Chương 19

"Cháu thích chú Phó nhất...”
Giọng nói của cô mềm mại, có chút giống nũng nịu, lại giống như mấy quả bong bóng cầu vồng, rơi vào trong lòng Phó Tư Diễn, sau đó nổ tung.


Đôi mắt đen kịt của anh xẹt qua một tia cảm xúc nào đó, anh quay đầu, liếc nhìn thấy cô gái nhỏ đang nhắm mắt, đầu tóc gối lên cổ anh, lần này ngủ thật rồi.


Trái cổ của anh vô thức lăn nhẹ, sau đó anh nhanh chóng ngăn suy nghĩ dư thừa trong đầu lại, chậm rãi lắng lại thì cảm thấy trong ngực có một tia khô nóng.
Ôm cô trở về phòng, đặt người lên trên giường, giúp cô đắp chăn cẩn thận.
Anh nhìn cô, sau một lát thì cụp mắt nở nụ cười.


Đáy mắt trìu mến xen lẫn ánh trăng, lan tỏa cả căn phòng.
-
"Dung Hoan, mau dậy đi, bạn trai cậu ở dưới lầu chờ cậu đi ăn sáng đó.” Dung Hoan bị lay tỉnh, lập tức nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Bánh Bao.


Dung Hoan nhanh chóng rời giường, thay đổi quần áo, cầm lấy túi nhanh chóng chạy xuống lầu thì đã nhìn thấy bên ngoài ký túc xá, một bóng lưng vững chãi kiên cường của đàn ông.
Người đàn ông xoay đầu lại, khuôn mặt dần trở nên rõ ràng, cô ngốc tại chỗ.


Nửa mặt của Phó Tư Diễn tắm dưới ánh nắng màu vàng vẽ nên một đường viền cằm hoàn mỹ, đôi mắt đen nhánh tỏa sáng, nốt ruồi lệ tô điểm một bên.
"Bạn trai..."
Anh cười nhẹ nhàng đi lên trước, nắm lấy tay cô, mở miệng: “Ừ, anh đây.”
...
Dung Hoan mở choàng mắt, tỉnh lại từ trong mộng.


available on google playdownload on app store


Cô nhanh chóng ngồi dậy, ánh mắt quét quanh đồ đạc màu trắng thuần xung quanh phòng, rồi rơi xuống ánh ban mai bên ngoài cửa sổ màu xanh lam, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi đồng thời còn đập mạnh lên đầu của mình.


Hồi tưởng lại cảnh trong mơ vừa rồi, sắc mặt cô đỏ lên, nắm lấy gối ôm hình củ cải che lên đầu: “Có phải mình điên rồi không...” Sao cô có thể mơ giấc mơ như thế!
Lúc này cô nằm lại trên giường, đoán là hôm qua cô trúng gió ở ban công, không cẩn thận ngủ mất.


Lại là... Phó Tư Diễn ôm cô trở về phòng sao?
Cô hu hu một tiếng ngã lên trên giường.
Cô rửa mặt xong, thay một cái áo cộc tay màu trắng, trước ngực có vẽ một chú chó Snoopy nhỏ, kết hợp với quần ống rộng màu đen, lại cột tóc lên cao, có vẻ rất đáng yêu trong sáng.


Cô ra khỏi phòng, tìm kiếm bóng dáng của Phó Tư Diễn, nhìn thấy cửa phòng của anh khép hờ.
Cô đi tới, gõ gõ cửa phòng của anh, nghe thấy anh đáp lại thì mới đẩy cửa đi vào.


Phó Tư Diễn đứng trước gương, ăn mặc rất chỉn chu, cô chỉ đơn thuần nhìn theo bóng lưng của anh, dường như trùng với trong giấc mộng, có một cảm giác chột dạ dấy lên trong lòng, đang định đi thì bị anh lên tiếng gọi lại: “Hoan Hoan, giúp chú lấy đồng hồ đeo tay tới.”


“Vâng...” Cô đưa cho anh chiếc đồng hồ ở cạnh giường.
Phó Tư Diễn nhận lấy, vừa đeo đồng hồ, lông mày khẽ quét qua, mỉm cười rồi nói: “Sâu rượu nhỏ sao tỉnh sớm thế?”
“Cháu... Cháu ngủ đủ rồi.” Giọng nói của cô không hề có sức lực.


