Chương 13
“Em yêu, em mà ăn hết là không thể hối hận đấy!!”
Lâm Ngôn gật gật đầu, mắt hồng hồng, có nước mắt chảy ra, lại cười híp mắt, nước miếng thiếu chút nữa chảy xuống cái bánh ngọt trước mặt đã bị nếm qua mấy ngụm——
Ngồi xe lửa, Lâm Ngôn đi theo Tô Tử Long rời khỏi Italy.
Trên xe lửa Tô Tử Long hỏi Lâm Ngôn tin có kỳ tích không?
Lâm Ngôn gật đầu nói tin, chúng ta có thể cùng nhau chính là kỳ tích!
Tô Tử Long nói không phải, em yêu, chúng ta có thể cùng nhau là duyên phận, ngay cả cơm cũng không biết nấu đột nhiên anh có thể nướng ra một cái bánh ngọt, toán học luôn thất bại em đột nhiên có thể thi đến 80 điểm mới là kỳ tích!
Lâm Ngôn nói đáng ghét đáng ghét làm gì mỗi lần đều lấy toán học ra nêu ví dụ?
Tô Tử Long nghiêm túc nói ——
Như vậy đi em yêu, nếu anh có thể ở trên xe lửa nướng cho em một cái bánh ngọt có thể ăn được, em trở về sẽ tiếp tục đến trường luyện thi, học kỳ này thi môn toán hơn 80 điểm, như thế nào?
Thương chuyên năm thứ hai, Lâm Ngôn thi môn toán cuối kỳ thất bại, Tô Tử Long tự mình giúp cậu học bổ túc, thi lại đã qua.
Sau khi khai giảng, Tô Tử Long bận quá, liền đăng ký cho Lâm Ngôn vào học một trường luyện thi, Lâm Ngôn đi ba lượt, lão sư toán học rất có trách nhiệm, vừa nhìn Lâm Ngôn tiến bộ lập tức nói cho giáo viên chủ nhiệm của cậu.
Giáo viên chủ nhiệm càng có trách nhiệm, tuyệt đối không vì người nhà Lâm Ngôn—— anh họ của cậu, Tô tiên sinh mời nàng nếm qua mấy lần cơm, ngày lễ ngày tết tinh mỹ lễ vật đưa tặng, tuyệt đối tuyệt đối không phải, mà thật sự tận đáy lòng yêu thích cậu học trò ngoan ngoãn Lâm Ngôn, mới lập tức gọi điện thoại nói cho Tô tiên sinh tin tức hay này.
Nhưng Lâm Ngôn ch.ết sống không chịu lại đến trường luyện thi, khuyên như thế nào, dỗ như thế nào, “trừng phạt ” như thế nào đều không chịu đi.
Hiện tại, Tô Tử Long muốn Lâm Ngôn cùng mình đánh cuộc một lần, thua phải trở lại trường luyện thi đi học.
Bọn họ hiện tại đang ở trên xe lửa, làm sao có thể nướng được bánh ngọt?
Hơn nữa, Tô Tử Long có thể đem sủi cảo nấu thành súp, cơm luộc thành cháo, bánh ngọt nướng thành cháy khét, đây hết thảy, đều là thời điểm Lâm Ngôn nấu cơm, Tô Tử Long không nên tham dự mà chân thật phát sinh qua.
Cho nên, Lâm Ngôn không hề nghĩ ngợi liền gật đầu đáp ứng.
Lâm Ngôn đã quên Tô Tử Long là thương nhân ah.
Tục ngữ nói đúng, không buôn bán không gian dối!
10 phút sau, Lâm Ngôn cong môi lên, không công bằng, căn bản chính là đùa nghịch lừa dối!
Tô Tử Long sớm cùng trưởng tàu thông đồng tốt rồi, mượn phòng bếp sử dụng, xem thủ pháp Tô Tử Long chế tạo bánh ngọt liền biết, khẳng định luyện qua không chỉ một lần rồi, căn bản chính là sớm có dự mưu!
Bánh ngọt ra lò, hương thơm tràn đầy phòng bếp.
Ô ô ô, thua định rồi.
