Chương 17: Trò hề
Ở Israel nửa tháng, Chúc Thanh Thần chụp được hơn một ngàn tấm hình. Vốn nghĩ sau khi về nước liền lập tức bắt đầu chỉnh sửa, kết quả kế hoạch lại bị thay đổi.
Nhớ lại đêm ở huyện Thương, cô và Khương Du cùng ở nhà dì Hai.
Do đi đường mệt mỏi, lại liên quan đến việc thuyết phục Khương Du ly hôn, dù cô đã có sự chuẩn bị nhiều ngày, nhất thời cũng không có sức lực để thực hiện ngay được.
Dù sao thì Khương Du cũng sẽ không đồng ý, trước sau gì cũng có trận đánh ác liệt.
Khu nhà cũ bị người phụ nữ của Chúc Sơn Hải kia chiếm lấy, Chúc Thanh Thần đã sớm biết rõ, dù cho cô và mẹ biết được thì cũng chả làm nên chuyện gì, ngược lại sẽ xảy ra xung đột, từ đấu khẩu đến đánh nhau.
Tranh chấp với ông ta cũng chẳng có kết quả, chẳng thà trực tiếp ly hôn còn hơn.
Chỉ là, muốn ly hôn, phải thông qua cửa ải này của Khương Du.
Nhà dì Hai không lớn, cũng chỉ có một phòng khách.
Chúc Thanh Thần chỉ có thể ngủ cùng giường với mẹ, đây là lần đầu tiên cô nằm với mẹ từ khi cô bắt đầu ngủ một mình từ năm sáu tuổi.
Cô tắm rửa xong, ngồi ở trước bàn sấy tóc.
Khương Du ngồi trên giường, hỏi cô: "Con nằm bên trong hay bên ngoài?"
Chúc Thanh Thần biết rõ thói quen dậy sớm của bà bèn đáp: "Con ngủ bên trong."
Khương Du ừ một tiếng, trong nháy mắt liền chỉnh lại xong hai cái gối đầu.
Khi nằm trên đó, Chúc Thanh Thần tiện tay sờ xuống hai cái gối. Cái gối của cô thì mềm, mặt gối như làm bằng lụa. Mà cái gối của Khương Du lại cứng, vỏ gối bởi vì đã cũ mà khá thô ráp.
Cô không nói gì, nhìn mẹ tắt đèn ở đầu giường, nhân lúc bà không chú ý, nhanh chóng đổi lại gối.
Gần như ngay vào lúc nằm xuống, Khương Du liền phát hiện.
"Con đổi gối đầu à?"
"Không phải mẹ đổi trước đấy sao?"
"Con khó ngủ, gối cứng ngủ sẽ không ngon." Bà chỉ cái gối dưới đầu Chúc Thanh Thần, "Mẹ dễ ngủ, gối cứng hay mềm cũng không sao."
Chúc Thanh Thần không nói gì, giữ chặt gối đầu không buông.
Khương Du lại nhấn mạnh hơn, "Con làm gì thế? Mau bỏ ra."
Cô vẫn không nói lời nào, cũng không buông tay.
Lập tức bị mẹ trách mắng một trận.
"Từ nhỏ con đã là đứa không chịu nghe lời, mẹ là mẹ của con, lời của mẹ con cũng không nghe! Con muốn đổi thì cho con đổi, cứng đầu như vậy, cũng không biết là học từ ai!"
Trong bóng tối, Chúc Thanh Thần liều ch.ết giữ chặt gối, khẽ cười, lặp lại: "Không biết là học từ ai?"
Ngay sau đó, "Trừ mẹ ra, thì còn ai?"
Khương Du: "..."
Chúc Thanh Thần còn nói, "Con bảo mẹ ly hôn, mẹ cũng không ly hôn? Cơ thể ông ta tàn tật, ý chí tiến thủ cũng chả có, con mẹ nó bệnh tim đến mức sắp thành người tàn phế rồi, lại còn sáng nay có rượu sáng nay say, mỗi ngày đều ngủ với tiểu tam. Từ nhỏ đến lớn con khuyên mẹ bao nhiêu lần? Cuối cùng ai mới là người cứng đầu?"
Khương Du không lên tiếng, xoay người đưa lưng về phía cô, lạnh lùng nói: "Mẹ ngủ đây."
Vốn dĩ không muốn ngả bài vào đêm nay, nhưng bây giờ lời cũng đã nói ra rồi, dứt khoát cũng không vội dừng lại ngay.
