Chương 6

*Nhưng bây giờ anh nhìn bộ dáng Lâm Ngôn rút trong ngực của mình, cảm thấy trái tim giống như là muốn nứt ra, chảy ra ngọt ngào chất lỏng, hoặc như là tràn đầy như muốn nổ tung, làm cho anh toàn thân nóng sốt, chỉ có đem môi dán tại đôi môi đang có chút hé mở của Lâm Ngôn mới có thể giải thoát!!!*


*Môi ngậm lấy môi, đầu lưỡi cũng trượt đi vào, ɭϊếʍƈ ʍút̼, dây dưa không ngớt, người dưới thân bởi vì không cách nào hô hấp phát ra khó chịu rên rỉ, giãy dụa vặn vẹo, làm bừng tỉnh người đàn ông vẫn chưa thoả mãn!*


*Tô Tử Long ngước nhìn trần nhà, hô hấp nặng nề, tim đập dồn dập, trong lồng ngực Lâm Ngôn ngừng giãy dụa, gắt gao mà ôm lấy anh, ngủ rất ngon lành…*
*Lâm Ngôn phát hiện Tô Tử Long đối đãi với mình thay đổi thái độ.*


*Tuy loại biến hoá này không quá rõ ràng, nhưng cậu vẫn còn có thể cảm giác được.*


*Biến hoá bắt đầu từ ngày sau khi Lâm Ngôn say rượu tỉnh lại, buổi sáng hôm đó sau khi tỉnh dậy đầu cậu đau như muốn nứt, cuống họng nóng rát, Tô Tử Long lập tức đưa đến “Cam tuyền” cứu mạng, thận trọng chiếu cố cho cậu, làm cho Lâm Ngôn đắm chìm trong hạnh phúc ít nhất ba mươi lăm phút, cho đến khi bắt đầu đi làm.*


*Nhưng, cũng từ thời khắc ấy…*
*Bọn họ gần đây tiếp xúc cũng phải cách xa hai cánh tay, Tô Tử Long không còn gọi Lâm Ngôn là tiểu quỷ, cũng không còn vỗ đầu cậu nói đùa, mỗi ngày giữa trưa, buổi tối đều có an bài cuộc hẹn, không có cơ hội nhấm nháp tay nghề của Lâm Ngôn.*


available on google playdownload on app store


*Lúc đầu, Lâm Ngôn cho rằng đây hết thảy đều là trùng hợp, cho đến có một ngày, cậu tan tầm về nhà, phát hiện bỏ quên vài thứ tại văn phòng, trên đường nhớ tới liền quay trở lại cầm, lên tới tầng cao nhất, chứng kiến phòng chủ tịch có ngọn đèn lộ ra, đoán chắc là Tô Tử Long huỷ bỏ cuộc hẹn sớm trở về, cậu vui mừng mà chạy tới, muốn cùng Tô Tử Long nói hai câu lại đi.*


*Cửa phòng chủ tịch khép hờ, có tiếng đối thoại truyền tới, thanh âm một người trong số đó là Tô Tử Long:*
*“Chỉ cần tôi không thông báo, ông vẫn cứ đưa đến, không cần hỏi lại tôi nữa.”*


*“Tốt, Tô tiên sinh, hai ngày này dùng đồ ăn, ngài đối tay nghề đầu bếp của chúng tôi có hài lòng không?”*
*“Rất tốt.”*
*“Cảm ơn Tô tiên sinh, ngày mai cùng một thời gian, tôi sẽ đem bữa tối đưa tới cho ngài, ngài trước chậm dùng, tôi —— “*


*Lâm Ngôn không biết mình là đi như thế nào về nhà.*
*Nếu như không muốn ăn cơm mình làm, nói thẳng thì tốt rồi, tại sao phải làm bộ có ước hẹn, sau đó lại quay về ăn cơm bên ngoài, tại sao anh ấy phải làm như vậy?*


*Lâm Ngôn nhớ tới thái độ Tô Tử Long mấy ngày nay không giống với trước đây, mình làm sai cái gì lại để cho anh ấy chán ghét sao? Nhớ tới có mấy lần ánh mắt anh nhìn cậu muốn nói lại thôi, là muốn sa thải chính mình lại khó mở miệng sao?*


*Dạ dày từng đợt co rút, mới nhớ tới, buổi tối cái gì đều chưa ăn, chỉ uống có chút súp.*
*Thật đáng ghét! Lúc nào thì bắt đầu trở nên nghĩ ngợi lung tung lại đa nghi, nhưng lại không cách nào ngừng phỏng đoán, đầu căng thẳng, như muốn nổ tung!*


