nhiễm Thiên yêu thích không nỡ rời tay.


"Tiểu Thiên, cái này có thể sử dụng sao? Không cẩn thận sẽ tự làm mình bị thương, chủy thủ chẳng phải tốt hơn sao?" Mạc Tử Viêm nhìn Mạc Nhiễm Thiên lôi ra từ vật nọ một cây đao nhỏ thì không khỏi nhíu mày.


"A a, ta thích mà, tứ đệ, ta muốn cái này, chưởng quỹ, cái này bao nhiêu tiền?" Mạc Nhiễm Thiên cực kỳ hài lòng, người cổ đại không biết dùng, mình lại có thể thuận buồm xuôi gió, hơn nữa thứ này bí ẩn, địch nhân cũng sẽ không dễ dàng phát hiện, thật sự là không thể tốt hơn.


"A, cái này, mặc dù có rất ít người hỏi thăm, nhưng là thượng đẳng cổ vật, nếu thái tử điện hạ thích, vậy lấy ngài năm nghìn lượng bạc trắng đi." Chưởng quỹ tâm tư chuyển động, lập tức gảy bàn tính.


"Cái gì? Năm nghìn lượng, muốn cướp a, đã nói không ai muốn mua, ngươi lại quý như vậy, rõ ràng muốn bắt chẹt ta phải không, nhị ca, mau đem hắn tới nha môn đi!" Mạc Nhiễm Thiên bị dọa sợ, cũng quên mất là mình vốn là đến móc tiền của Mạc Tử Viêm.


"A, thái tử điện hạ, tại hạ thật sự không gạt người, tại hạ đã bỏ ra ba nghìn lượng để mua nó, mấy năm nay không ngừng tân trang chăm sóc cũng tốn không ít tiền, nếu không nào có tinh tế xinh đẹp như bây giờ, thái tử điện hạ xin hãy minh giám!" Chưởng quỹ lập tức kêu oa oa.


Mạc Nhiễm Thiên lập tức khóe miệng xịu xuống, Mạc Tử Viêm lại cau mày nói: "Tiểu Thiên, thật thích như vậy sao?" Gã vẫn không thấy đồ vật kia có tác dụng gì, có điều nghĩ đến Tiểu Thiên thích cái đẹp, cho nên tìm một chiếc trạc đeo tay giống nữ nhân, cũng không có gì kì quái, nhưng gã tuyệt đối không nghĩ tới chính thanh "Oản kiếm" này thiếu chút nữa đã đoạt mạng hắn, chuyện này sẽ nói sau, tạm thời không nhắc tới.


"Ân, tứ đệ không đủ tiền?" Mạc Nhiễm Thiên mắt to ủy khuất nhìn Mạc Tử Viêm, môi đỏ mọng lại trề ra, nhìn "Oản kiếm" trên tay mình, không muốn buông tay.


"Chưởng quỹ, năm nghìn lượng quá đắt, bốn nghìn lượng đi!" Mạc Tử Viêm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Nhiễm Thiên, trong lòng hơi hơi rung động, lập tức quay đầu, lạnh lùng nói với chưởng quỹ.


"Hảo, hảo, như vậy bốn nghìn lượng đi, ai." Chưởng quỹ cũng không dám đắc tội thái tử và hoàng tử a, dù sao cái thanh "Cổ tay kiếm" này của lão cũng bán không được, lúc đầu là thấy nó xinh đẹp mới mua, ai ngờ mới đó đã mười năm, không phải vì nó đắt, chính là vì nó vô dụng.


"Bốn nghìn lượng cũng quá đắt, chưởng quỹ nhất định là lừa gạt bổn thái tử, là nhìn bổn thái tử ngu phải không?" Mạc Nhiễm Thiên cố ý bắt chẹt.


"Thái tử điện hạ tha mạng a, tại hạ sao dám." Chưởng quỹ lần này lập tức quỳ trên mặt đất dập đầu, hắn làm sao biết mình đụng phải tiểu tổ tông này a, tốt xấu bình thường người trong cung cũng còn nói đạo lý, chẳng phải có câu là "thuận mua vừa bán" đó sao! Chưa từng đụng tới người giống như Mạc Nhiễm Thiên vậy.


"Tiểu Thiên." Mạc Nghị Thần nhìn không vừa mắt, lắc đầu với Mạc Nhiễm Thiên.
Mạc Nhiễm Thiên trề môi, nhìn Mạc Tử Viêm.
"Như vậy bốn nghìn lượng đi." Mạc Tử Viêm bắt đầu sờ túi.


"Chưởng quỹ, có vật gì tặng thêm không, bốn nghìn lượng thành thật mà nói là rất đắt." Mạc Nhiễm Thiên còn chưa chịu từ bỏ.
"A, thái tử điện hạ muốn cái gì?" Chưởng quỹ túa mồ hôi lạnh, ai nói thái tử điện hạ là ngu, lão sẽ đi giết hắn.


"Ngươi có cái gì bán không được thì tặng ta." Mạc Nhiễm Thiên nhướn mày.