“Ngủ đủ rồi là tốt, đợi lát nữa chú dẫn cháu đi ăn đồ ăn sáng.” Anh cười khẽ.
"Được ạ."
Anh nhìn tấm gương, lại bất thình lình hỏi cô một câu: “Hôm nay có phải chú cực kỳ đẹp trai không?”


Người đàn ông vai rộng eo hẹp, vóc người cường tráng, ngay cả những kiểu áo sơ mi trắng phổ thông nhất kết hợp với quần tây đen khi mặc trên người anh thì cũng đẹp hơn người bình thường gấp mấy lần.
Dung Hoan lại chưa từng thấy người đàn ông nào đẹp trai hơn anh.


Nhưng lúc này... cô đương nhiên sẽ không chính miệng thừa nhận để thỏa mãn anh: “Không hề..”
Nghe vậy, anh nắm lấy cằm của cô, ánh mắt có chút tối sầm lại nhưng ý cười không giảm: “Hoan Hoan nói dối, vừa rồi rõ ràng nhìn chú đến ngây người, còn nói không?”


Cô bị nụ cười của anh làm cho tim đập loạn nhịp, vội vàng gạt tay anh ra, vẫn cứ không thừa nhận: “Đó là chú tự nghĩ vậy thôi, cháu không hề.”


Cô vội vã chuồn ra khỏi phòng, không cho anh bất cứ cơ hội nào hỏi lại. Chạy xuống lầu xong cô lại liếc nhìn lầu trên, nụ cười như hoa lặng lẽ nở rộ, tạo thành má lúm đồng điếu.
-


Phó Tư Diễn dẫn Dung Hoan đến phòng ăn, vừa đi tới cửa thì điện thoại của anh đã rung lên, cho nên để Dung Hoan chờ anh ở đây một lát.
Dung Hoan đứng tại chỗ đợi, đột nhiên nghe thấy có người phía sau gọi cô: “Dung Hoan?!”


Cô quay đầu lại, đập vào mắt chính là vẻ kinh ngạc của Tạ Nhu, Tạ Nhu đi lên trước, vẻ mặt có chút vi diệu: “Dung Hoan, đúng là cậu rồi, sao cậu cũng ở đây?”
“Tớ đi du lịch cùng với chú.”


Tạ Nhu đổi tay cầm vali, chuyển cái túi Prada màu trắng khoác trên vai về phía trước, nói: “Cậu có quan hệ tốt với chú như vậy sao?” Sao đi du lịch không đi cùng bố mẹ mà lại đi với chú.
Dung Hoan chỉ nở nụ cười nhẹ nhàng, không tỏ rõ ý kiến.


“Lần đầu tiên cậu tới đây sao? Tớ và bố mẹ tớ thường xuyên tới đây, rất quen thuộc chỗ này, nếu cậu muốn đi chỗ nào chơi thì có thể liên hệ với tớ, tớ đi cùng với cậu.” Tạ Nhu vuốt vuốt mái tóc mới làm của mình.
"Không cần đâu, khả năng xế chiều nay mình sẽ đi.”


Lúc này bố của Tạ Nhu đi tới, Tạ Nhu giới thiệu với ông ta: “Đây là bạn cùng phòng với con, Dung Hoan.”
Dung Hoan còn chưa kịp chào hỏi thì giọng nói của Phó Tư Diễn đằng sau đã vang lên: “Hoan Hoan, đi thôi.”


Khi Tạ Nhu và bố của Tạ Nhu cùng nhau nhìn lại, mắt của bố Tạ Nhu đột nhiên sáng ngời, giống như nhìn thấy bảo tàng, vội vã nghênh đón đưa tay ra: “Ngài Phó, đúng là trùng hợp có thể gặp anh ở đây.”


Phó Tư Diễn nhếch miệng, bắt tay với ông ta, Tạ Nhu nhìn thấy bố hiếm khi chủ động nhiệt tình với người khác thì có chút bất ngờ.
Bố Tạ nhìn Dung Hoan: “Ngài Phó, vị này là...”
“Là cháu gái của tôi.”


“Thế à, như vậy con gái của tôi và cô ấy cũng là bạn cùng phòng đó, anh nói có trùng hợp không. Mọi người cũng tới đây nghỉ dưỡng sao, đã đặt phòng chưa? Đúng lúc tôi cũng muốn đi đặt phòng, tôi giúp hai người đặt phòng được chứ?”


