Chương 7
“Tiểu Ngôn, mẹ bảo con mua hành tây, sao con lại mua tỏi hả?” Bác gái dở khóc dở cười, nhìn con trai.
Hơn một tuần lễ rồi, Lâm Ngôn một mực tăng ca, hôm nay thật vất vả bởi vì lão bản đi Hồng Kông công tác, cho hai ngày nghỉ, bác gái quyết định làm món sở trường hành tây nấu cá hoa vàng, thịt kho mật ong để cho cả nhà ăn ngon lành một bữa.
“Hả?” Lâm Ngon chuẩn bị xuống lầu mua lại.
Bác gái ngăn lại con trai: “Đừng đi nữa, đổi món ăn là được rồi, con xào rau trước đi, mẹ sẽ thái thịt để kho.”
Mười lăm phút sau, Tiểu Nguyệt vào phòng bếp uống nước.
“Anh.”
Một phút đồng hồ sau.
“Anh!”
30 giây sau.
“*ANH*!!!”
Như tiếng sấm rền, không chỉ tìm được anh trai trừng to mắt mà chú ý, ngay cả ba mẹ đều liên tục không ngừng ở bên ngoài hỏi làm sao vậy làm sao vậy, cho rằng Lâm Ngôn đã xảy ra chuyện.
Trước hướng ba mẹ báo cáo trong phòng bếp hết thảy bình an, lại quay đầu như tên trộm mà nhìn anh trai: “Anh muốn ăn sống khoai tây ah, làm gì đối với nó chảy nước miếng?”
Lâm Ngôn thò tay đi lau, chung quanh miệng sạch sẽ khô ráo, là Tiểu Nguyệt đang trêu ghẹo cậu.
Không để ý tới vẻ mặt cười xấu xa của em gái, Lâm Ngôn cúi đầu gọt khoai tây.
“Anh, có phải anh đã cua được đậu đỏ khoai lang rồi hay không?”
Cái gì mà đậu đỏ khoai lang! Tiểu Nguyệt thật là thích đặt tên lung tung.
“Anh không nói lời nào là em coi như anh chấp nhận!” Tiểu Nguyệt mang một cái ghế đến trước mặt Lâm Ngôn, bày ra tư thế nói chuyện.
“Anh, từ ngày anh đi nghỉ ngơi ở bờ biển về thì luôn về nhà sau 10 giờ, còn có 3 ngày đều ngủ ở công ty.” Tiểu Nguyệt đếm đếm đầu ngón tay tính toán.
“Trợ lý có bận rộn như vậy sao? Hay là có người nào đó lấy danh nghĩa tăng ca để hẹn hò với nhau? Sau đó trực tiếp tá túc lại trong nhà mỹ nhân?”
Không có người, cũng không ảnh hưởng Tiểu Nguyệt hào hứng, cô bé tiếp tục cười hì hì:
“Anh hôm nay không phải tinh thần hoảng hốt, mà là cười rất ư là xấu xa đấy! Trên mặt của anh rõ ràng viết, đừng —— xa —— anh! Anh đang kìm lòng không được, xuân tình nhộn nhạo mà nhớ thương người yêu dấu của anh!! Hắc hắc, anh xấu hổ cái gì?”
“Anh à, anh chỉ cần trả lời vấn đề này, em cam đoan không hề quấy rối anh nữa!”
Người nào đó đem mặt chôn trong chậu khoai tây rốt cục ngẩng đầu, mắt nhìn em gái.
“Anh!” Tiểu Nguyệt bỗng trở nên nghiêm túc: “Hai người đã xxoo đi! Anh còn là xử nam không?”
Ah!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Đem em gái đẩy ra phòng bếp, khoá cửa lại, không để ý tới cô bé ở ngoài cửa dùng tiếng cười quái dị, hô hô hô như muốn nói “Em đã đoán đúng a!”! Vì sao Tiểu Nguyệt đoán chính xác như vậy, chẳng lẽ trên mặt mình khắc chữ sao?!
Thật vất vả bị em gái nhìn thấu hết thảy cùng cười xấu xa trêu chọc, không biết mùi vị ăn xong một bữa cơm.
Thu dọn gọn gàng, Lâm Ngôn ra cửa, cậu đã sớm có ý định, muốn đi mua vài thứ.
Tiểu Nguyệt lại muốn đi theo, khiến cho Lâm Ngôn đau đầu không thôi, từ ngày đầu tiên có nhiều thêm cô em gái này, Lâm gia có quy định bất thành văn: anh trai phải thương em gái vô điều kiện, bị em gái ngược đãi khi dễ trêu cợt không được phản kháng.
