Chương 16: Đường về
Khi Chúc Thanh Thần tỉnh lại, đầu óc vẫn đang mơ màng.
Ánh sáng chói mắt chiếu qua cửa sổ, trần nhà có vết thấm nước, mất vài giây cô mới định thần được, phát hiện mình đang nằm trên giường Tiết Định.
Vậy anh...
Cô vén chăn lên, sột soạt đứng dậy.
Đẩy cửa.
Trong phòng khách, trên chiếc ghế sofa là chiếc chăn mỏng được gấp chỉnh tề, không khí tràn ngập mùi thơm của trứng chiên.
Nhìn từ phía cô, chỉ thấy cửa nhà bếp mở một nửa, người đàn ông trước mặt cô đang chăm chú chiên trứng.
Nghe thấy tiếng bước chân của cô, Tiết Định không quay đầu lại, vừa cầm cái spatula lật trứng, vừa nói: "Rửa mặt xong ra dùng cơm, trong lò nướng bánh có bánh mì nướng, trong nhà hết rau xà lách rồi, tôi dùng súp lơ làm sandwich, cô thử một lần xem."
Cảnh này khiến cô buồn cười.
Không có ngọn nguồn, lại cảm thấy bọn họ thân mật khăng khít như người nhà vậy.
Chúc Thanh Thần đứng ở đó, sờ phía sau đầu, chần chừ nói: "... Hôm qua sao tôi lại ngủ trên giường của anh?"
Tiết Định ngừng một lát, nghiêng đầu, cười như không cười liếc nhìn cô, "Cô không nhớ rõ?"
Vì vậy, cô lại suy nghĩ một lúc, thành thành thật thật lắc đầu, "Không nhớ rõ."
Tiết Định tắt bếp, bỏ trứng chiên vào đĩa, đặt spatula xuống rồi chậm rãi đi về phía cô.
Khóe miệng anh mỉm cười một cách kỳ dị.
Chúc Thanh Thần không hiểu, lui về phía sau hai bước, thì thấy anh nhìn mình từ trên xuống, bỗng kéo áo T-shirt lên.
Cô vô thức nhắm nghiền hai mắt, "Anh, anh làm gì thế?"
"Mở mắt ra."
Cô ngập ngừng hé mắt ra liền nhìn thấy trên bụng Tiết Định có một dấu đỏ kỳ quái, không lớn không nhỏ, vừa bằng một móng tay của ngón tay cái.
Cô hơi bối rối, "Đây là gì?"
Mơ hồ nhớ lại, hôm qua lúc anh khâu vết thương trong bệnh viện cũng không có cái dấu đỏ này.
Tiết Định đứng trước mặt cô khẽ mỉm cười, cúi đầu nhìn cô chằm chằm, "Cô không nhớ rõ thật hả?"
Cô lắc đầu.
"Cô không nhớ rõ, tôi đành gợi ý cho cô vậy. Không biết có người đã từng nói với cô chưa, khi cô uống rượu say sẽ ôm người khác kêu muốn ßú❤ sữa mẹ?"
......
Cái gì
Bú sữa mẹ!!!
Trong nháy mắt, đại não của Chúc Thanh Thần ngừng hoạt động.
Cô giật mình ngây ra như phỗng, sững sờ nhìn chằm chằm vào Tiết Định.
Ánh mắt lai rơi vào vết nhỏ xíu màu đỏ kia.
Cô, cô cắn anh hả?
Bờ môi mấp máy, lại không phát ra tiếng.
Tiết Định dường như biết cô không nói nên lời... nhẹ nhàng gật đầu, ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười, "Nếu không phải tôi liều mạng chống lại cô, dấu đỏ đó sẽ không chỉ ở trên bụng thôi đâu."
Chúc Thanh Thần vô thức nhìn lên bên trên thì thấy tay anh khẽ động, T-shirt hạ xuống, không để lộ ra hai điểm kia.
Nếu không phải anh liều mạng chống lại cô, cô đã cắn cái đó rồi hả?