Đầu bếp trưởng mập mạp vừa nhìn thấy bánh ngọt liền cho Lâm Ngôn một cái ôm sâu sắc, sau đó bô bô nói vài câu không phải Anh ngữ, Lâm Ngôn hỏi Tô Tử Long ông ta nói cái gì?
Tô Tử Long nói một hồi sẽ nói cho em biết, sau đó ôm đầu bếp trưởng, nói mấy câu sau đó bưng bánh ngọt cùng Lâm Ngôn trở lại thùng xe.
“Ăn ngon a?” Tô Tử Long đắc ý lộ ra chờ mong.
Ăn một miếng, ừm, thật sự ăn rất ngon.
Nhưng, Lâm Ngôn quyết định tối nay mới thừa nhận, ai bảo anh lừa gạt cậu mắc câu, hại cậu đánh cuộc bị thua chứ!
Lại ăn vài miếng, ừm, không đúng, có cái gì, nhai không đứt, ha ha, bánh ngọt có vấn đề, không thể tính là thắng được, ngậm lấy bánh ngọt nói cho Tô Tử Long.
Tô Tử Long nói: “Chứng cớ đâu?”
Mang thứ đó lấy ra, là một đoàn trang giấy, mở ra xem xét, là loại giấy xé không nát——
Em yêu:
Ăn đến trang giấy này, cần phải ăn 3 đến 5 miếng mới có thể tới.
Dùng cái này chứng minh khối bánh ngọt không chỉ có thể ăn, còn tương đối ăn ngon.
Cho nên, em thua rồi, phải ngoan ngoãn trở về đi học!
Chuyện này chứng minh, anh nói được nhất định sẽ làm được, tuyệt đối làm đến cùng!
Cho nên, anh sẽ đối với em nói:
*Lâm Ngôn, anh yêu em, đời này chỉ yêu em thôi!*
*Mời em, vào hôm nay sau khi xuống xe lửa gả cho anh, anh cam đoan sẽ làm một ông xã mà cho dù em cầm kính hiển vi tìm, cũng tìm không ra người nào tốt hơn anh.*
*Nếu như em nguyện ý, xin mời đem bánh ngọt ăn hết.*
*Nếu như em không muốn.*
*Mời em, vào hôm nay sau khi xuống xe lửa đem anh lấy về nhà, anh cam đoan sẽ làm một bà xã biết kiếm tiền còn thương yêu em.*
P. S
1.Lấy nhân cách một người có danh dự, có gia nghiệp thề, gả so lấy có lợi nhất!
2. Trên tất cả, đều chỉ vì Lâm Ngôn mới phát sinh kỳ tích!!
3. Em yêu, xin em không nên nhẫn tâm mà đùa bỡn trái tim yếu ớt của anh! Nhanh chọn một SAY “YES”!!!
Tô Tử Long
Phía dưới là chữ kí bên cạnh là họ tên, sau đó là dấu tay.
Cho dù là địa cầu nổ tung, cũng không gây cho Lâm Ngôn rung động mạnh so với hiện tại!
Cho dù là trúng 5 giải độc đắc, cũng không làm cho Lâm Ngôn kinh hỉ nhiều so với hiện tại!
Ai đùa bỡn ai? Thật sự là không buôn bán không gian dối!
Không chỉ có lừa cậu đánh cuộc thua, còn muốn gạt cậu đến cả đời, thoạt nhìn có hai lựa chọn, kỳ thật đều giống nhau, vô luận gả hay lấy, đều là cùng anh cả đời, cả đời bên nhau, không xa rời nhau.
Thật là đại lừa đảo!!!
Nhưng mà, chính mình thật là vui sướng, vui sướng mà cầm giữ không được, vui sướng đến nước mắt nước mũi đều chảy dài, vui sướng đến không có rụt rè, vui sướng mà đem bánh ngọt mãnh liệt nhét vào trong miệng, vui sướng đến biến thành mít ướt.
Tô Tử Long ôn nhu lau sạch sẽ cho Lâm Ngôn.
Trên mặt cười, thanh âm lại có chút nghẹn ngào: “Em yêu, em mà ăn hết là không thể hối hận đấy!!”