“Không cần đâu, hôm nay chúng tôi trả phòng rồi.”
Trên mặt bố Tạ hiện rõ nụ cười nịnh hót: “Thế thì buổi chưa ngài Phó có hẹn trước không, tôi mời anh bữa cơm rau dưa? Đến lúc đó hai đứa nhỏ cũng đi, có thể chơi với nhau mà.”


Phó Tư Diễn nắm bả vai Dung Hoan, cười nhạt khéo léo từ chối: “Xin lỗi, buổi trưa có chút việc bận, muốn dẫn cô bé đi hầm rượu chơi một chút.”
“Vậy thì... Vậy thì hẹn hôm khác vậy.”


Dung Hoan và Tạ Nhu vẫy tay nhau sau đó rời đi. Đi vào phòng ăn, lúc bọn họ đang đi tới vị trí chỗ ngồi, Dung Hoan lại nhớ tới chuyện vừa rồi, không khỏi tò mỏ hỏi: “Chú Phó, sao bố của Tạ Nhu lại đối xử với chú nhiệt tình như vậy?”


Phó Tư Diễn giơ tay xoa đầu cô: “Bởi vì chú và ông ta có chút quan hệ trên phương diện kinh doanh.”
Dung Hoan gật gật đầu: “Là ông ấy muốn tìm chú để bàn bạc về chuyện làm ăn.”
Anh gãi gãi thịt mềm dưới cằm cô, môi cong lên: “Ừm, Hoan Hoan thật thông minh.”


Một bên khác, hai người Dung Hoan đi rồi, Tạ Nhu kéo tay của bố cô ta lại, mặt lộ rõ vẻ không thích: “Bố, sao bố lại muốn nịnh bợ chú của Dung Hoan? Con nhìn anh ta đối xử với bố lạnh nhạt, cũng không muốn ăn cơm với bố.”
Bố Tạ trừng cô ta một chút: “Trẻ con hỏi nhiều như thế làm gì?”
"Bố..."


"Ở ký túc xá, con đối xử với Dung Hoan tốt một chút, đừng đắc tội với người ta, chú của nó là khách hàng quan trọng của bố. Nhớ chưa?”
Tạ Nhu cắn chặt răng hàm, một lát buồn bã “Vâng” một tiếng.
-


Ăn sáng xong, Phó Tư Diễn dẫn Dung Hoan tới hầm rượu của khu nghỉ dưỡng. Hầm rượu này cực kỳ nổi danh, Phó Tư Diễn là một người có sở thích sưu tập rượu vang, mỗi lần tới đều mang mấy chai đến.


Đi tham quan xung quanh một vòng, nhân viên ở đây nói rằng bọn họ có thể để cho khách du lịch tự mình trải nghiệm quá trình sản xuất rượu vang. Loại nho được nhập khẩu từ nước ngoài của bọn họ có thể ủ ra loại rượu với hương thơm cực kỳ nồng nàn.


Phó Tư Diễn hỏi Dung Hoan có muốn thử không, cô đồng ý.
Hai người đi đến vườn nho, trước mắt là cả một cánh đồng màu xanh tím, dây nho leo lên dày đặc nối liền cùng một chỗ, sau khi nhân viên làm mẫu xong thì đưa cho họ kéo và rổ.
Phó Tư Diễn đưa kéo cho cô: “Thử xem sao nhé?”


Cô cầm một cuống nho, một tay cầm kéo, sau khi cắt xong thì cẩn thận bỏ vào trong rổ.
Đang chơi không biết trời đất gì thì nghe thấy tiếng Phó Tư Diễn gọi cô: “Hoan Hoan, lại đây.” Cô đi tới, anh đưa tới miệng cô một quả nho đã lột vỏ: “Nếm thử.”


Cô hé miệng muốn cắn xuống, ai ngờ anh đột nhiên rút tay về, sau đó lại đưa quả nho tới trước mặt cô, cô đang định cắn xuống thì không ngờ anh lại rút tay về tiếp!


Dung Hoan tức giận lườm anh một cái, quay mặt sang chỗ khác không muốn quan tâm tới anh, Phó Tư Diễn đi tới, đuôi lông mày tràn đầy ý cười: “Được rồi, trêu cháu thôi.”