Chẳng lẽ lại cô thật sự lao vào định ăn anh...
Chúc Thanh Thần kinh ngạc đứng yên tại chỗ, trải nghiệm hiện tượng hiển nhiên trước giờ chưa từng có, mỗi tế bào từ đầu đến chân đều sôi trào.
Cô chưa từng say.
Cô tự biết rõ tửu lượng của mình không tốt, lúc trước đều luôn kiểm soát được, chỉ uống một đến ba chai, lập tức không uống nữa.
Có thể tối hôm qua...
Chúc Thanh Thần yên lặng đứng đó, tưởng tượng mình đã lao vào Tiết Định như thế nào, sau đó không quan tâm anh kiên quyết chống cự, lớn tiếng nói muốn ăn sữa của anh...
Chưa bao giờ cô lại muốn ch.ết như vậy.
Một bữa cơm được nuốt một cách cực kỳ khó khăn.
Từ đầu đến cuối Chúc Thanh Thần vùi đầu đau khổ ăn, mãi đến khi Tiết Định hỏi cô một câu, "Cô cứ định xấu hổ như vậy tới bao giờ?"
"... Đến lúc ch.ết."
Anh cười hai tiếng, nhìn bộ dạng không được tự nhiên của cô nhìn đi nơi khác, lòng dần cảm thấy vui vẻ.
Thật ra, cũng không phải lúc nào cũng đều mạnh mẽ.
Ngoài việc ban đêm sẽ lộ ra vẻ mềm yếu, khi ngủ mơ sẽ khóc đến tỉnh, đôi khi còn lúng túng, vụng về, đỏ mặt và nhìn đi chỗ khác. Công bằng mà nói, cũng có vài phần đáng yêu.
Cuối cùng cũng có vài phần nhỉ?
Anh để ý thấy cô tỏ ra như không có chuyện gì ăn cơm, kết quả lại vô thức mà chỉ ăn trứng gà.
Trong lòng người phụ nữ này, bây giờ chắc đang cực kỳ mâu thuẫn.
Có lẽ không chỉ vài phần, cho cô mười một phần là được rồi, hơn một phần còn lại dùng để kiêu ngạo.
Anh cũng không ngờ khi cô say rượu sẽ biến thành như vậy, vốn là víu lấy anh cắn khắp nơi, sau đó lại khóc lóc om sòm cướp giường của anh, cuối cùng còn khóc hu hu muốn anh dỗ cô ngủ.
Tiết Định hơi phóng đại dáng vẻ say rượu của cô lên, cuối cùng lại vẫn có phần giữ lại.
Sợ cứ tiếp tục xu hướng này, có thể cô sẽ bùng nổ mà xuất huyết não, anh không dám nói cho cô biết rằng đêm qua cô như một con chó con Barbara níu lấy góc áo của anh, sắp khóc nói, "Đừng đi, đừng ném tôi đi."
Bác sĩ tâm lý của anh từng nói, tình huống con người trong tiềm thức có cảm giác không an toàn chủ yếu đến từ hoàn cảnh trưởng thành không hoàn thiện.
Tiết Định thấy cô liên tục năn nỉ anh đừng đi, đoán có lẽ cô cũng như anh, cũng không có gia đình hoàn toàn hạnh phúc an ổn.
Đương nhiên, anh cũng không nói cho cô biết, anh đã nằm nghiêng cạnh cô thế nào, buộc phải hát một bài hát ru, rốt cuộc đến lần thứ ba mới thấy cô an ổn chìm vào giấc ngủ, mới có thể rút góc áo bị cô nắm chặt ra, suôn sẻ ngủ suốt đêm trên ghế sofa.
Người phụ nữ ngày thường nhìn qua rất kiên cường, hóa ra lúc say rượu cũng như trẻ con.
Mà anh cũng không tự hỏi mình, rõ ràng có thể không để ý đến cô, bứt ra mà đi đấy, vì sao hết lần này đến lần khác ở lại, thật sự hát ru dỗ cô ngủ.
