Chương 13

Dung Hoan kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy là một cô gái ngọt ngào đáng yêu, nước da trắng ngần, khuôn mặt như cái bánh bao nhỏ, tạo cho người ta một loại thiện cảm khó tả.
Dung Hoan xua tay cười nhạt nói: "Không sao, tớ có thể..."


"Cậu có thể cái gì chứ? Nhìn cậu rất mệt mỏi, không sao đâu, tớ khỏe lắm, có thể giúp cậu. Cậu ở phòng nào?"
Dung Hoan không từ chối được lòng tốt của nữ sinh kia, đành đưa cái túi lớn cho cô ấy: "A402."


Nữ sinh nghe vậy thì mở to mắt: "Cậu cũng ở A402 à?! Tớ cũng vậy nè, trùng hợp thật, chúng ta thế mà lại là bạn cùng phòng!"
Nữ sinh vui vẻ giúp cô xách lên lầu, bắt đầu tự giới thiệu: "Tớ tên Kỷ Văn, cậu có thể gọi tớ là Bánh Bao. Cậu tên gì?"
"Dung Hoan."


"Được, hôm nay cậu đến một mình à? Bố mẹ cậu không đi chung sao?"
"... Ừm."
"Cậu tự lập thật đấy, đến rồi, đi bên này..."
Hai người đi vào ký túc xá, gặp bạn cùng phòng thứ ba, Lâm Xảo. Cô ấy là người Tân Cương, nước da rám nắng, nhưng đường nét gương mặt rất sắc sảo."


"Mọi người gọi tớ là Bé Đen tớ cũng không ngại đâu. Dù sao cũng có nhiều người nói tớ đen lắm rồi."
Ba cô gái bật cười, lúc này nữ sinh thứ tư đi vào, dáng người cao gầy, tóc xoăn đen, đeo kính râm. Sau lưng cô ấy, ngoại trừ cha mẹ, còn có vài người khác trông giống bảo mẫu.


Mẹ nữ sinh kia sai bảo: “Các người lau giường chiếu của Nhu Nhu đi, mắc màn lên, còn mặt bàn và tủ quần áo nữa, ôi trời ạ, bẩn ch.ết đi được…”


available on google playdownload on app store


Nữ sinh sơn móng tay đỏ chót kéo chiếc ghế trước bàn đọc sách ra, vừa định đặt cái túi LV xuống thì dừng lại, đưa tay lau thử, kiêu ngạo nói: "Ghế cũng đầy bụi."
"Nhanh, nhanh, lau cái ghế này trước đi, Nhu Nhu phải ngồi nữa."


Ba người Dung Hoan đứng bên cạnh nhìn, sửng sốt. Cái người này đến báo danh có khoa trương quá không vậy...
Nữ sinh hơi liếc đôi mắt bên dưới kính râm qua, lúc này mới để ý thấy mấy người Dung Hoan, cô ta gỡ kính râm xuống, đi tới trước nói: "Chào mọi người, tớ là Tạ Nhu."


Cả người cô ta tỏa ra khí chất cao ngạo không giống với người khác làm Bánh Bao và Bé Đen ngẩn người, sau đó cười cười tự giới thiệu. Tạ Nhu nghe xong chỉ khẽ gật đầu một cái, rồi nhìn Dung Hoan mãi vẫn không lên tiếng.
Dung Hoan nói tên của mình, hai mắt Tạ Nhu sáng lên, cười cười với cô.


Bố mẹ Tạ Nhu sửa soạn đồ đạc xong, dặn dò vài câu mới rời đi. Bánh Bao và Bé Đen quét dọn ban công, Dung Hoan đi giặt giẻ lau.
Bé Đen gọi: "Tạ Nhu, cậu quét dọn trong phòng nhé?"
Tạ Nhu xua tay: "Tớ dị ứng với bụi, xin lỗi nha."


Vì vậy Tạ Nhu sắp xếp mỹ phẩm của mình, Dung Hoan lau bàn bên cạnh cô ta. Tạ Nhu bỗng xích đến, cười hỏi: "Dung Hoan, vừa rồi tớ có thấy cậu ở dưới lầu ký túc xá."
Dung Hoan cười nhạt không nói gì.
"Nhà cậu giàu thật đấy, đúng là làm người ta phải ghen tị."
"Ồ?"


"Tớ nhìn thấy xe riêng của nhà cậu, bố mẹ cậu làm gì thế? Nhà chúng ta đều mở công ty, nói không chừng bố mẹ chúng ta quen biết nhau đấy."
Dung Hoan cau mày, không biết nên trả lời như thế nào, cũng may Bé Đen đi vào, Dung Hoan nhìn sang chỗ khác, cầm chổi đi ra ban công.