“Anh, em cam đoan không quấy rầy cuộc hẹn của anh, chỉ trốn ở một góc vụng trộm nhìn chút thôi!” Tiểu Nguyệt kéo cánh tay Lâm Ngôn: “Em thật sự là hiếu kỳ ah, đến tột cùng là đại mỹ nhân như thế nào, có thể đem anh trai băng thanh ngọc khiết của em làm cho mê muội đầu óc, mất tâm lại thất thân?! Anh ——mặt anh lại đỏ á!”
Nửa giờ sau.
Tiểu Nguyệt tức giận đến đỉnh đầu bốc khói, anh trai cô căn bản không phải đi hẹn hò, mà là trời rất nóng chạy đi chọn sợi len.
Bởi vì chữa bệnh cho em trai, trong nhà một đoạn thời gian dài rất nghèo.
Lúc đó, mẹ cũng không biết từ chỗ nào kiếm trở về rất nhiều áo len cũ, giặt sạch sẽ, tháo rời rồi cùng anh trai đan thành áo mới cho cả nhà mặc, cô bé nhớ rõ, anh trai đan thành hình mấy con bướm nhìn rất đẹp, thường có bạn học hỏi cô là mua ở đâu, làm cho cô kiêu ngạo vô cùng.
Về sau, được Tô lão phu nhân viện trợ, trong nhà điều kiện tốt hơn, mẹ cùng anh trai không còn đan áo len nữa…
Tuy nói trong Thương Thành thời tiết có hơi lạnh, nhưng bọn họ lại đang đi lúc mặt trời đứng bóng!
Anh trai đối với cô luôn luôn rất nuông chiều, bình thường nếu mang cô theo chắc chắn sẽ đi xe, hôm nay tám phần là trả thù cô đây mà, hại cô thiếu chút nữa bị phơi nắng bất tỉnh.
Anh trai ah anh trai, hiện tại ai còn tự mình đan áo len chứ?
Thật sự là cỗ lỗ xỉ mà, lại muốn đan áo len tặng cho đậu đỏ khoai lang bày tỏ tình yêu.
Nhìn anh trai chọn sợi len với giá cả mà xem…, cho mình, ảnh mới không nỡ!
Nhìn anh lựa chọn chăm chú như vậy, Tiểu Nguyệt thật sự không đành lòng giội nước lã.
Thời khắc mấu chốt, cô bé vẫn tỏ ra là cô em gái yêu quý anh trai:
“Chị ấy đen hay là trắng? Em giúp anh chọn, em có con mắt thẫm mỹ lắm đó nghe!”
“Màu rám nắng.”
“Thì phải là màu hạt dẻ, vậy thì màu đỏ, màu vàng hơi đỏ, xanh ngọc là hợp nhất đấy nhé! Con gái mà mặc vào là đẹp đến mê ch.ết người, nhưng anh nè, anh cho chị ấy ăn mặc đẹp như vậy, không sợ bị người khác cướp đi à? —— Anh, sao anh lại chọn màu xám ah, màu xám con trai mặc mới dễ nhìn! Chẳng lẽ?”
Lâm Ngôn giật mình, Tiểu Nguyệt nếu như biết rõ người cậu yêu chính là đàn ông sẽ nói như thế nào?
“Anh là tặng cho ba của chị ấy?” Anh trai quả nhiên có nước cờ cao tay.
“Anh, em thật phục anh rồi!” Tiểu Nguyệt xoa xoa huyệt Thái Dương, chẳng qua cô chỉ là đối với anh trai quá mức quan tâm hơn nữa có nhiều một chút lòng hiếu kỳ, muốn biết mặt người con gái kia, ông trời cũng không cần phải trừng phạt cô như vậy ah!
Đầu tiên là bị phơi nắng suốt 30 phút, sau đó lại bị phạt đứng 40 phút, anh trai mới từ trong cái đống len trắng, xanh, vàng, đỏ… lấy ra màu sắc hài lòng.
Chân của cô đều tê liệt hết rồi, anh lại một chút cũng không mệt mỏi, còn cười vô cùng thoả mãn giống như nhặt được vàng vậy.
“Anh, làm ơn đi, anh cười như vậy làm toàn thân em nổi da gà hết trơn rồi nè! Anh đối với chị ấy thật tốt quá a? Anh, đừng nói là em không cảnh cáo anh nhé, tốt nhất nên kiềm chế một chút, nếu không sẽ bị dắt mũi đó, cả đời đều trở mình không được!” Nhìn đại tình si không có một chút thanh tỉnh, Tiểu Nguyệt thở dài:
“Anh, em cảm thấy anh yêu quá nhiều, lún quá sâu rồi! Rất nhiều đứa bạn em cũng đang yêu, nhưng chưa thấy ai giống như anh vậy, một hồi thất hồn lạc phách, một hồi thì cười một mình giống như điên ấy! Anh à, em biết anh là người rất chung tình, yêu ai rồi sẽ một lòng một dạ, nhưng còn đối phương chưa chắc cũng có thể cả đời không thay đổi? Đừng quá lún sâu vào…” Để tránh, không còn đường lui.