Lâm Ngôn mãnh liệt gật đầu, bị bánh ngọt nghẹn đến, mặc kệ, tiếp tục nhét vào miệng, cái này ông xã là định chắc rồi!!!
Tô Tử Long đè lại tay Lâm Ngôn, gọi nhân viên phục vụ đưa lên trà sữa, sau đó đem Lâm Ngôn ôm đến trên đùi, trước cho cậu uống một ngụm trà sữa, vỗ nhẹ lưng cậu, đem bánh ngọt thuận xuống, lại đúc cậu ăn cho hết cái bánh ngọt.
Vừa đúc bánh vừa thì thầm bên tai đang hồng thấu của Lâm Ngôn:
“Em yêu, cho dù có chi nhiều tiền hơn nữa, trưởng tàu cũng không chịu đem phòng bếp cho anh mượn, sau đó, anh nói cho ông ấy biết, anh là vì hướng người yêu cầu hôn, ông ấy lập tức đồng ý. —— vừa rồi đầu bếp trưởng kia nói em lớn lên thật đáng yêu, sau đó nói em có một người yêu tốt, cuối cùng chúc em cùng người yêu của em vĩnh viễn yêu nhau!”
Thật vậy chăng?
Điều này có thật không vậy?
Bọn họ có thể yêu nhau quang minh chính đại, kết hôn, hơn nữa được chúc phúc!
Lâm Ngôn hạnh phúc giống như rơi vào trong mộng, không thể tin được hết thảy trước mắt là chân thật.
Hung hăng mà cắn chính mình một cái, rất đau, là thật!
Tô Tử Long đau lòng mà hôn lên vết cắn của Lâm Ngôn, tiểu ngốc!
Đem những vệt kem bên môi Lâm Ngôn từng chút từng chút đều ɭϊếʍƈ sạch, cuối cùng hôn môi Lâm Ngôn, đầu lưỡi chui vào, quấn lấy đầu lưỡi Lâm Ngôn, nuốt hết, đến khi đem Lâm Ngôn hôn đến chóng mặt vui sướng, cảm giác giống như đang ở tại thiên đường.
Thật sự, giống như đang ở tại thiên đường.
Hai người xuống xe lửa tại Hà Lan, sau đó thì có xe tới đón, trước đưa hai người trở về khách sạn rửa mặt đổi lễ phục, lễ phục là may theo kích thước của hai người.
Hết thảy, là sau khi Tô Tử Long nghe những lời mê sảng của Lâm Ngôn sốt cao ngày đó mà bắt đầu chuẩn bị, anh không muốn người yêu của mình luôn sống trong sợ hãi, anh muốn cho cậu tình yêu đầy đủ cùng cảm giác an toàn.
Có tiền tốt ở chỗ là có thể làm được rất nhiều chuyện trù bị, và làm cho nó biến nhanh gấp trăm lần.
Nhưng cũng có rất nhiều chuyện, cho dù có tiền vĩnh viễn cũng mua không được ——
Ví dụ như làm ra một khối bánh ngọt có thể ăn ngon, vì để cho honey trở lại đi học, Tô Tử Long luyện suốt một tháng, nhưng thật sự là đáng giá, một vốn bốn lời, rước được bà xã trở về.
Ví dụ như tình yêu cùng lời thề của họ.
Lúc này, họ đang đứng trong giáo đường lớn nhất Hà Lan, hướng mục sư trang trọng tuyên thệ, trao đổi nhẫn, hôn môi, kết thúc buổi lễ. Họ chính thức kết hợp, cả đời tương thân tương ái, vĩnh viễn không rời.
Thật sự, giống như đang ở tại thiên đường.
Sau khi kết thúc buổi lễ, Tô Tử Long mang theo Lâm Ngôn quay trở về khách sạn, Hà Lan rất đẹp, hiện tại đúng là mùa thích hợp du lãm, nhưng họ ở đâu cũng không muốn đi, thầm nghĩ du lãm thân thể lẫn nhau, thầm nghĩ làm cho vật nóng hổi của anh tiến vào nơi chật chội ấy của cậu, thầm nghĩ dung thành một thể, thầm nghĩ tại trên người lẫn nhau lưu lại ấn ký tình yêu say đắm.
