Chương 14

“Hôm nay tại sao trở về rồi? Thiếu gia thì sao?” Lâm Đại Chí trông thấy con trai lớn nhiều ngày không gặp trở về nhà, thật vui mừng, nhưng chịu qua Tô gia ân tình nên ông lập tức nhớ tới đứa con có chức trách trong người, đang bận việc tại phòng bếp bác gái cũng đi tới hỏi.


Lâm Ngôn nói Tô Tử Long hôm nay cùng với một công ty bàn việc thu mua, tạm thời không có công việc cần cậu làm, đại học hôm nay không có lớp, khoá học điều khiển lại chấm dứt sớm, nên về thăm nhà một chút.


Tô Tử Long từ nửa năm trước bắt đầu bắt tay vào thu mua công ty bách hoá SD, hôm nay đàm phán cuối cùng tiến hành vô cùng thuận lợi, chỉ chờ chính thức ký kết.
Sau khi hội đàm kết thúc, Tô Tử Long sớm tan tầm, trong vòng nửa năm hơn 60 lần đi vào SD.


Phòng quản lý thị trường nếu như biết đến, sẽ hiểu rõ tại sao chính mình đưa ra báo cáo về cải biến SD luôn không được thông qua, bởi vì hắn chỉ đi hiện trường xem qua có 5 lần.


SD vẫn theo lẽ thường buôn bán, Tô Tử Long yêu cầu tất cả người biết chuyện đều giữ bí mật đối với việc thu mua, cho nên không có tạo sự hoang mang cho các công nhân SD.


Anh không chỉ đi dạo ở mỗi SD, mà tất cả công ty bách hoá buôn bán trên con đường phồn hoa này anh đều dạo qua, mỗi lần đều có sự tâm đắc cùng thu hoạch khác nhau, lại rất có ích đối với công việc cùng gia đình.
Bởi vì anh không chỉ đi dạo, mà còn … mua sắm.


available on google playdownload on app store


Tô Tử Long trước kia không có thói quen đi dạo công ty bách hoá.
Ngẫu nhiên có một lần đi ngang qua công ty bách hoá, xe bị hư, phải sửa chữa một lúc, thừa dịp tài xế đi sửa xe, Tô Tử Long tiến vào công ty bách hoá, nghĩ tuỳ tiện nhìn xem một chút.


Kết quả, từng chuyên bán đều hấp dẫn anh ngừng chân, bởi vì anh luôn có thể ở mỗi nhãn hiệu khác nhau phát hiện ra những bộ quần áo thích hợp cho Lâm Ngôn mặc, anh nghĩ tới bộ dạng Lâm Ngôn khi khoác lên người những y phục này, đã cảm thấy lồng ngực tràn đầy, so với việc đàm thành một số hiệp ước, hợp đồng còn thoả mãn, anh không ngừng quét thẻ, ký đơn, yêu cầu chuyên bán đem quần áo mà anh đã chọn đưa đến nhà.


Từ đó về sau, cách một đoạn thời gian, Tô Tử Long đều đến công ty bách hoá một chuyến, nếu mà nói anh thích đi dạo công ty bách hoá, không bằng nói anh thích loại cảm giác mua đồ cho người yêu hơn.


Mấy lần trước, Tô Tử Long mang theo Lâm Ngôn cùng đi, nhưng Lâm Ngôn mỗi lần đều đem hoá đơn giữ lại, ngày hôm sau, đem quần áo trả lại, thu về tiền mặt cũng được một khoản kha khá, một phần Lâm Ngôn đem gửi ngân hàng, một phần đến siêu thị mua thức ăn, thịt, gạo, mì gói, … nấu các món ngon cho Tô Tử Long.


Tô Tử Long dở khóc dở cười, nói em yêu à, cái kia là tâm ý của anh ah!
Lâm Ngôn nói y phục của em sắp xếp thành núi rồi, em không thể xài tiền bậy bạ, anh không nghe ông bà xưa luôn nói ‘Ăn bất tận, xài bất tận, tính toán không tới chung quy chịu nghèo ’ sao?!!!


Tô Tử Long đem Lâm Ngôn ôm đến trên đùi nói em à, những thứ này đều nằm trong tính toán của anh, ông xã cố gắng làm việc chính là vì để cho bà xã không cần hao tâm tổn trí lo lắng, muốn xài như thế nào liền xài như thế đó!!!!
Lâm Ngôn vẫn kiên quyết lắc đầu!!!!!


Tô Tử Long nói được rồi không cãi nữa, vợ nói đều đúng, Lâm Ngôn vừa định gật đầu, chợt nghe Tô Tử Long tiếp theo còn nói, vợ à, tuy em nói rất đúng, nhưng anh không sửa được, cũng giống như khi anh bảo em đừng nấu cơm cho anh nữa, em có thể thay đổi không?


Lâm Ngôn không còn biết nói gì, cau mày cong môi lên.
Tô Tử Long hôn Lâm Ngôn, vợ yêu, em đừng bĩu môi nữa, còn bĩu môi nữa không khéo thành heo mất, được rồi anh cam đoan tận lực khống chế không loạn mua quần áo được chưa nào?