Tạ Nhu như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng của cô.
-
Buổi trưa bốn người cùng đến căn tin, mọi người đi ăn cơm, Tạ Nhu nhìn thoáng qua đồ ăn nơi này, ghét bỏ ra mặt, vì vậy nói: "Tớ sang bên căn tin đồ tây xem thử."


Vì vậy ba người lấy cơm xong tìm một chỗ ngồi, mười phút sau, Tạ Nhu bưng một phần mì Ý hải sản phô mai tới ngồi bên cạnh bọn họ.


Bốn cô gái nói đến quá trình chọn chuyên ngành nhạc cụ, Bánh Bao nói mình bắt đầu học piano từ năm lớp mười, khổ luyện ba năm trời; Bé Đen nói khi còn bé mình có học piano, giữa chừng lại không tập nữa, sau này học hành không tốt, bố mẹ mới ép cô ấy thi nghệ thuật, bằng không cô ấy đã không thích piano.


Tạ Nhu dùng nĩa cuộn mì Ý lại, nói: "Tớ luyện piano từ nhỏ, từng tham gia các cuộc thi khác nhau. Giáo viên nói tớ chơi rất tốt, hơn nữa chuyên ngành này ở Đại học S tốt nhất cả nước, sau này đi du học nước ngoài cũng thuận lợi."
"Dung Hoan, còn cậu?"


"Tớ... tớ cũng luyện từ nhỏ, tớ thích loại đàn này." Không phải vì đoạt giải để đi du học, hay chỉ đơn giản là thích nó.


"Nghe nói, năm nay chuyên ngành của chúng ta có một sinh viên đạt thành tích cao lắm nha! Đứng nhất kỳ thi nghệ thuật chuyên ngành chúng ta, mà thành tích văn hóa cũng nằm trong top 50 toàn tỉnh đó." Bánh Bao nhỏ giọng nói: "Tớ đoán cậu ấy là đối tượng được khoa quan tâm đặc biệt."


Tạ Nhu nhíu mày, vẻ mặt không thể tin được: "Thật à? Sao có thể chứ?"
"Tớ cũng chỉ nghe người ta nói thôi, tớ tìm bài đăng kia thử."


Bánh Bao mở điện thoại di động, tìm được bài đăng kia, Bé Đen và Tạ Nhu cũng xúm vào xem, Tạ Nhu vẫn không tin: "Sao có thể thi tốt như thế chứ? Tớ nhớ kỳ thi nghệ thuật tớ đứng hạng 20 toàn tỉnh." Sao lại có người còn cao hơn cô ta chứ?


"Woa, cậu lợi hại quá đi mất!" Bánh Bao nhìn về phía Dung Hoan nãy giờ vẫn không nói gì: "Dung Hoan, cậu thấy tin được không?"
Dung Hoan húp canh xong, ngẩng đầu khẽ nói: "Người này là tớ."


"Hả?!" Ba người khác sợ ngây người, vẻ mặt không dám tin, Dung Hoan giải thích một phen, Bé Đen và Bánh Bao giơ ngón cái lên: "Một chuyên gia vào ký túc xá của chúng ta à nha! Đã vậy cậu còn giành được huy chương vàng cuộc thi piano toàn quốc dành cho học sinh trung học nữa chứ, đỉnh." Đây là bài đăng nói.


Biểu cảm trên mặt Tạ Nhu hơi vi diệu, một tràng muốn khoe khoang bản thân ngay tức khắc nuốt vào bụng theo mì Ý. Cô ta lẳng lặng đánh giá Dung Hoan, phát hiện Dung Hoan đúng thật là một người đẹp hoàn mỹ.


Tóc đen môi mỏng, sống mũi cao thẳng như hoa sen mới nở, tươi đẹp động lòng người. Ngay cả khi cô ta trang điểm kỹ càng cũng phải thua kém mấy phần trước Dung Hoan.


Nếu như nói khí chất cô ta toát ra là sự kiêu ngạo nhờ vào hãng quần áo mặc trên người, thì thứ mà Dung Hoan toát ra lại là sự trong sáng nhưng lạnh lùng từ trong xương, làm người ta không dám trèo cao.
Dung Hoan ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Tạ Nhu, cô ta lập tức nở nụ cười với cô.
-


Buổi tối, giáo viên chủ nhiệm tổ chức họp lớp, chủ yếu là để chào mừng khai giảng cho học sinh làm quen với nhau. Ăn cơm xong, Dung Hoan một mình đi dạo trong sân trường.
Gió nhẹ cuộn mái tóc dài quanh hai gò má cô, trêu chọc những tâm sự không ngừng dâng trào trong lòng cô.


Lúc này vẫn còn rất nhiều phụ huynh chụp ảnh với con cái ở cầu Mỹ Nhân, tiếng cười nói rôm rả lọt vào tai, cô nhìn khung cảnh trước mặt mà cô đơn trong lòng.
Cô chỉ có một mình, giống như con thuyền nhỏ, đầy hoang mang không biết đi về đâu.