Ngày hôm sau, khi có thể xuống giường.
Họ lại xuất phát, đi hưởng tuần trăng mật.
Họ đến nước Pháp. Không đến thành phố nước hoa danh tiếng, cũng không đến thủ đô hoa lệ.
Mà đi về hướng đông cách Paris 32 km đến khu giải trí DisneyLand.
Ngày đó, ánh nắng ấm áp, Tô Tử Long tại cửa lớn ngồi xổm xuống, mở ra hai tay phía sau lưng: “Em yêu.”
Lâm Ngôn nằm sấp lên, được Tô Tử Long cõng lên, trái tim như bị gắt gao nắm lấy, người đàn ông này, nhớ rõ những thổ lộ của cậu trong đêm đó ——
Lúc nhỏ, Lâm Ngôn hâm mộ nhất là mấy đứa bé nhà khác được ba ba cõng trên lưng đi chơi khắp nơi, thời điểm lễ mừng năm mới, có đứa sẽ đến công viên chơi, có đứa sẽ đi công ty bách hóa, cậu chỉ có thể ở nhà giúp đỡ bác gái làm công.
Cậu thường nghĩ, chỉ cần có thể được ba ba cõng trên lưng chơi đùa một lần cũng tốt ah…
Hiện tại, cậu đang được người mà mình yêu nhất cõng trên lưng, tại thiên đường mà toàn bộ thế giới mơ ước lớn nhất thực hiện mộng tưởng.
Trong DisneyLand, mọi người chứng kiến một người đàn ông cao to cõng trên lưng một cậu trai trẻ cầm bong bóng bay cùng kem ngọt trên tay, không ai cảm thấy họ quái dị, cũng không ai cười họ chia nhau ăn một que kem, càng không ai cười nhạo người đàn ông thỉnh thoảng quay đầu lại cùng cậu trai hôn môi, bởi vì họ thoạt nhìn là yêu nhau cùng hạnh phúc đến vô bờ bến.
Thật sự, giống như đang ở tại thiên đường.
Họ cùng nhau vui chơi vài ngày ở DisneyLand, chơi tất cả mọi trò chơi… Tóm lỗ tai chuột Mickey, bị chuột Mickey đuổi… Thật sự, thật sự là quá hạnh phúc rồi, hạnh phúc đến không chịu nổi!
Ngày nghỉ cuối cùng họ tay trong tay đi công ty bách hóa, cửa hàng tinh phẩm, nước hoa, Lâm Ngôn cái gì cũng không muốn, tại đây có thể mua ở trong nước đều có thể mua được, chỉ thích một chú gấu bông Winny sắp ngủ mà trong nước không có, cậu nói Winny buồn ngủ thần thái giống hệt bộ dạng buồn ngủ của Tô Tử Long ah, vì vậy, Lâm Ngôn một tay ôm gấu Winny ngủ gật vừa mua, một tay được Tô Tử Long nắm, tay kia của Tô Tử Long cầm que mực nướng, đúc cho Lâm Ngôn một ngụm, chính mình cắn một cái.
Thật sự, giống như đang ở tại thiên đường.
Nhưng vẫn phải ngồi trên máy bay về nhà rồi.
Tô Tử Long nói em yêu, chờ anh lập được công trạng cho công ty, sau đó anh sẽ chọn thời điểm thích hợp nói cho bà nội cũng người nhà của em biết, cho họ thời gian chắc chắn họ sẽ tiếp nhận chúng ta, nếu như… Nếu như họ không đón nhận, chúng ta cũng phải bên nhau, cũng phải hạnh phúc, chúng ta phải sống vì chính mình, hiểu không?
Lâm Ngôn dựa vào trong ngực Tô Tử Long ngẩng đầu nhìn anh, nói hiểu, nói phải sống vì chính mình, nhưng cậu muốn Tô Tử Long trước đừng nói cho bà nội và mọi người biết, nói chờ sau khi mình tốt nghiệp rồi hãy nói, có lẽ họ sẽ lại càng dễ tiếp nhận.