*Là bắt đầu từ ngày sau khi tỉnh rượu liền biến thành như vậy. Lúc uống rượu, đã nói gì đó không nên nói sao?*
*Nhớ rõ trong lúc say mình mơ một giấc mộng, là giấc mộng mà chính mình vụng trộm mong ước rất lâu vĩnh viễn cũng không thể thực hiện, trong mộng, được thật sâu thật sâu hôn lấy…*


*Chẳng lẽ đem mộng kêu đi ra rồi ư? Nghĩ không ra, như thế nào cũng nhớ không nổi!*
*Ngoại trừ trước khi ngã vào ghế sô pha trí nhớ là thanh tỉnh, những thứ khác, cũng giống như phát sinh ở trong mộng vậy.*


*Vì sao chứ, chỉ là muốn ở lại bên cạnh anh, chỉ là muốn không bị anh chán ghét, nguyện vọng nhỏ như vậy, cũng không thể thực hiện sao?*
*Dạ dày đau quá, không bằng đau lòng!*
*“Anh, em vào nhé.” Sau khi tiếng đập cửa vang lên, cửa mở, gian phòng đột nhiên sáng lên.*


*Tiểu Nguyệt mở cửa, mở đèn, bưng một tô mì đi tới, đặt xuống trước mặt Lâm Ngôn:*
*” Ba cùng mẹ mang Tiểu Phi đi tản bộ rồi.” Tiểu Nguyệt vừa nói vừa đem đôi đũa nhét vào trong tay Lâm Ngôn: “Anh, em rất hiếm khi xuống bếp ah, nếm thử có ăn được không?”*


*Lâm Ngôn cúi đầu xuống, không muốn để cho em gái nhìn thấy nét mặt của mình.*
*Tuỳ tiện gấp một sợi mì ăn vào trong miệng, hoàn toàn không có cảm giác: “Ăn ngon.” Lâm Ngôn ngẩng đầu, cố gắng rặn ra một nụ cười cho em gái.*


*“Gạt người! Rõ ràng là khó ăn đến phát khóc, còn nói ăn ngon!” Tiểu Nguyệt ngồi xổm xuống, nhìn nhìn Lâm Ngôn: “Anh, có người khi dễ anh hả?”*
*Lắc đầu.*
*“Anh bị mất tiền à?”*
*Lắc đầu.*
*“Anh thất tình rồi hả?”*
*Tiếp tục lắc đầu.*
*“Anh tỏ tình thất bại?”*


*Vẫn còn lắc đầu.*
*“Anh thầm mến?”*
*Lâm Ngôn ngừng 5 giây, lắc đầu, sau đó nói: “Không có”.*
*“Thì phải là thầm mến.” Lần này lắc đầu có chút ngập ngừng, cho nên Tiểu Nguyệt mới không tin: “Anh, anh có bao nhiêu thích nàng?”*
*Lâm Ngôn không nói lời nào.*


*“Có phải hay không trông thấy nàng tựa như nhìn thấy kem đậu đỏ mùa hè, khoai lang nướng mùa đông?” Tiểu Nguyệt cười hì hì, làm cái mặt quỷ, lại nghe anh trai cô bé như là đang lầm bầm lầu bầu: “Chỉ cần có thể cùng người đó cùng một chỗ, dù là chỉ có một ngày, vô luận muốn anh làm cái gì, anh đều nguyện ý!”*


*“Anh trai, anh thật là si tình không bình thường a!” Tiểu Nguyệt khoa trương nhìn anh trai nhà mình, sau đó thu hồi khuôn mặt tươi cười, nghiêm túc nói: “Theo đuổi ah! Trốn trong nhà thương tâm, nàng cũng sẽ không đau lòng, ưa thích nàng phải đem nàng bắt được!”*


*“Chúng ta không có khả năng.” Lâm Ngôn nói cho chính mình nghe.*
*“Vì sao? Nàng kết hôn?”*
*“Không có.”*
*“Thì phải là còn hy vọng ah, không nói, một chút cơ hội đều không có, nếu theo đuổi, thì có hơn 50% cơ hội!”*


*Tiểu Nguyệt nói không sai, nhưng tình yêu không phải cứ cố gắng là nhất định có thể đạt được, nhất là, cậu lại yêu một người không nên cũng không thể yêu.*