Cô khó chịu “Hừ” một tiếng, lại quay sang bên khác, anh cười kéo cô lại, quả nho lấp lánh ánh nước nhẹ nhàng kề sát bên môi cô, cô mới há miệng cắn nó.
“Ngọt không?” Anh hỏi.
“Có.”
“Cháu thích ăn, vậy chúng ta mua một ít mang về nhà.”
“Vâng.”
-


Hai người hái nho xong mang đi rửa sạch. Sau đó, bọn họ sấy khô, nghiền nát nho xuống rồi cho thêm đường, để vào trong lọ đựng. Làm thủ công đương nhiên không thể so sánh được với nơi chuyên sản xuất rượu vang hảo hạng, chủ yếu là chơi cho vui.


Trước khi đi, ông chủ hầm rượu đưa cho Phó Tư Diễn rượu mà anh muốn, một chai Margaux năm 99.
Ông chủ đi rồi, Phó Tư Diễn cầm tờ giấy trong tay đưa cho cô: “Này, cầm lấy.”
Cô cầm lấy xem, thế mà lại là giấy hẹn, nói một năm sau bọn họ có thể tới đây lấy rượu vang bọn họ đã làm hôm nay!


Khóe miệng anh ngậm lấy một vệt cười, nói: “Nhận lấy nhé, sang năm tới lấy.”
Dung Hoan biết, có rượu ngon gì mà Phó Tư Diễn chưa uống đâu, sao mà tình nguyện cất rượu cùng với cô, còn nói một năm sau tới đây lấy nữa?


Cô chăm chú nhìn anh, trong lòng có chút chờ mong, môi đỏ khẽ mở: “Chú Phó... sẽ tới lấy cùng với cháu sao?”
Ánh sáng phản chiếu trong đôi mắt mềm mại của cô gái nhỏ vào lúc ấy không hiểu đã chạm vào tiếng lòng nào đó trong lòng anh, anh nhếch khóe miệng lên, cho cô một lời hứa hẹn chắc chắn:


“Ừm, chú sẽ đến cùng với Hoan Hoan.”
-
Buổi sáng đầu tiên sau khi kết thúc chuyến đi nghỉ dưỡng, Dung Hoan tỉnh lại ở trong nhà, rửa mặt xong thì xuống phòng ăn. Cô thấy Phó Tư Diễn cũng ở đó, anh nhìn thấy cô thì gọi cô tới trước mặt.


“Tối hôm qua chú đi rồi, mấy giờ mới về phòng ngủ, hả?” Anh nhíu mày.


Tối hôm qua về đến nhà, Dung Hoan đàn Piano xong thì đi vào phòng khách xem TV. Bởi vì buổi chiều ngủ trên xe rất nhiều nên vẫn còn rất tỉnh táo, lúc này vừa nhìn đã thấy hơn mười một giờ, đúng lúc Phó Tư Diễn xuống lầu rót nước, cô vẫn còn ngồi xem.


Anh không cho cô xem quá lâu, mười hai giờ đêm phải lên lầu ngủ, nhưng mà cô xem quá chăm chú cho nên sáng nay tỉnh dậy thì vành mắt đen đã bán đứng cô.
Dung Hoan lập tức chột dạ nói lảng sang chuyện khác, chạy tới chỗ ngồi: “Dì Tịnh, còn bánh mì không ạ?”


Anh uống một ngụm cà phê, trong mắt hiện lên sự hiểu rõ, nhưng cũng không tức giận mà chỉ trích cô, chỉ dịu dàng nói: “Buổi tối không được ngủ muộn như vậy nữa, có nghe không?”
Lần này Dung Hoan thành thật gật đầu, khẽ run chân, hai tay nâng cốc sữa bò lên, ừng ực uống xuống, cực kỳ đáng yêu.


“Buổi trưa chú không ở nhà, Hoan Hoan muốn ăn cái gì thì nói với dì Tịnh, bảo dì ấy làm cho cháu.”
Cô ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi: “Chú Phó, vậy buổi tối chú có về ăn cơm không?”
"Làm sao?"


Cô đổ sữa vào trong miệng, bịa một lý do: “Nếu chú trở về, cháu sẽ bảo dì Tịnh mua cá Pecca lớn hơn một chút.”
“Muốn ăn cá Pecca?”
Cô gật đầu.