Lâm Ngôn nháy mắt mấy cái tỏ vẻ đồng ý, miệng bị chắn rồi, không có cách nào khác gật đầu cũng không rảnh nói chuyện.


Tô Tử Long xác thực không hề loạn mua quần áo, sửa lại loạn mua những vật khác, trông thấy một cái mũ, cái này vợ yêu mà đội khẳng định rất hợp, mua, trông thấy một cái móc chìa khoá, vợ yêu dùng thật đáng yêu, mua, trông thấy… đều là những vật vụn vụn vặt vặt, có thể tuỳ thân mang theo, cũng không đắt, Lâm Ngôn không nói thêm được gì nữa rồi, lúc dùng trong nội tâm còn cảm thấy vui vẻ không thôi.


Đi công ty bách hoá chọn lễ vật cho Lâm Ngôn, trở thành phương pháp mới giúp Tô Tử Long buông lỏng thể xác và tinh thần, yêu thích đến độ chỉ thấp hơn đến phòng tập thể thao, từ số lần đi tăng nhiều, Tô Tử Long nảy sinh ý niệm thu mua công ty bách hoá trong đầu, anh tin tưởng trong lĩnh vực này bản thân cũng có thể làm vô cùng tốt, bởi vì ngoại trừ điều kiện thiết yếu buôn bán ra, anh dần dần đã có một cảm thụ là cũng cần phải quan tâm đến người tiêu thụ chân chính.


Nhưng, tiêu phí cùng kinh doanh dù sao không giống nhau, cho nên nửa năm qua đi dạo công ty bách hoá, thị giác Tô Tử Long có chỗ thay đổi, nhưng mỗi lần chọn lễ vật yêu thích cho vợ yêu một mực không thay đổi.


Hôm nay vừa ý chính là một chú heo phấn hồng mập mạp đang bĩu môi, anh vừa thấy liền vui vẻ, nữ nhân viên bán hàng cũng vui vẻ:


“Tiên sinh thật có mắt thẫm mỹ, đây là sản phẩm mới nhất năm nay, hàng vừa mới đến, bé yêu nhất định sẽ rất thích! Bé yêu đã bao nhiêu tuổi ạ? Nếu dưới ba tuổi, tôi lấy cho ngài con nhỏ hơn.”


“Không cần, cái này là tốt rồi.” Tô Tử Long quét thẻ, ôm heo phấn hồng rời khỏi SD, vừa đi vừa cười, nếu như có ai biết hiện tại anh đang rất muốn hôn vào cái miệng đang cong lên của chú heo này, có thể bị cho là biến thái bắt đi hay không a?!


Đến bãi đỗ lấy xe, đem heo phấn hồng đặt ở trên ghế lái phụ, Tô Tử Long chạy hướng Long Đằng học viện, trong lộ trình gặp được đèn đỏ, anh quay đầu nhìn về phía chú heo, nở nụ cười, phỏng chừng tại trường học điều khiển cái miệng kia cũng đang bĩu rất cao, không biết hôm nay học phương hướng đã rõ ràng một chút hay chưa?


Đang nghĩ ngợi, điện thoại vang lên, tiếp nghe, là hiệu trưởng trường điều khiển gọi tới.
Năm phút đồng hồ sau, Tô Tử Long cúp điện thoại, đổi tay lái thay lộ tuyến, mắt nhìn heo phấn hồng, lắc đầu, vui vẻ càng sâu ——
Cưng à, em lại không nghe lời rồi!


Đang tại phòng bếp giúp bác gái nấu cơm Lâm Ngôn đột nhiên đánh ba cái hắt xì, bác gái cười nói: “Một nghĩ hai mắng ba nhớ thương, tiểu Ngôn, có người đang nhớ thương con đó! Cùng mẹ nói một chút, trong trường học có cô gái nào phù hợp hay không ah, con 22 tuổi rồi, cũng nên tìm.”


“Tiểu Ngôn... Tiểu Ngôn... Nghe thấy mẹ nói không hả?”
Thấy không có người đáp lời, bác gái nhìn lại: “—— Lâm —— Ngôn! Đây là con giúp mẹ rửa cải trắng à? Con lại đây cho mẹ!!”


Trong thau chỉ có một đống cải trắng trụi lủi, rau quả cắt thành từng mảnh đều bị tóm đến trong thùng rác rồi, người lại chẳng biết đi đâu.


Lâm Ngôn cầm lấy di động, tắt nguồn, khởi động máy, biểu hiện bình thường, không đúng, lúc này sớm đã qua thời gian cậu thường tan học 20 phút rồi, tại sao còn không có điện thoại đánh tới?
Không gọi thì không gọi chứ.
Điện thoại được đặt lên trên bàn. Không nỡ quăng.


Bởi vì điện thoại vừa đẹp lại vừa tốt, chứ không phải vì nó là quà sinh nhật mà anh tặng cậu đâu!
… Có người tin tưởng lý do này sao?
Năm phút sau.
Cầm lấy điện thoại, bấm một cái mã số: “Cha —— đừng tiếp, là con điện đó, điện thoại hình như có vấn đề, con đang thử.”