Ai biết được.
*
Bọn họ đang ở sân bay.
Lúc đến còn là mùa xuân, lúc rời đi lại đã vào hè.
Chúc Thanh Thần nhớ Tiết Định vẫn còn bị thương nên không cho anh đi tiễn.
Tiết Định lại rất kiên trì.
Kết quả cuối cùng còn không phải là cả hành trình cô lái xe, anh ngồi bên cạnh như đại gia... Thật không hiểu rốt cuộc là có điểm nào giống anh đến tiễn cô.
Trong đại sảnh sân bay đông đúc, Chúc Thanh Thần xếp hàng gửi hành lý, nhận được vé máy bay.
Tiết Định đứng trong dòng người đợi cô, thấy cô đi tới, khẽ gật đầu, "Qua cửa an ninh."
Chúc Thanh Thần cũng gật đầu, cảm thấy mình nên nói gì đó, lời nói ra được lại chỉ còn ngắn gọn một câu, "Tôi đi đây."
Người đàn ông cúi đầu nhìn cô cười, diện mạo rất đẹp trai.
Thật sự là kỳ quái, lúc nào cũng mặc T-shirt trắng, trên cằm thỉnh thoảng còn thấy được lún phún râu, anh là một người đàn ông cẩu thả lôi thôi lếch thếch, cuối cùng là sức quyến rũ đến từ đâu lại làm cho người khác thấy cảnh đẹp ý vui thế này?
Chúc Thanh Thần yên lặng nhìn anh một lát, không rời đi luôn, lại hỏi một câu, "Chắc tương lai hai chúng ta cũng không có cơ hội gặp lại nhỉ?"
Tiết Định nở nụ cười, "Cô có thể sẽ không đến Israel nữa, nhưng không phải tôi cũng không về nước."
"Về nước cũng không có khả năng gặp lại. Anh ở Bắc Kinh, tôi ở thành phố Du, một Nam một Bắc, cũng không thể đến được."
Đúng lúc đó tiếng loa sân bay truyền tới, cắt ngang cuộc nói chuyện của họ.
Đợi tiếng loa chấm dứt, anh mới nói: "Tôi sẽ liên hệ với cô."
"..."
Chúc Thanh Thần liếc anh một cái, "Ngay cả số điện thoại của tôi còn không có, anh liên hệ với tôi thế nào?"
Tiết Định không nói gì, lấy điện thoại di động của cô từ tay cô, lại giữ ngón trỏ của cô ấn vào nút home mở khóa vân tay.
Anh mở danh bạ ra, đưa đến trước mặt cô, "Đây."
Chúc Thanh Thần sững sờ.
Chẳng biết từ khi nào trong danh bạ của cô nhiều thêm một số điện thoại, một cái tên gồm hai chữ vô cùng đơn giản: Tiết Định.
"Anh lưu vào lúc nào thế?" Cô không hiểu.
Tiết Định ngược lại có chút thần bí đáp, "Tối hôm qua, lúc cô uống say."
"Sao anh mở được khóa điện thoại?"
"Giống như vừa rồi."
"..."
Chúc Thanh Thần lặng lẽ nhìn anh, vòng vo một lát, bỗng nhiên bật cười.
Hóa ra anh đã sớm...?
Hóa ra không phải chỉ mình cô muốn gặp lại.
Ngay trước đó cảm xúc còn vô duyên vô cớ sa sút, trong chớp mắt đã hưng phấn trở lại.
Cô cúi đầu cười, muốn nói thêm gì đó, loa sân bay lại tiếp tục nhắc nhở cô lên máy bay.
"Tôi đi đây." Cô nắm chặt vé máy bay trong tay.
Tiết Định gật đầu, ý nhiều lời ít, "Lên đường bình an."
Cô cũng nhẹ gật đầu, không đáp lời của anh nữa, quay người đi tới chỗ kiểm tr.a an ninh.