Lâm Ngôn nhìn em gái cười cười, không phải cậu không sợ, cũng không phải không tham lam, cậu khát vọng suốt đời suốt kiếp được sống cùng Tô Tử Long!
Nhưng, như cậu đã từng nói qua, chỉ cần có thể cùng Tô Tử Long, dù chỉ một ngày thôi, cậu nguyện ý trả giá hết thảy!
Nếu như ông trời thật sự muốn dùng trừng phạt nào đó dành cho cậu, cậu sẵn sàng đón nhận.
Về đến nhà, trời đã tối rồi, Lâm Ngôn bận rộn làm cơm tối, lại không đói bụng, không muốn người nhà lo lắng, miễn cưỡng mà ăn một chút.
Sau đó trốn vào trong phòng ngẩn người, không biết đã qua bao lâu, bị một hồi chuông điện thoại làm bừng tỉnh, mới phát hiện trong phòng đen kịt một mảnh, quên bật đèn rồi.
Trong lúc mơ hồ, hình như nghe thấy ba chữ “Tô tiên sinh”, xông ra khỏi phòng, bác gái đã cúp điện thoại:
“Còn tưởng rằng con ngủ rồi, là điện thoại của Tô tiên sinh, mẹ nói con đã ngủ, cậu ấy nói không cần đánh thức con, chỉ là báo cho con biết một tiếng, cậu ấy sớm trở về rồi, bảo con ngày mai cứ theo lẽ thường đi làm.”
Lâm Ngôn vừa trở về phòng thay quần áo vừa nói với bác gái:
“Mẹ, con phải đi công ty một chuyến, buổi tối hôm nay không trở lại.”
“Gần mười giờ rồi, sáng mai chẳng phải đã đi làm rồi sao, có việc gì mà phải làm gấp trong hôm nay vậy?”
“Ngày mai sẽ không còn kịp rồi!” Nói xong câu đó, Lâm Ngôn chạy ra cửa.
“Cẩn thận một chút, đừng nóng vội! Đến công ty nhớ gọi điện thoại về nhà đấy!” Bác gái hô to sau lưng Lâm Ngôn.
Lâm Ngôn từ phía xa “vâng” một tiếng, cũng không đợi thang máy, vội vã chạy xuống cầu thang.
Đứng ở cửa ra vào tầng lầu, bị gió đêm thổi qua, Lâm Ngôn thanh tỉnh chút, cứ như vậy đột ngột mà chạy đến, anh ấy có muốn gặp mình không nhỉ?
Ảnh vất vả một ngày, chắc là rất mệt?
Có thể ảnh về nhà rồi cũng nên, không nhất định ở trong công ty ah!
Nhưng mà, đã 22 tiếng đồng hồ không gặp mặt rồi, cậu thật sự rất muốn rất muốn nhìn anh một cái, chỉ liếc mắt một cái là tốt rồi!
Lâm Ngôn quyết định chạy tới liếc mắt nhìn lén anh một cái, tuyệt đối không quấy rầy anh, rồi lại lén chạy trở về.
Đi chưa được hai bước.
Lâm Ngôn ngây dại.
Trong xã khu, nơi có thể trông thấy cửa sổ phòng cậu đang đậu một chiếc xe BMW màu xanh da trời.
Tô Tử Long mặc một thân âu phục, tựa vào trước cửa xe.
Đã 22 tiếng đồng hồ rồi, anh chỉ thầm nghĩ liếc mắt nhìn honey một chút mà thôi, liếc mắt một cái là tốt rồi!
Trở lại công ty không kịp thay quần áo, liền lái xe chạy đi ra ngoài.
Đáng tiếc, cửa sổ tối như mực, gọi điện thoại, honey đã đi ngủ.
Đi đến mặt đối mặt, hai người, ai cũng không nói chuyện.
Ngóng nhìn, thật sâu ôm.
Sau đó kích động điên cuồng mà hôn môi, liều lĩnh!
Đây là xã khu của Lâm gia, tuỳ thời có thể bị phát hiện, lửa tình cháy bỏng nhưng Tô Tử Long vẫn sót lại một chút lý trí.
Một tay anh ôm lấy Lâm Ngôn mặt đỏ hồng, môi đỏ hồng, phỏng chừng toàn thân đều đỏ, mở cửa xe, hạ xuống ghế ngồi, lôi kéo người yêu cùng nhau nằm xuống, đóng cửa lại, buông rèm, mở ra hơi lạnh, bịt kín thiên địa, xuân ý đậm đặc, ai dám tới quấy rầy?
Chờ không được trở lại công ty rồi, bọn họ quấn quít, cọ xát, ngậm cắn để mong xoa dịu đoàn lửa nóng đang bốc cháy trong lòng!