*“Lấy hết dũng khí, ngày mai sẽ đi nói! Trước tiên đem bụng lấp đầy, ngày mai mới có tinh thần, em đã bỏ thêm hai cái trứng gà đây này! Ăn được không?” Tiểu Nguyệt tự mình gắp lấy một nhúm mì đưa đến trong miệng anh trai.*
*“Tốt —— khó ăn…”*


*“Hừ!” Tiểu Nguyệt mân mê miệng, dùng ngón tay chắp lên cái mũi, giả dạng làm heo tức giận.*
*Lâm Ngôn cười rộ lên, em gái quan tâm thoáng hoà tan đau đớn trong lòng của cậu.*
*Biết rõ có thể bị chán ghét, Lâm Ngôn vẫn không nỡ rời đi.*
*Trước yêu trước thua.*


*Chính là như vậy không có tiền đồ.*
*Cậu chỉ có thể tận lực kiềm chế hành vi của mình, giảm bớt cùng Tô Tử Long mặt đối mặt hoặc cơ hội nói chuyện.*


*Tô Tử Long cảm nhận được Lâm Ngôn tránh né, có thể không gọi Lâm Ngôn sẽ tận lực không gọi Lâm Ngôn, rất nhiều công việc có thể trực tiếp dặn dò, anh lại giao cho Ngô Minh Minh bố trí cho Lâm Ngôn.*


*Lẫn nhau không nói lời nào, nhưng một người không đề cập tới việc sa thải, một người không giao ra đơn xin từ chức, vẫn như cũ làm việc với nhau, thật sự là kỳ quái thủ trưởng cùng trợ lý.*
*Liền Ngô Minh Minh đều cảm thấy, chạy tới hỏi Lâm Ngôn: “Em đắc tội với Tô tiên sinh sao?”*
*“Không có.”*


*“Sao chị lại cảm giác được không khí giữa hai người căng thẳng như vậy ah! Tiểu Ngôn, Tô tiên sinh dù sao cũng là ông chủ, nếu như có chỗ nào làm không đúng, không quá nghiêm trọng, em hãy tha thứ cho anh ấy, trước cúi đầu tốt lắm, cũng sẽ không mất khối thịt nào, ai bảo chúng ta ăn lộc của vua chi?”*


*Lâm Ngôn cúi đầu xuống, không nói gì.*
*Cậu căn bản không biết loại cục diện hôm nay rốt cuộc là như thế nào tạo thành, biết sao mà đi xin lỗi?*


*Chiến tranh lạnh tiếp tục sau năm ngày, quan hệ xí nghiệp mời Tô Tử Long tham gia một cái thương vụ hai ngày, an bài tại bờ biển, Tô Tử Long mang theo đoàn thư ký của mình cùng đi, Ngô Minh Minh gọi Lâm Ngôn theo giúp mình xử lý một ít việc vặt vãnh.*


*Tô Tử Long không nghĩ tới Lâm Ngôn sẽ đến, lúc nhìn thấy Lâm Ngôn liền giật mình, không tự giác mà nhíu mày, dời ánh mắt đi chỗ khác.*
*Như vậy rõ ràng không muốn nhìn thấy chính mình, nếu không phải đã đáp ứng Ngô Minh Minh, Lâm Ngôn muốn về nhà, cậu không muốn phá hư tâm tình của Tô Tử Long.*


*Ban ngày làm rất nhiều sự tình, thân thể rất mệt mỏi, Lâm Ngôn lại mất ngủ, sáng sớm, cậu dùng nước lạnh tắm rửa, thanh tỉnh mà ra khỏi phòng.*


*Buổi sáng tiếp tục giúp đỡ làm việc, giữa trưa cùng các nữ thư ký bọn họ cùng nhau ăn cơm, đang lúc thả hồn vào hư không, bị ba chữ “Tô tiên sinh” kéo lại, nghe được thư ký Lý nói:*
*“Tối hôm qua tôi nhìn thấy Tô tiên sinh cùng Ngô tiểu thư tại bờ biển tản bộ, thoạt nhìn rất thân mật.”*


*“Ngô tiểu thư rất đẹp, cùng Tô tiên sinh rất xứng đôi! Nếu không phải cha cô ta xuất tiền, chúng ta cũng khó tới được nơi này chơi!”*


*“Cái này mà tính là chơi gì chứ, so với làm việc còn vất vả! Bất quá Tô tiên sinh thật sự là buôn bán lời, ký được hợp đồng còn được ôm mỹ nhân về!”*
*…*