Chúc Thanh Thần nhìn bóng lưng mẹ lờ mờ trong bóng tối, nhẹ nhàng nói: "Mẹ luôn không tin ông ta có phụ nữ ở bên ngoài, bây giờ ông ta đã công khai mang người vào khu nhà cũ rồi, vì sao mẹ vẫn không chịu ly hôn?"
Khương Du không nói gì.
"Mẹ biết ông ta đánh mẹ nhiều năm như vậy, dù không ly hôn, hai người cũng đã không phải là vợ chồng từ lâu rồi. Không có người chồng nào cứ mở mồm ra là đòi tiền. Không có người chồng nào quá đáng đến cả năm cũng không về nhà. Không có người chồng nào lại đưa tiểu tam về đuổi vợ ra khỏi nhà. Không có..."
"Đừng nói nữa." Trong bóng tối, giọng nói của Khương Du như đến từ nơi rất xa, mơ hồ không rõ, "Nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, mẹ không ly hôn."
Bà không nổi giận, không trách mắng Chúc Thanh Thần như trước.
Yên tĩnh như vậy làm người khác khó mà chịu nổi.
Chúc Thanh Thần nằm nghiêng ở bên trong, tim như bị dao cắt.
Muốn làm ầm lên nhưng lại phải nhịn.
Cô tiếp tục nhẫn nại khuyên, "Nếu mẹ lo bị mọi người coi là trò cười thì không cần lo. Con biết lúc hai người mới kết hôn không có ai thấy ổn, mẹ sĩ diện, không muốn mọi người cảm thấy họ đã nói đúng, nên lại nhẫn nhịn. Nhưng đến bây giờ, ông ta đưa người đến đuổi mẹ ra khỏi nhà, chẳng lẽ cứ níu mãi không buông, sẽ không có ai chê cười mẹ à?"
Nhưng dù cô khích lệ thế nào, mềm hay cứng, nói đến mỏi miệng, Khương Du vẫn không nói lời nào. Cô hiểu rõ, nếu cứ tiếp tục cuộc nói chuyện này sẽ lại xảy ra tranh cãi.
Chúc Thanh Thần tức giận đứng dậy, im lặng đi đến ban công.
Bên ngoài sao đã nhô lên cao, ngày mai chắc hẳn sẽ là một ngày nắng đẹp.
Nhưng trong lòng lại phiền muộn.
Dượng hai đặt một cái ghế đẩu ở ban công, bình thường thỉnh thoảng sẽ ngồi đó hút thuốc. Cô cúi đầu, nhìn thấy nửa bao thuốc, một cái bật lửa đặt trên ghế, liền rút một điếu ra châm thuốc.
Chúc Thanh Thần không hút thuốc.
Nhưng vì trong người đang bực, căn bản không nghĩ nhiều như vậy, cô nhét thuốc lá vào miệng, nặng nề hít một hơi.
... Sặc đến mức ho khan, đầu óc cũng không tỉnh táo.
Ở phía sau, không biết Khương Du đã bước tới từ lúc nào, giành lấy thuốc lá trong tay cô, không nói một lời đưa lên miệng chính mình, hít sâu một hơi, nhả ra.
Lại hít, lại nhả.
Khói trắng và bóng tối, lại khiến cho bọn họ càng thêm mơ hồ.
Chúc Thanh Thần đã dần ngừng ho khan, hỏi bà: "Mẹ học khi nào?"
Khương Du nhìn cô, lại đưa mắt nhìn các căn nhà phía xa đã lên đèn, "Rất lâu rồi. Không nhớ rõ nữa."
Yên lặng hồi lâu, cho đến khi bà cũng sắp hút hết điếu thuốc, Chúc Thanh Thần mới mở miệng lần nữa, "Ngay cả việc mẹ hút thuốc cũng không biết, đứa con gái như con đúng là uổng phí rồi."
Khương Du đang định lên tiếng, lại nghe thấy câu tiếp theo.
"Nhưng nghĩ lại, con yêu đương mẹ không biết, yêu 5 năm mẹ cũng không biết, giờ đây chia tay rồi, mẹ càng không biết. Người làm mẹ như mẹ, cũng không giỏi hơn con đâu."
Nói hết câu, cô xoay người bỏ đi.
Để lại Khương Du kinh ngạc đứng đó, cho đến khi lửa cháy hết điếu thuốc, nóng tay, bà mới giật mình buông tay, phục hồi lại tinh thần.
Ngón tay bị bỏng đau, gió đêm lại lạnh khác thường.
Thứ hai, khi Chúc Thanh Thần tỉnh lại, Khương Du đã rời giường.
