- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
Trong nhà Phó Tư Diễn, đột nhiên có thêm một cô nhóc cần phải chăm sóc.
Cô nhóc bé xinh, lúc cười mi mắt cong cong, trên mặt có hai lúm đồng điếu (*) nho nhỏ, vừa thấy đã khiến lòng người thương mến.
(*) Má lúm đồng điếu là một dạng khiếm khuyết bẩm sinh xuất hiện ở trên mặt, do rãnh má dính vào phần cơ má tạo nên một vết lõm nhỏ khi cười hoặc nói. Đây là một điểm nhấn nổi bật ở trên gương mặt và tạo ấn tượng cho người ở đối diện mình. Má lúm đồng điếu hiếm có và nó mang yếu tố di truyền là chủ yếu.
Vừa xuất hiện, đã cướp toàn bộ dịu dàng và cưng chiều của cuộc đời anh.
-
Người có tiếng nói ở thành phố S đều biết Phó Tư Diễn nghiêm khắc đến không màng nhân tình trong công việc, không ai dám chọc.
Chưa từng nghĩ sau này
Trước giờ lên lớp nào đó, có người thấy bên ngoài phòng học, giáo sư Phó ôm một cô bé đang tức giận vào ngực, mềm giọng nhỏ tiếng, đáy mắt lộ vẻ cưng chiều.
Sau khi vào học một phút anh mới đi vào, đối mặt với các học sinh ngồi nghiêm chỉnh lại đầy vẻ tò mò, anh vừa cởi khuy cài tay áo, đuôi lông mày mang ý cười, giọng nói ôn hòa hiếm có: "Xin lỗi, vừa rồi cô của các em giận dỗi thầy, mới vừa dỗ xong."
Mọi người:???
-
Có tin đồn Phó Tư Diễn có bạn gái, nhưng vẫn không thấy xuất hiện. Tất cả mọi người cười anh “kim ốc tàng kiều”(*).
(*) Có một truyền thuyết cực kì nổi tiếng về Trần Hoàng hậu, đó là Kim ốc tàng Kiều (金屋藏嬌), nghĩa là "nhà vàng cất người đẹp". Đây là một câu ngạn ngữ nổi tiếng, được biết đến như một lời định ước của phu quân đối với nguyên phối thê tử, là một trong những câu ngạn ngữ cổ điển nổi tiếng nhất trong văn hóa Trung Quốc.
Mãi đến một ngày nào đó, hội bạn bè đến nhà anh làm khách.
Mới vào cửa, đã thấy một cô nhóc nhỏ nhắn xinh xắn, mặc váy ngủ xem TV trên sofa.
Cô bé thấy có người lạ đến, xấu hổ muốn chạy lên trên lầu, lại bị Phó Tư Diễn bế lên, giọng hơi trầm: "Không đi giày đã chạy loạn gì, hả?"
Dung Hoan ôm lấy cổ của anh, chôn đầu vào hõm cổ của anh, giọng nói yêu kiều mềm mại: "Chú Phó..."
Anh ôm chặt eo nhỏ của cô, giọng hơi cao lên: "Gọi là gì?"
Cô đỏ mặt, khẽ gọi một tiếng: "Tư Diễn..."
Anh cười khẽ, hôn lên đôi môi mềm của cô: "Rất ngoan."
Thiếu nữ ngoan ngoãn, hướng nội nhưng thỉnh thoảng rất có vẻ đẹp oxy(*) x Yêu nghiệt đầu óc đen tối siêu cợt nhả mà lịch sự bại hoại
(*) Người đẹp oxy là danh hiệu được đặt ra để chỉ những người đẹp có nhan sắc tự nhiên, nhẹ nhàng khiến người đối diện cảm thấy thoải mái khi nhìn vào.
Khúc dạo đầu nữ chính đã thành niên, nam nữ chính không quen & không có liên hệ máu mủ.
Cô nhóc bé xinh, lúc cười mi mắt cong cong, trên mặt có hai lúm đồng điếu (*) nho nhỏ, vừa thấy đã khiến lòng người thương mến.
(*) Má lúm đồng điếu là một dạng khiếm khuyết bẩm sinh xuất hiện ở trên mặt, do rãnh má dính vào phần cơ má tạo nên một vết lõm nhỏ khi cười hoặc nói. Đây là một điểm nhấn nổi bật ở trên gương mặt và tạo ấn tượng cho người ở đối diện mình. Má lúm đồng điếu hiếm có và nó mang yếu tố di truyền là chủ yếu.
Vừa xuất hiện, đã cướp toàn bộ dịu dàng và cưng chiều của cuộc đời anh.
-
Người có tiếng nói ở thành phố S đều biết Phó Tư Diễn nghiêm khắc đến không màng nhân tình trong công việc, không ai dám chọc.
Chưa từng nghĩ sau này
Trước giờ lên lớp nào đó, có người thấy bên ngoài phòng học, giáo sư Phó ôm một cô bé đang tức giận vào ngực, mềm giọng nhỏ tiếng, đáy mắt lộ vẻ cưng chiều.
Sau khi vào học một phút anh mới đi vào, đối mặt với các học sinh ngồi nghiêm chỉnh lại đầy vẻ tò mò, anh vừa cởi khuy cài tay áo, đuôi lông mày mang ý cười, giọng nói ôn hòa hiếm có: "Xin lỗi, vừa rồi cô của các em giận dỗi thầy, mới vừa dỗ xong."
Mọi người:???
-
Có tin đồn Phó Tư Diễn có bạn gái, nhưng vẫn không thấy xuất hiện. Tất cả mọi người cười anh “kim ốc tàng kiều”(*).
(*) Có một truyền thuyết cực kì nổi tiếng về Trần Hoàng hậu, đó là Kim ốc tàng Kiều (金屋藏嬌), nghĩa là "nhà vàng cất người đẹp". Đây là một câu ngạn ngữ nổi tiếng, được biết đến như một lời định ước của phu quân đối với nguyên phối thê tử, là một trong những câu ngạn ngữ cổ điển nổi tiếng nhất trong văn hóa Trung Quốc.
Mãi đến một ngày nào đó, hội bạn bè đến nhà anh làm khách.
Mới vào cửa, đã thấy một cô nhóc nhỏ nhắn xinh xắn, mặc váy ngủ xem TV trên sofa.
Cô bé thấy có người lạ đến, xấu hổ muốn chạy lên trên lầu, lại bị Phó Tư Diễn bế lên, giọng hơi trầm: "Không đi giày đã chạy loạn gì, hả?"
Dung Hoan ôm lấy cổ của anh, chôn đầu vào hõm cổ của anh, giọng nói yêu kiều mềm mại: "Chú Phó..."
Anh ôm chặt eo nhỏ của cô, giọng hơi cao lên: "Gọi là gì?"
Cô đỏ mặt, khẽ gọi một tiếng: "Tư Diễn..."
Anh cười khẽ, hôn lên đôi môi mềm của cô: "Rất ngoan."
Thiếu nữ ngoan ngoãn, hướng nội nhưng thỉnh thoảng rất có vẻ đẹp oxy(*) x Yêu nghiệt đầu óc đen tối siêu cợt nhả mà lịch sự bại hoại
(*) Người đẹp oxy là danh hiệu được đặt ra để chỉ những người đẹp có nhan sắc tự nhiên, nhẹ nhàng khiến người đối diện cảm thấy thoải mái khi nhìn vào.
Khúc dạo đầu nữ chính đã thành niên, nam nữ chính không quen & không có liên hệ máu mủ.