*Lâm Ngôn lặng lẽ đứng dậy, rời xa cuộc nói chuyện, dạ dày lại bắt đầu đau nhức, cậu trở về phòng uống một chút nước ấm, ấm áp có lẽ sẽ tốt đi một chút, nhưng, vẫn còn đau nhức.*
*Bữa tối qua đi, tuỳ tiện đi một chút Lâm Ngôn thấy được Ngô tiểu thư.*


*Nàng đang cùng Tô Tử Long ngồi chung một chỗ nói chuyện phiếm, dưới ánh trăng Ngô tiểu thư xinh đẹp đáng yêu như búp bê vậy, mà Tô Tử Long tại trong mắt Lâm Ngôn càng là người đẹp trai nhất trên thế giới, hai người bọn họ thoạt nhìn thật sự là một đôi trai tài gái sắc.*


*Lâm Ngôn nguyện ý chúc phúc, toàn tâm hy vọng Tô Tử Long hạnh phúc, nhưng không cách nào không ghen ghét, hâm mộ, thống khổ.*
*Thân thể mỏi mệt tại thời khắc này gấp bội xông tới, nếu còn không đi, cậu sẽ trực tiếp ngã nằm xuống đất mất thôi.*


*Đi đến một nửa, gặp được Ngô Minh Minh bưng đồ uống đi đến: “Tiểu Ngôn, trông thấy Tô tiên sinh cùng Ngô tiểu thư không?”*
*“Bọn họ ở bên kia.” Lâm Ngôn chỉ phương hướng.*
*“Tiểu Ngôn, xin nhờ em giúp chị đem cà phê cùng trà hoa quả đưa đến cho bọn họ, được không?”*


*“Chị Minh, em mệt mỏi, muốn trở về nghỉ ngơi, chị tự đem đi đi.”*
*“Tiểu Ngôn tốt bụng, chị và anh rễ cưng hẹn một lát sẽ “tám” điện thoại, cầu van em đó!” Nói xong, cô đem khay phóng tới trên tay Lâm Ngôn, chạy như một làn khói.*


*Lúc Lâm Ngôn trở lại trước mặt Tô Tử Long, không biết anh nói cái gì, lại làm cho Ngô tiểu thư cười ngọt ngào giống như mật.*
*Lâm Ngôn trước tiên đem trà hoa quả bưng cho Ngô tiểu thư, rồi hướng Tô Tử Long nói: “Tô tiên sinh, cà phê của anh.” Tô Tử Long căn bản không có nhìn cậu.*


*Lâm Ngôn bưng cà phê cho Tô Tử Long, đột nhiên cảm thấy có chút say sẩm, vừa sẩy tay, cà phê hướng Tô Tử Long ném tới, lập tức Lâm Ngôn lấy lại tinh thần, không kịp đẩy ra Tô Tử Long, dùng thân thể của mình đi thay anh ngăn cản.*


*Lại bị Tô Tử Long đẩy ra, té trên mặt đất, cùng một thời gian, nghe được Ngô tiểu thư kêu lên: “Tử Long, anh không sao chứ?”*
*Anh bảo vệ cậu.*
*Cậu lại hại anh bị thương.*


*Lâm Ngôn đứng lên phủi cát đất trên người, cà phê đã không còn nóng hổi nữa, còn có Ngô tiểu thư chiếu cố anh ấy, chính mình ở lại đó cũng là dư thừa.*


*Nếu như chứng kiến thương thế của anh, chứng kiến vẻ mặt thất vọng của anh, vì chán ghét mà vứt bỏ cậu, cậu chắc chắn mình sẽ sụp đổ, không biết chạy bao lâu, đợi lúc ngừng lại, Lâm Ngôn đã đứng ở bờ biển.*


*Tối nay có sương mù, nhìn không thấy sao sáng đầy trời, bờ biển không có một người.*
*Tim đập còn không có bình phục, liền nghe thấy có người gấp gáp chạy tới.*
*“Lâm —— Ngôn ——” là thanh âm của Tô Tử Long.*
*Lâm Ngôn đem mình cuộn thành một đoàn, hi vọng anh tìm không thấy.*


*“Lâm Ngôn, cậu có bị thương không?” Tiếng Tô Tử Long gần tại bên tai, bờ biển chỉ có một mình cậu, làm sao có thể tìm không thấy.*