Cô đi ra khỏi phòng ngủ, thấy Khương Du và dì Hai cùng nhau ra ngoài, thuận miệng hỏi, "Hai người đi đâu thế?"
Dì Hai cười nói, "Đi chợ mua thức ăn. Tối qua cháu về muộn quá, chưa kịp cho cháu tẩy trần nên hôm nay bù lại."
Khương Du giải thích, "Hôm nay Bành Bành cũng sẽ về, cho hai đứa cùng bày tiệc mời khách."
Bành Bành là con gái dì Hai, chị họ của Chúc Thanh Thần, năm nay 28 tuổi rồi, làm HR ( )tại một xí nghiệp bình thường.
So với Chúc Thanh Thần mà nói, cô ấy có công tác ổn định hơn, quan hệ với bố mẹ cũng rất hài hòa.
Quan hệ giữa Chúc Thanh Thần và cô ấy cũng không tệ.
Hai người phụ nữ trung niên đứng cạnh nhau, rõ ràng chỉ kém nhau hai tuổi, nhưng nhìn Khương Du lại già hơn tận mười tuổi.
Làm sao không già được? Chồng thì là cái dạng kia, con gái cũng không thân thiết với bà...
Dừng một chút, Chúc Thanh Thần lại nói rất nhanh, "Vậy hai người chờ con với, con đi rửa mặt rồi đi cùng hai người."
*
Vốn dĩ là Chúc Thanh Thần đi mua thức ăn với mẹ, lại không ngờ sẽ gặp Chúc Sơn Hải ở chợ thức ăn.
Lần chạm mặt này không khác gì núi lửa phun trào.
Chúc Sơn Hải không đi một mình, bên cạnh là người đàn bà bốn mươi tuổi đi theo, dáng người hơi mập, sắc mặt hồng nhuận. Hai người đứng trước sạp cá, vui vẻ chỉ trỏ bể cá như đang thảo luận chọn con nào thì tốt.
Bên phía Chúc Thanh Thần, ba người đang đứng nhìn người ta cắt thịt heo.
Khương Du nói: "Bành Bành không thích thịt mỡ, thích ăn thịt nạc."
Dì Hai lại cười, "Chị quan tâm nó như vậy làm gì, nó chọn đồ ăn của nó, chúng ta chỉ cần vùi đầu ăn thịt là được rồi."
Dù nói vậy bà vẫn vui vẻ chỉ một miếng thịt nạc đang treo, "Ông chủ, cho tôi cả miếng thịt này."
Ông chủ đáp được, ngay lúc đang báo giá thịt, thì phía bên Khương Du liền có chuyện.
Vốn dĩ bà không nhìn thấy Chúc Sơn Hải, là do một bà chủ ở quán bên cạnh nói chuyện với một phụ nữ, "Này này, cô xem, hai người đối diện bên kia đúng là tình cảm, đều đã là vợ chồng già rồi còn nắm tay đi mua đồ ăn."
Khương Du vô thức ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt đột nhiên cứng đờ.
Ở trước sạp hàng cá phía đối diện, một nam một nữ tay nắm tay, người đã trung tuổi, còn như keo sơn.
Mà bóng lưng người đàn ông, bà lại cực kỳ quen thuộc. Mà ngay cả chiếc áo polo ông ta mặc trên người, đều là do bà tự tay mua năm ngoái, vẻ mặt tươi cười đưa cho ông ta, "Ông chủ nói bây giờ người ta hay mặc cái này, nhìn trẻ hơn."
Lúc này, Chúc Sơn Hải mặc quần áo bà mua, cùng người đàn bà khác tay trong tay ở đằng kia chọn cá.
Lúc đó, Chúc Thanh Thần đang mua rau quả, đi gói lại túi khoai tây, chỉ nghe tiếng dì Hai vội vàng hấp tấp kêu một tiếng: "Chị!"
Cô vừa quay đầu, đúng lúc nhìn thấy một màn Khương Du xông lên đánh người.
Trước sạp cá, Chúc Sơn Hải đang tay trong tay với một người phụ nữ đã bất ngờ bị túm tay từ phía sau, kinh ngạc quay đầu lại, chưa kịp phục hồi tinh thần đã bị cái tát nóng rát đánh thẳng vào mặt.
Ông bắt lấy cánh tay, không phải ai khác chính là Khương Du.
Chúc Thanh Thần nhẹ buông tay, chiếc túi rơi bịch một tiếng xuống đất, nửa túi khoai tây lăn lông lốc, rơi lả tả trên đất.
Cô chạy vội đến trước sạp cá.
Nhưng vẫn chậm một bước.