"Cái này, ồ, có!" Chưởng quỹ đột nhiên mắt sáng lên, đi vào trong quầy, sau đó ở dưới quầy mò mẫm, cuối cùng cười híp mắt đem đồ đặt trước mặt Mạc Nhiễm Thiên, là một lưỡi đao hình trăng lưỡi liềm, Mạc Nhiễm Thiên liền cười hỏi: "Cái này cho ta sao?"


"Hả, thái tử điện hạ không thích sao? Ta đây lại tìm tiếp." Chưởng quỹ mồ hôi trên trán càng ngày càng nhiều.
"Không cần, lấy cái này đi. Ha ha." Mạc Nhiễm Thiên cầm lưỡi đao lớn hơn lòng bàn tay mà nghịch ngợm, Mạc Tử Viêm lắc đầu thanh toán bốn nghìn lượng.
"A." Mạc Nhiễm Thiên kêu lên sợ hãi.


"Tiểu Thiên, sao thế, như thế nào không cẩn thận như vậy!" Mạc Nghị Thần nhìn qua, tay Mạc Nhiễm Thiên bị lưỡi đao cắt phải, vội vàng rút khăn tay trong lòng ra đem tay hắn bọc lại, trên mặt tràn đầy đau xót.


"A a, nhị ca, không có việc gì, lưỡi hái này thật sắc, ta thích lắm!" Mạc Nhiễm Thiên ngược lại nở nụ cười.
"Sở thích của Tiểu Thiên thật sự là không giống người thường." Mạc Tử Viêm nhìn bàn tay hắn, trong lòng có chút ê ẩm.


"A a, chưởng quỹ, lưỡi hái này của ông hẳn là phải có vỏ chứ?" Mạc Nhiễm Thiên nhìn về phía chưởng quỹ đang đứng đếm ngân phiếu.


"A. Có có, thái tử điện hạ người chờ một chút." Chưởng quỹ lập tức trở nên khẩn trương, quay lại trong quầy mò mẫm một lúc, chỉ một lát sau thấy tiếng lão vọng ra: "Có rồi." Sau đó đứng lên, đưa cho Mạc Nhiễm Thiên một cái vỏ đao bằng đồng hình bán nguyệt, bên trên còn phủ đầy bụi bặm. Mạc Nhiễm Thiên cũng không sợ bẩn, lập tức nhận lấy, phủi bớt bụi trên lớp vỏ bọc, thấy trên vỏ đao này cái gì cũng không có, lại thấy được vài vạch khắc trên thân, sau đó nhìn kĩ Mạc Nhiễm Thiên thấy được hai chữ, là "Thanh Phong".


"Chưởng quỹ, đao này từ đâu mà có?" Mạc Nhiễm Thiên hiếu kì hỏi.


"Đó là một tên khất cái ba năm trước đây bán cho tại hạ, lúc ấy tại hạ thấy không tồi liền mua, nhưng vẫn không ai hỏi thăm, ta liền đem nó xuống ngăn đồ cấp thấp, không đáng giá tiền, thái tử điện hạ thích liền tặng thái tử điện hạ rồi." Chưởng quỹ cố giải thích.


"Bổn thái tử thích, như vậy cám ơn chưởng quỹ, chúc ông sinh ý may mắn, ha ha ha." Mạc Nhiễm Thiên vẫn cầm thanh đao, mặt mày hớn hở, quả thực hài lòng tới cực điểm, vừa ra khỏi cung, liền thu được hai binh khí hắn thích.


Chưởng quỹ khẽ mím môi, tiễn bước ba vị hoàng tử, nhìn ngân phiếu trong tay, lại nhìn bóng lưng tuấn dật của Mạc Nhiễm Thiên mà cười khổ.


Trở lại hoàng cung, ba người tách ra, Mạc Nhiễm Thiên trở lại tẩm cung thưởng thức hai kiện binh khí, cuối cùng dùng vải tơ tinh tế lau đi thanh đao nhỏ, hai chữ "Thanh Phong" trên vỏ đao nhìn thật thanh mảnh, có thể thấy được chủ nhân của thanh đao là một người văn nhã. Mạc Nhiễm Thiên cuối cùng đem thanh đao giấu ở trong giày, cảm thấy trên người có thêm hai vật này, an toàn hơn rất nhiều.


Buổi tối, phương đông trăng sáng vằng vặc, gió mát hiu hiu, sa trướng phiêu động.


Mạc Nhiễm Thiên cả người để trần, một thân mồ hôi đầm đìa – là do hắn đã luyện tập cả ngày với hai khối đá được Mạc Nghị Thần mang đến, đến khi hai tay đau nhức đến muốn sưng lên mới chịu dừng lại, khi hắn một thân màu trắng trường bào đi ra, sườn phi Lam Nhi một thân chậm rãi đã đi tới.


"Tham kiến điện hạ." Lam nhi nhẹ nhàng bái kiến, nàng hiện tại là sườn phi của thái tử, quần áo trang phục đều đẹp hơn rất nhiều, nhìn qua cũng thật đoan trang cao quý.