Điện thoại Lâm gia tiếng vang vô cùng bình thường.
Hai phút sau, chạy đến phòng khách: “Cha, ngài cầm điện thoại gọi vào di động của con xem, thử coi nó có thể tiếp thông không?”
“Alo.”
“Tiểu Ngôn, cha nghe tiếng của con rất rõ ràng ah.”
“Oh… Cha, cúp đi.”


Không đúng không đúng không đúng, sớm nên gọi điện tới rồi chứ.
Vì cho Tô Tử Long có cơ hội sửa lại sai lầm, thời điểm Lâm Ngôn tức giận, chưa bao giờ tắt nguồn điện thoại, và cũng chỉ chạy đến một chỗ, nhà bác gái.


Cho nên, Tô Tử Long mỗi lần đều có thể trước hết gọi điện thoại, sau đó tìm đến nơi, hò hét ôm một cái đem Lâm Ngôn mang về nhà.
Thời điểm Tô Tử Long lần đầu tiên đến thăm.


Đem ông bà Lâm lại càng hoảng sợ, không nghĩ tới Tô thiếu gia có thể mang theo lễ vật tự mình đến nhà thăm viếng.


Đưa cho ông Lâm chính là Bích Loa Xuân tốt nhất (một loại trà xanh), bình thường ông rất thích lại không nỡ mua, đưa cho bà Lâm là một bộ mỹ phẩm dưỡng da cao cấp, Tiểu Nguyệt một túi xách LV, Tiểu Phi một mô hình xe lửa bán với số lượng có hạn…


Ông Lâm bà Lâm nói thẳng Tô tiên sinh quá khách khí, quá khách khí!
Nếu ông bà Lâm biết đây là một trong những sính lễ cưới tiểu Ngôn chắc sẽ không nói như vậy?


Lúc ấy Lâm gia đang chuẩn bị ăn cơm, bác gái trong điện thoại còn có thể trò chuyện hai câu, thấy người thật, ngược lại không biết nói cái gì cho phải, đành phải hỏi Tô tiên sinh ăn cơm tối chưa? Muốn ăn cùng chúng tôi hay không?
Nói xong lại cảm thấy không ổn, người ta là đại thiếu gia, làm sao có thể…


Không nghĩ tới Tô Tử Long nói bác gái đừng quá khách sáo, gọi tên của con là được rồi, con vừa vào cửa nghe thấy mùi thức ăn thơm mát là đã ngóng trông bác hỏi những lời này rồi!
Một câu, tất cả mọi người nở nụ cười, không khí cởi mở hơn nhiều.
Tô Tử Long hỏi tiểu Ngôn thì sao?


Bác gái nói, nó vừa vào cửa liền chui vào trong phòng, nói đau đầu ăn cơm cũng không cần kêu, bác sờ trán cũng không phát sốt, có lẽ là do đến trường mệt nhọc, nó cũng nằm một lúc lâu rồi, để bác đi gọi nó.
Tô Tử Long nói để con đi được rồi, vừa vặn con có việc cùng tiểu Ngôn nói.


Cửa bị Lâm Ngôn khoá trái, gõ mãi đến lúc bác gái định đi lấy chìa khoá thì cửa mới được mở ra, Tô Tử Long vừa bước vào phòng thì cửa lại bị khoá tiếp.
Một phút sau, hai người đi ra, Lâm Ngôn tinh thần phấn chấn, miệng hồng hồng, chẳng còn vẻ uể oải nữa.


Tiểu Ngôn có thói quen cắn bờ môi—— cho nên ông bà Lâm cũng không nghĩ nhiều.
Ông bà Lâm nếu biết rõ miệng cậu con trai hồng là bị vị đại thiếu gia trước mắt này cắn, còn có thể liên tục không ngừng mà lôi kéo cậu ta thân thân mật mật cùng nhau ăn cơm hay không?


Một bữa cơm, Tô Tử Long thắng được Lâm gia hảo cảm, lúc cùng Lâm Ngôn cùng nhau đi ra ——
Ông Lâm nói có rảnh lại tới, lần sau đừng mua đồ nữa.
Bà Lâm nói có rảnh đến nhiều một chút, hôm nay đồ ăn rất đơn giản về sau sẽ chuyên môn làm cho cậu ăn.


Tiểu Nguyệt nói có rảnh thường đến, em rất thích túi Prada!
Tiểu Phi ôm chân mẹ nhìn Tô Tử Long, chú ơi, chừng nào thì tới nữa?
Lâm Ngôn sờ sờ đầu em trai, gọi anh Tô là được rồi.


Anh Tô chừng nào thì tới nữa? Em muốn máy bay điều khiển ném bom, xe tăng chạy bằng điện còn có bút sáp màu kiểu mới.


Từ đó về sau, Tiểu Phi rất hoan nghênh anh trai đột nhiên về nhà, bởi vì anh Tô buổi tối sẽ “thuận đường” tới dùng cơm, rồi “thuận tiện” đón anh trai trở về, đêm đó Tiểu Phi sẽ thu được lễ vật mà lần trước đã điểm danh.
Thật sự là thằng bé hạnh phúc.






Truyện liên quan