*“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, trở về tôi sẽ từ chức ngay.” Không thể ở lại được nữa, cậu chịu không được có một ngày Tô Tử Long thật sự đối với cậu nói: “Tôi chán ghét cậu, cậu đi đi.”*
*“Cậu té có bị thương không?”*
*“Tôi chịu không nổi nữa rồi.”*


*Hai người nói căn bản không cùng một vấn đề, Tô Tử Long nâng đầu Lâm Ngôn lên: “Cậu nhìn tôi rồi trả lời, có bị thương không?”*
*Trong mắt có chất lỏng chảy ra, Lâm Ngôn liều mạng lấy tay lau đi, cậu không muốn cho Tô Tử Long chứng kiến bộ dạng bây giờ của mình, như một thằng con trai mít ướt.*


*Không có cười nhạo, chỉ có thanh âm lo lắng: “Đừng khóc! Nói cho tôi biết ở đâu bị thương!”*
*Một câu “Đừng khóc!”, đem tất cả kiên trì của Lâm Ngôn đều đập tan rồi, cậu bổ nhào vào trong ngực Tô Tử Long, ôm chặt lấy, một lần cuối cùng, khiến cho cậu phóng túng một chút đi!*


*Hai người đều không nói chuyện.*
*Chỉ có gió biển theo bên tai gào thét mà qua.*
*Nửa ngày. Lâm Ngôn bình tĩnh trở lại, rời khỏi vòng tay ôm ấp của Tô Tử Long, quay đầu:*


*“Ngày mai sau khi trở về, tôi sẽ thu dọn đồ đạc rời khỏi.” Cam đoan sẽ không dây dưa dài dòng. Nói xong câu đó, hốc mắt lại bắt đầu nóng lên.*
*“Tại sao phải đi?”*
*Lâm Ngôn định trả lời, lại bị liên tiếp vấn đề cắt ngang:*
*“Vì sao giúp tôi ngăn cản cà phê?”*


*“Vì sao rõ ràng là đưa cơm cho tôi lại nói là cho đứa bé?”*
*“Vì sao chưa ăn cơm lại nói dối?”*
*“Vì sao lại khóc?”*
*Quả nhiên, anh đều biết cả rồi.*
*Trách không được, bị chán ghét đến thế.*


*Lâm Ngôn muốn xin lỗi, muốn nói tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa, hé miệng, lại không phát ra được thanh âm nào, chất lỏng mặn chát chảy vào trong miệng.*


*Đột nhiên, cậu cảm thấy đôi cánh tay từ phía sau lưng gắt gao mà ôm lấy chính mình: “Thật xin lỗi! Anh nhịn không được tự mình đa tình rồi!” Cười khổ một tiếng: “Tại sao phải đi? Anh ép mình rời xa em, vẫn là bị em phát hiện sao? Anh không muốn bắt buộc em!” Đêm đó say rượu, là chất xúc tác, có lẽ đã sớm có cảm giác, chỉ là một mực không có cơ hội bạo phát đi ra, đêm đó, chứng kiến Lâm Ngôn trong khuỷu tay, Tô Tử Long biết rõ, xong rồi, xong hết rồi, vạn kiếp bất phục rồi.*


*“Anh thích em!” Tô Tử Long thanh âm run rẩy, đối mặt vấn đề khó đến mấy anh đều chưa sợ qua, giờ khắc này, anh lại thấy khủng hoảng: “Em nguyện ý cho anh một cơ hội không? Nếu như… Nếu như em không muốn, thì cứ đi thẳng về phía trước, đừng quay đầu. Đây không phải lỗi của em, em không nên từ chức, em có thể đi những ngành khác làm việc, anh tuyệt đối không đi quấy rầy em.”*


*Tô Tử Long buông ra hai tay, chờ đi đến thiên đường hoặc là địa ngục.*
*Lâm Ngôn đi về phía trước vài bước, Tô Tử Long đã trông thấy cửa địa ngục.*
*Lâm Ngôn quay đầu trở lại, xông vào trong ngực anh, đau đớn khóc lên.*


*“Đừng khóc! Đừng khóc! Đều là anh không tốt, anh sẽ không bắt buộc em, cũng sẽ không trách em.”*
*“Em không muốn anh bị cà phê làm phỏng.” Lâm Ngôn tại trong ngực Tô Tử Long buồn bực, nghẹn ngào khóc.*
*Cho nên mới giúp anh ngăn cản cà phê.*