Kỳ thật, nếu như có thể không nói, Lâm Ngôn tình nguyện vĩnh viễn không ngả bài.
Lâm Ngôn không muốn làm cho tình yêu của họ gặp chút trắc trở nào, không muốn làm cho Tô Tử Long có một chút khó xử, nếu như bà nội phản đối, Tô Tử Long không có khả năng một chút cũng không thèm để ý, không khổ sở không thương tâm.
Lâm Ngôn tình nguyện che giấu, dù chỉ làm đà điểu.
Chỉ cần Tô Tử Long cứ như vậy yêu cậu, thương cậu, chiều chuộng cậu, lo lắng cho cậu, cái khác, Lâm Ngôn đều không để ý.
Thật sự không quan tâm ——
Tuy nhiên bọn họ vẫn một mực yêu nhau trong bí mật.
Sau khi tốt nghiệp Thương chuyên, Tô Tử Long chuẩn bị công khai quan hệ của hai người, Lâm Ngôn lại nói muốn thử thi đại học, xin Tô Tử Long chờ sau khi cậu tốt nghiệp đại học lại công khai.
Cho dù bất luận thời điểm nào, Tô Tử Long thậm chí nghĩ mọi phương pháp cho Lâm Ngôn cảm giác an toàn, nhưng anh biết rõ đáy lòng người yêu có thâm căn cố đế bất an, nếu như tiếp tục đến trường có thể làm cho người yêu cảm thấy an tâm, Tô Tử Long há nào có thể không đồng ý.
Hiện tại Lâm Ngôn, đã là sinh viên năm thứ 2, tính toán thời gian, họ yêu nhau đã gần bốn năm.
Không ai biết họ đã kết hôn, nhẫn kết hôn không thể mang theo trên tay, đã được họ cẩn thận lồng vào sợi dây chuyền bạch kim, buông xuống áp vào ngực.
Gần bốn năm ——
Lâm Ngôn vẫn là trợ lý đặc biệt mà tất cả mọi người biết đến, được Tô tiên sinh tín nhiệm nhất, thưởng thức, không có ly khai, không thể thiếu được.
Lâm Ngôn vẫn luôn được Tô Tử Long yêu chiều cũng vẫn luôn khắc cốt mà yêu lấy Tô Tử Long.
Chỉ là, khó biểu đạt cảm xúc Lâm Ngôn có khi đem loại cảm tình này vùi dưới đáy lòng, khó trách Tô Tử Long ngẫu nhiên hay nói giỡn “kêu oan”:
Hai người yêu đương quả nhiên là chòm sao bò cạp hãm tương đối sâu.
Trên sách lại nói người chòm cự giải càng hết hy vọng thoát ra.
Chòm cự giải Lâm Ngôn gặp được chòm sao bò cạp Tô Tử Long, nên là yêu say đắm dây dưa không dứt.
Lâm Ngôn vẫn như cũ bị hiệp ước không bình đẳng của Tô Tử Long quản thúc một cách cam tâm tình nguyện vui vẻ chịu đựng, cũng vẫn như cũ luôn luôn sẽ phạm quy bị “trừng phạt”, ví dụ như như hôm nay, biết rõ Tô Tử Long sẽ đến trường học đón mình, vì giận dỗi Lâm Ngôn lại sớm chuồn mất chạy về nhà.
Đã rất nhiều ngày không có về nhà.
Cùng một chỗ năm thứ nhất, Lâm Ngôn lấy cớ tăng ca cùng Tô Tử Long sống ở công ty.
Sau đó công ty đưa vào hoạt động đều ở trong lòng bàn tay Tô Tử Long rồi, bọn họ cũng kết hôn.
Tô Tử Long mua một gian nhà nhỏ 2 tầng, có một mảnh sân rộng, dựa theo Lâm Ngôn yêu thích mà bố trí, đó là nhà tân hôn của bọn họ.
Vô luận là học thương chuyên hay đại học, Lâm Ngôn đều ở cùng Tô Tử Long.
Một là nhà trọ cách trường học rất gần, hai là Lâm Ngôn kiêm chức làm trợ lý cho Tô tiên sinh, cho nên, người nhà một chút ý kiến phản đối cũng không có.