"Lam nhi như thế nào còn không ngủ? Được rồi, lam nhi không cần lễ nghi rườm rà như vậy, chúng ta coi như là vợ chồng trên danh nghĩa, tìm ta có việc gì?" Mạc Nhiễm Thiên cười nhạt nói, cánh tay đau nhức, làm cho hắn tay trái xoa bóp tay phải.


"Điện hạ, Lam Nhi?" Lam nhi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn thái tử điện hạ tuấn mỹ vô song thì không khỏi đỏ mặt, trong mắt tràn ngập ngượng ngùng.
"Như thế nào? Ở tại tẩm cung thái tử không quen sao?" Mạc Nhiễm Thiên không hiểu.


"A, không phải, điện hạ hiểu lầm, Lam Nhi muốn?" Lam nhi rất may mắn khi được tặng tới đây, đặc biệt nghe được thái tử điện hạ đã không còn ngốc, nàng ngược lại hy vọng mình có thể một mực ở lại bên cạnh hắn, nhưng là biết thái tử có bệnh không tiện nói ra, cho nên muốn đến giúp hắn, có lẽ thái tử điện hạ sẽ thích mình.


"Muốn cái gì?" Mạc Nhiễm Thiên ngẩng đầu nhìn nàng.
"Điện hạ, Lam nhi, Lam nhi muốn thị tẩm." Lam nhi nói xong, thẹn thùng đến đỏ bừng mặt.


"A." Mạc Nhiễm Thiên bị hù dọa, lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Lam nhi, biết nàng đang nói thật, trong lòng không khỏi dao động. Hắn cũng là nam nhân, đương nhiên là thích nữ nhân. Hơn nữa lại là một thiếu nữ xinh đẹp trẻ tuổi như thế.


"Điện hạ, để Lam nhi giúp người cởi áo." Lam nhi thấy Mạc Nhiễm Thiên tinh nhãn lóe sáng, biết hắn không phản đối, không khỏi ngượng ngùng đi tới trước mặt hắn, đôi bàn tay bé nhỏ mò lên vạt áo trước ngực Mạc Nhiễm Thiên.


Mạc Nhiễm Thiên một cử động nhỏ cũng không dám, trong lòng khẩn trương vô cùng, nhưng sau nghĩ đến tiểu huynh đệ của mình thật mất mặt, nếu thỏa mãn không được nàng, vậy liền rắc rối rồi, có điều vài ngày qua, giống như đã quen với thái độ nơi này đối với nữ nhân, mình muốn một nữ nhân cũng không quá đáng chứ, nghĩ tới đây, Mạc Nhiễm Thiên nhìn Lam nhi đang đứng trước mặt hắn, trong lòng đã quyết định, đột nhiên đem Lam nhi ôm vào trong lòng, hắn muốn nữ nhân.


"A." Lam nhi bị Mạc Nhiễm Thiên bị dọa sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nhìn về phía Mạc Nhiễm Thiên cũng đang đồng dạng đỏ mặt, đột nhiên trong lòng ngọt ngào.


"Lam nhi, ngươi, ngươi thật sự nguyện ý?" Mạc Nhiễm Thiên biết Lam nhi hiểu thái tử có bệnh không tiện nói ra, cho nên có điểm không thể tin được nàng chủ động như vậy.
"Điện hạ, Lam nhi nguyện ý." Lam nhi thanh âm ôn nhu, đôi mắt xinh đẹp thẹn thùng nhìn Mạc Nhiễm Thiên. Thái tử điện hạ thật sự quá tuấn mỹ.


"Lam nhi." Bàn tay Mạc Nhiễm Thiên ôm lấy vòng eo nhỏ của nàng, trong mắt nhuộm màu ȶìиɦ ɖu͙ƈ, nhìn cái miệng nhỏ nhắn mê người của Lam nhi khẽ nhếch lên, ngực chợt nóng lên, chậm rãi cúi đầu.


Hai môi chạm nhau, cư nhiên không có cảm giác bị điện giật như Mạc Nhiễm Thiên tưởng tượng, làm cho hắn cảm thấy kì quái, tại sao cùng nam nhân hôn môi có cảm giác mất hồn như vậy, mà cùng nữ nhân lại không có?


Mạc Nhiễm Thiên không tin loại chuyện quỷ dị này, càng thêm ôm chặt Lam nhi, Lam nhi còn đang ngả vào lòng hắn, nhưng hắn cư nhiên không còn loại cảm xúc rung động như lúc trước, làm cho hắn càng kinh ngạc, đầu lưỡi thăm dò trong miệng Lam nhi, rất ngọt ngào, song lại càng ngày càng cảm thấy không có cảm giác.


Đang lúc Mạc Nhiễm Thiên cảm thấy mông lung, "Tiểu Thiên, các ngươi đang làm cái gì?" Một tiếng rống giận vang lên giữa tẩm cung, tạo ra nhiều tiếng vang liên tục quẩn quanh.






Truyện liên quan