*“Em không muốn anh bị đói bụng, cũng không muốn anh bị mẹ oán trách.”*
*Cho nên đưa cơm cho anh lại nói là đem cho đứa nhỏ.*


*Em không muốn anh lo lắng, cũng không muốn bị anh phát giác tâm ý, cho nên lừa anh nói đã ăn cơm xong, những lời này, Lâm Ngôn để ở trong lòng không có nói ra. Tô Tử Long có thể nào không nhận được!*


*Cho rằng đã đến địa ngục! Lại được thiên sứ cứu tiến vào thiên đường, không phải tự mình đa tình, không có đoán sai, mừng như điên ah mừng như điên! Nhưng không thể lập tức vào cửa, bởi vì thiên sứ còn đang tức giận——*
*“Vì sao trốn tránh em?”*


*“Bởi vì sợ khống chế không nổi, làm ra sự tình em không thích.” ( nhưng thật ra là sợ thú tính đại phát) đã từng tuổi này, lại đối với tiểu nam sinh khát vọng đến nổi điên.*
*“Vì sao gạt em giữa trưa, buổi tối có ước hẹn, không hề ăn cơm em làm, em làm cơm rất khó ăn sao?”*


*” Cơm em làm là trên thế giới vị ngon nhất đấy! ( chân chó vạn tuế!) không ăn là không muốn em vất vả, em ngày đó vì đưa cơm cho anh đều không có ăn cơm chiều!”*
*“Thế còn cơm trưa thì sao?”*


*“( đổ mồ hôi, thiên sứ thật đúng là khó đối phó) Bởi vì không dám đối mặt với em, cho nên trốn đi ra ngoài. ( vẫn còn sợ thú tính đại phát) “*


*“Ngày đó, ngày đó, em mơ thấy anh… Em…” Bóng đêm quá mờ, nhìn không rõ sắc mặt thiên sứ, dường như đỏ lên. Thiên sứ thay đổi vấn đề: “Anh thích Ngô tiểu thư sao?”*
*“Thích? ( không muốn ch.ết sao?) Làm sao có thể? Cô ấy là vợ của bạn anh.”*


*“Anh nói cái gì, cô ta cười vui vẻ như vậy?” Thiên sứ ghen tị.*
*“Lúc nào?”*
*“Vừa rồi.” Nhớ kỹ thật rõ ràng.*
*“Anh nói chồng cô ấy rất tuyệt.”*
*“Ngày hôm qua anh thấy em vì sao lại nhíu mày?”*


*“Bởi vì em đang trốn tránh anh, anh nghĩ đến em không muốn nhìn thấy anh!” Tô Tử Long có bao nhiêu mồ hôi đều toát ra, thiên sứ thật đúng là thích mang thù.*


*“Còn không phải bởi vì anh trốn tránh em trước! Còn…” Miệng bị ngăn chặn, thiên sứ không cách nào tiếp tục đưa ra khống tội, nếu lại hỏi tiếp, Tô Tử Long sẽ chống đỡ không được rồi, không bằng, cùng nhau lên thiên đường a!*
*Lâm Ngôn nhắm mắt lại, cậu hạnh phúc muốn lập tức ch.ết mất!*


*Hôn rất lâu rất lâu rất lâu rất lâu.*
*Hôn đến đầu óc của cậu tan thành hồ dán.*
*Hôn đến hai chân của cậu nhuyễn thành bông.*
*Hôn đến cậu nửa ngất đi, hoàn toàn không biết mình là như thế nào trở lại gian phòng.*


*Cực lớn tiếng đóng cửa, thoáng lôi trở lại một chút thần trí của cậu, cậu nhìn thấy tấm bản đồ Địa Trung Hải, biết mình được ôm đến trên giường.*


*Nụ hôn làm cho người ta hít thở không thông lại xông tới, môi ngậm lấy môi, đầu lưỡi dây dưa đầu lưỡi, ngón tay quyến luyến ngón tay, thân thể bao lấy thân thể, Lâm Ngôn không còn chút lý trí nào.*


*Toàn thân nóng bỏng như là phát sốt cao, đau đớn lại cực hạn vui sướng, hạnh phúc rơi lệ, cậu lại trở thành thằng con trai mít ướt, cùng người mình yêu dấu nhất, cùng nhau lên đỉnh, đầy trời hoa lửa!*


*Được một mực ôm ấp trong lồng ngực ấm áp mà rộng lớn, Lâm Ngôn hạnh phúc, sung sướng, thoả mãn, nặng nề mà thiếp đi.*






Truyện liên quan