Cô vuốt ve sợi dây chuyền hình đàn piano trên cổ, trong đầu lại nhớ đến người đó.
Nếu sáng nay anh đi cùng cô, có lẽ cô sẽ không phải phiền lòng như thế nhỉ?
Mấy ngày nay anh rất ít khi liên lạc, cô cũng không dám quấy rầy.


Cô cảm thấy loại tình cảm nhớ nhung này rất kỳ lạ, ngọt ngào mà chua xót, anh giống như kho báu chôn ở trong lòng cô, không ai hay, cô cũng không dám để bất kỳ ai biết.


Cô lấy điện thoại di động ra, mở giao diện trò chuyện với anh, xoắn xuýt một hồi, cuối cùng cũng lấy hết can đảm làm bộ như tùy ý gửi một tin nhắn: [Chú Phó, cháu đến Đại học S báo danh, chú đi công tác về chưa?]


Gửi xong, tim cô đập nhanh đến mức đầu ngón tay phải run lên, cô vội mở chuông điện thoại, cầm điện thoại không dám nhìn.
Bất giác đi một vòng quanh cầu, cô bấm vào màn hình, thấy không có tin nhắn đến.
Cô cúi đầu, vừa hạ tay xuống thì chuông báo điện thoại lại vang lên.
Tin nhắn đến!


Cầm lên xem, [Cậu đang ở đâu thế? Sắp bắt đầu họp lớp rồi! —— Kỷ Văn]
Ánh sáng trong mắt cô trở nên mờ mịt, sau đó trả lời: [Đến ngay.]
-


Đã gần bảy giờ, Dung Hoan bước vào phòng học, phát hiện tỷ lệ nam nữ mất cân bằng nghiêm trọng, đưa mắt nhìn một lượt thì toàn là nữ sinh xinh đẹp, nam sinh chỉ có bảy tám người. Nhưng con trai biết chơi piano cũng rất có khí chất.


Bắt đầu họp lớp, hai giáo viên chủ nhiệm đi tới trước tự giới thiệu, sau đó mời từng bạn học lên.
Lúc Dung Hoan đi lên, mấy nam sinh đang nghịch điện thoại lục tục ngẩng đầu nhìn, nhỏ giọng bàn tán nói: "Bạn nữ này đẹp thật, dáng người nhỏ con, đáng yêu ghê..."


"Mẹ nó, ông đây muốn yêu đương rồi, đẹp ghê."
Giọng nói của bọn họ truyền đến tai các nữ sinh ngồi ở phía trước, các cô gái cũng bắt đầu đánh giá Dung Hoan, khen chê lẫn lộn.


Dung Hoan đi xuống, ngồi bên cạnh bạn cùng phòng, lấy điện thoại di động ra, liếc nhìn màn hình vẫn không hề thay đổi, lại đặt xuống, quanh lông mày càng thêm phiền muộn.


Cô lơ đễnh suốt buổi họp lớp, cuối cùng kết thúc, cô cùng bạn cùng phòng bước ra khỏi lớp, đi qua một con đường rợp bóng cây, ánh sáng yếu ớt.
Bánh Bao và Bé Đen tám chuyện trên trời dưới đất, cô lẻ loi tụt lại phía sau, tầm nhìn xung quanh tối đen, cô mở đèn pin lên, cúi đầu nhìn điện thoại.


Đang đi thì chóp mũi bỗng đụng phải một vật c.ứng.
"Á —— "
Cô không nhìn thấy một bóng người cao cao vừa lao ra từ bên cạnh, cô sợ hãi lùi lại một bước, đưa tay che chóp mũi đau đớn vì bị đụng, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó.


Vừa định ngẩng đầu lên, giọng nói dịu dàng như nước của người đàn ông đã truyền đến trước: “Đau không?”


Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô kinh ngạc cầm điện thoại chiếu đèn lên, gương mặt với đường nét sắc sảo của Phó Tư Diễn lọt vào tầm mắt cô, theo mùi cỏ xanh bay vào mũi cô còn có hương nước hoa nam giới độc đáo trên người anh.


Cô hoàn toàn quên mất chóp mũi đau đớn, chớp chớp mắt, khuôn mặt nhỏ đầy vẻ không tin nổi, thậm chí còn quên gọi anh.
Phó Tư Diễn thấy vậy thì hơi nhướng hàng mi dài, con ngươi đen láy đầy ý cười.
"Sao đây...?"
Anh hạ thấp âm cuối, sau đó từ cổ họng phát ra tiếng cười khàn lười biếng.


"Mới mấy ngày không gặp đã không biết chú là ai à?"






Truyện liên quan