Nhưng đứng xếp hàng, cô đột nhiên nhớ lại lời mà mình muốn nói, bối rối quay đầu lại, phát hiện anh vẫn đứng nguyên chỗ cũ, chưa từng rời đi.
Tảng đá lớn trong lòng rơi xuống.
Cách hơn mười mét, cách đoàn người tới lui, cô bỗng nhiên đi cà nhắc về phía anh gọi một tiếng: "Tiết Định."
Người đàn ông dừng lại.
Trong hàng, người phụ nữ nhìn về phía anh nở nụ cười xán lạn, trong mắt như có ánh sáng, nhưng trong miệng lại nói từ rất khiêu khích: "Đừng quên, anh còn nợ tôi một cái máy ảnh đấy, anh thích thể hiện làm người hùng, cũng đừng liều ch.ết."
Anh không nhịn được, cười to.
"Cô yên tâm, tai họa lưu lại ngàn năm." Biết rõ là cô lo lắng cho mình, nên cười càng tươi hơn, thêm ba chữ nữa, "Không ch.ết được."
Cách nhau hơn mười mét, anh cười, cô cũng cười.
Mãi đến lúc cô sắp phải vào cửa kiểm tra, vội vẫy tay tạm biệt anh. Anh mới đưa tay, cũng lười biếng vẫy theo hai cái, người phụ nữ kia rốt cuộc cũng biến mất khỏi tầm mắt.
Tay phải dừng lại giữa không trung một chút, im lặng hạ xuống.
Đột nhiên cảm thấy hơi trống vắng.
*
Chúc Thanh Thần ở trên máy bay ngủ một giấc ngắn.
Máy điều hòa trên máy bay quá nhiều, tiếng ồn lại lớn, cho dù người đắp chăn mỏng, tai đeo tai nghe nhưng vẫn không thoải mái nghỉ ngơi.
Ở lại Israel hơn hai tuần cũng không phải thời gian ngắn, lâu hơn đại đa số khách du lịch, nhưng cô lại cảm thấy thời gian trôi qua như nước chảy, ào ào một cái đã trôi qua.
Trong đầu thoáng qua rất nhiều hình ảnh.
Lạ một điều là luôn có hình ảnh người đàn ông kia ở trong đó.
Cao nguyên Golan, anh đã xuất hiện ở pháo đài, cởi áo mưa đưa cho cô.
Tai nạn máy bay, anh ở trong nguy hiểm cứu người, cứu cô bé đưa đến bãi cỏ.
Cô vội vàng lái xe tới bệnh viện, anh ở ghế sau tỉnh lại, cười như không cười thở dài, nói cô là cô gái hung dữ.
...
Những sinh mệnh trong khung cảnh chưa từng có trong dự kiến kia, khắp nơi đều có anh.
Chúc Thanh Thần điều chỉnh tư thế ngồi, tim không hiểu sao bỗng đập mạnh và loạn nhịp.
Dù đã trao đổi số điện thoại, có lẽ cũng không có lý do gì để gặp lại đâu nhỉ?
Cho dù anh về nước, không thân cũng chẳng quen, có lý do gì mà vượt qua phía Bắc và phía Nam để gặp cô đây?
...
Lúc hạ cánh đã là hoàng hôn.
Chúc Thanh Thần mang theo tất cả hành lý trở về thành phố Du nơi cô ở. Phòng là phòng thuê, sau khi tốt nghiệp bắt đầu ở đây, cô ở cùng Đồng Diễm Dương. Về sau Đồng Diễm Dương trở thành một siêu mẫu, quanh năm đi khắp các nước, cô gần như là sống một mình.
Không thể nói rõ vì lý do gì yêu đương đã 5 năm mà cô còn chưa ở chung vơi Tô Chính Khâm.
Hôm nay xem ra vẫn có thể coi đó là quyết định sáng suốt.
Trời sắp tối, xe buýt từ thành phố Du tới huyện Thương đã hết chuyến.
Vì để Khương Du an tâm, cô ăn qua loa một bát mì ở tầng dưới, lấy di động gọi xe, đi xe suốt đêm trở về huyện Thương.