Khương Du đánh người ở bên kia, Chúc Sơn Hải và người phụ nữ quay đầu lại, dù không kịp ngăn cản Khương Du đánh người, nhưng lại lập tức kéo tay Khương Du lại, giận dữ mắng, "Bà làm gì đấy?"
Khương Du lập tức giơ tay còn lại lên định đánh về phía người phụ nữ kia.
Người phụ nữ kia kêu lên rồi lùi ra sau, kết quả một cước giẫm vào bên trong bể cá, chật vật ngã ngồi vào trong nước toàn mùi cá.
Chúc Sơn Hải giận tím mặt, dồn sức giơ tay đánh Khương Du.
Một cái tát kia không chút lưu tình vào giữa má phải của Khương Du, đánh cho bà ù tai, không giữ được thăng bằng mà ngã lăn xuống đất. Vẫn chưa thấy đủ, ông ta lại đạp một cái về phía Khương Du đang ngã trên mặt đất, một đạp kia đá vào lưng bà, bởi vì quá đau, bà kêu lên thành tiếng.
Sau một đạp kia Chúc Thanh Thần khó khăn lắm mới chạy tới trước sạp cá, tận mắt nhìn thấy bố hết đánh lại đá mẹ, trong đầu ầm một tiếng, dường như nổ tung.
Cô dùng hết sức mình, đẩy Chúc Sơn Hải còn đang muốn đánh người ra, tiện tay cầm dưa leo ở trên hàng rau củ bên cạnh, trực tiếp đập ông.
Dưa trên tay vỡ làm đôi, rơi đầy mặt ông.
Chúc Sơn Hải bị đau kêu lên, vô thức đánh trả.
Thế nhưng Chúc Thanh Thần không phải Khương Du.
Cô ném quả dưa leo đã gãy làm đôi đi, không còn lý trí, tay không đánh Chúc Sơn Hải. Cô đấm vào mặt ông, vào cổ ông, hai người như những tên lưu manh bình thường trên phố đánh nhau.
Lúc trước Chúc Sơn Hải đã từng phẫu thuật, tim không khỏe, nhưng những năm nay vò đã mẻ lại sứt, cảm thấy dù sao cũng không sống được lâu, thích thế nào thì làm như thế. Thích ăn thì ăn, uống thì uống, vậy mà đánh lại cũng khá mạnh.
Ông cao 1m83, lại là một người đàn ông, Chúc Thanh Thần đánh nhau với ông không thể chiếm thế thượng phong.
Nhưng Chúc Thanh Thần lại thắng ở điểm không muốn sống.
Căn bản cô mặc kệ bản thân có bị đánh hay không, không phòng vệ chút nào, chỉ lo đánh ông.
Bên trong chợ bán thức ăn không sạch sẽ, trên đất rau bị dẫm nát, lại thêm vì ở cạnh sạp cá, vẩy cá tanh hôi cũng rơi đầy đất.
Hai người cực kỳ bẩn cứ thế đánh nhau, đánh đến thê thảm.
Khương Du ngồi dưới đất, gần như mê man, bà chưa bao giờ thấy Chúc Thanh Thần như hôm nay.
Lúc trước khi Chúc Sơn Hải đánh bà, đều chọn lúc không có Chúc Thanh Thần, có lẽ ông vẫn còn chút lương tâm, hiểu rõ không nên đánh người trước mặt con gái. Vì vậy Chúc Thanh Thần luôn đến muộn, nhìn mặt mũi bà đầy vết thương, muốn phản kích, kết quả mỗi lần bà đều kiên quyết ngăn cản làm cô nản chí.
Thế nhưng hôm nay, Chúc Thanh Thần tận mắt nhìn thấy bà bị đánh, cô rõ ràng như không muốn sống nữa xông vào đánh Chúc Sơn Hải.
Vậy mà Chúc Sơn Hải cũng không chút lưu tình đấm đá con gái của mình.
Chúc Thanh Thần là điểm mấu chốt duy nhất của bà.
Nhiều năm qua tự tôn bị dẫm đạp dưới đất vào thời khắc này như núi lửa bộc phát, bà hét lên xông lên, liều mạng đẩy Chúc Sơn Hải, muốn đẩy ông ra khỏi con gái.
Ba người lao vào nhau ngã xuống đất, dì Hai ở một bên kêu to có ai không, cứu mạng.
Tình hình trong thời gian ngắn không khống chế được, toàn bộ người ở chợ thức ăn đều đi đến vây quanh.
______________________
Qua nay bận nên hôm nay ngoi lên đăng bù cho các bạn đây < < Ủng hộ tuii đi <3