Cũng khéo, cùng xe chính là một cô gái, sau khi Chúc Thanh Thần chào hỏi thì bắt đầu im lặng chơi điện thoại.
Chúc Thanh Thần không thích trò chuyện với người khác nên cô nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chỉ là điện thoại của cô gái kia rung liên tục, cứ cách vài giây lại rung một lần. Mà thỉnh thoảng cô ấy khẽ cười một tiếng, sẽ cực kì nhanh chóng gõ trên màn hình. Trên cùng một chiếc xe, tự nhiên không thể không chú ý tiếng đến tiếng động gõ lạch cạch.
Chúc Thanh Thần đoán được cô ấy đang nói chuyện với bạn trai.
Vì vậy hai cô gái trẻ tuổi ngồi ghế sau, một người yên tĩnh như gà, một người nhiệt tình yêu đương.
Nửa bên của chiếc xe, cô gái lại còn nghe điện thoại.
Mở miệng chính là, "Không phải đang nhắn tin nói chuyện sao? Còn gọi làm gì vậy?"
Ý tứ làm nũng rõ ràng.
Trong xe nhỏ hẹp, vì mở điều hòa, cửa sổ đóng chặt, khiến cho không gian càng yên tĩnh hơn.
Vì vậy Chúc Thanh Thần không ngoài dự đoán nghe thấy được giọng nói của chàng trai ở đầu bên kia điện thoại, "Muốn nghe em nói chuyện, nhắn tin không nghe được."
...
Giống như bị ép nhét thức ăn cho chó ( ) vào miệng vậy, hương vị không tốt.
Chừng mười phút tiếp theo, cô gái kia không ngừng nói chuyện với bạn trai. Chúc Thanh Thần cũng không phản cảm, chỉ là khó tránh khỏi việc so sánh, bất chợt cảm thấy cô đơn.
Nhìn xem, không ai muốn nghe giọng của cô cả.
Về nước cũng không có người quan tâm hỏi han một câu.
Cố nhắm mắt chợp mắt, trong lòng hơi bức bối, không kiềm chế được nhớ đến lúc còn chưa đơn độc, điện thoại cầm trong lòng bàn tay bỗng nhiên lại rung lên.
Cô mở mắt, cúi đầu nhìn màn hình.
Ánh đèn trên đường cao tốc lướt qua xe, nhưng trong xe lại lờ mờ tối. Trên màn hình hơi chói mắt, có một tin nhắn mới đến.
Đến từ...
Tiết Định.
"Đến nơi rồi hả?"
Vài chữ ngắn gọn, không dài dòng chút nào, giống như bản thân anh vậy.
Chúc Thanh Thần không trả lời ngay lập tức.
Cô cúi đầu nhìn chăm chú vào tin nhắn ngắn gọn kia, cho đến khi mắt đã quen với độ sáng màn hình, mới chậm rãi thở phào một cái, cảm xúc nghẹn trong ngực bỗng nhiên trào ra.
Hình như, cũng không phải không có ai quan tâm cô...
Nhất là người đó lại là anh.
Đầu ngón tay dừng lại một chút, ở chỗ trả lời nhẹ nhàng gõ vài cái: "Đến rồi."
Vài giây sau, điện thoại lại rung lên hai cái.
"Tốt."
Hoàn toàn không có bất kỳ lời nói thừa thãi nào, bụng dạ thẳng thắn, giống hệt lúc họ ở chung tại Israel.
Cô không tiếp tục trả lời tin nhắn, khóa điện thoại, cầm điện thoại di động lại trong tay.
Lúc nhắm mắt, bên tai vẫn còn tiếng cô gái kia trò chuyện vui vẻ, bỗng dưng khóe môi cô lại cong lên.
Trước mắt xuất hiện khuôn mặt của người kia, có một cảm giác kỳ diệu không nói rõ được, lồng ngực như có mấy sợi gió xuân, trở nên bình thản và ung dung.