Phó Tư Diễn cong môi cười, giọng nói tràn đầy sự lưu luyến dịu dàng: “Vậy bảo dì Tịnh mua to một chút, buổi tối chú về sẽ làm cá Pecca hấp cho cháu, được không?”
Đôi mắt cô sáng ngời, kiềm chế sự vui mừng trong lòng lại: “Vâng.”
-


Phó Tư Diễn đi rồi, Dung Hoan đang định lên lầu thì nhận được điện thoại của Tất Hào.
“Dung Hoan, Quốc Khánh cậu có về nhà không?” Cậu ta hỏi.
“Có, tôi ở nhà đấy.”
Sau đó cô nghe thấy tiếng chuông cửa, giọng nói của cậu ta lại truyền tới: “Đi ra mở cửa đi.”


Dung Hoan đi mấy bước ngắn ra mở cửa, nhìn thấy Tất Hào dựa vào cánh cửa, lấy mũ lưỡi trai trên đầu xuống, cười đẹp trai như ánh mặt trời.
“Hầu Tử, cậu cũng quay về rồi?!”


“Đúng vậy, khó khăn lắm mới được nghỉ Quốc Khánh, không trở về nhà thì không tốt lắm, làm sao, không mời tôi đi vào à?”
Dung Hoan cười cười: “Vào đi.”
Dì Tịnh đi mua thức ăn nên trong nhà chỉ còn một mình Dung Hoan. Sau khi lấy ly nước trái cây cho Tất Hào, hai người ngồi xuống ghế sofa.


“Hôm nay cậu định làm cái gì? Tôi dẫn cậu ra ngoài chơi được không?” Tất Hào nói.
Cô lắc đầu: “Tôi ở nhà thôi.”
“Vậy được... Đúng lúc tôi cũng nhàn rỗi không có việc gì làm, chơi ở nhà cậu một lúc, trong nhà có cái gì chơi vui không?”


“Hôm qua tôi mới download mấy trò chơi cảm giác mạnh về.” Cô chạy tới mở TV, Tất Hào nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của cô, lặng lẽ nở nụ cười.
Một người chơi trò chơi sẽ dễ cảm thấy buồn chán, hai người chơi cùng nhau thì trải nghiệm sẽ vui vẻ hơn.


Dung Hoan mở trò đua xe ra thi đấu cùng với cậu ta, trong lúc kích động, đầu gối không cẩn thận đập lên trên sàn nhà, cô kêu đau một tiếng, Tất Hào thấy vậy thì lập tức tiến lên đỡ cô dậy, nhìn thấy đầu gối cô sưng một khoảng thì cau mày: “Không sao chứ?”


Cô lắc đầu một cái, yên lặng rút tay đang bị cậu ta nắm lấy về.
Tất Hào nhanh chóng thu lại tâm trạng thất vọng, đứng dậy chạy vào trong bếp, lát sau cầm ra một túi đá lạnh.


“Chườm đá một lát thì sẽ không đau như vậy nữa.” Cậu ta ngồi xổm xuống trước mặt cô, muốn giúp cô chườm đá, nhưng mà bị cô chặn lại: “Cảm ơn, để tôi tự làm, thực ra cũng không nghiêm trọng như vậy.”


Cậu ta đứng lên ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn cô chườm đá, cậu ta làm bộ tùy tiện hỏi: “Dung Hoan, lên đại học có phải có rất nhiều nam sinh theo đuổi cậu không?”
Cô ngẩn người: “Không biết...”


“Không biết? Chẳng lẽ người khác thích cậu, cậu cũng không cảm giác được sao?” Tất Hào giễu cợt hỏi, nhưng cảm giác nơi cổ họng lại lạnh lẽo, ánh mắt nhìn cô chằm chằm không rời đi.
Động tác trên tay Dung Hoan dừng lại một lát, vẫn cụp mắt, giọng nói rất nhẹ: “Tôi còn chưa muốn yêu.”


"Tại sao?"
Ý niệm nảy ra trong lòng cô đầu tiên là không có cảm giác an toàn.


Từ nhỏ tới lớn, cô ít nhiều có chút kháng cự với đàn ông. Trong cuộc đời của cô, coi như là thiếu hụt một người cha và tình cha. Trước kia lúc chưa trở lại nhà họ Dung, cảm tình của cô kể cả tình thân đều không có cảm giác an toàn, huống hồ là tình yêu. Nhiều năm khép kín và hướng nội tình cảm của bản thân làm cho cô rất khó mở rộng lòng mình với người khác.


Người theo đuổi có rất nhiều người nhưng không có người nào có thể đánh động vào trái tim cô, bọn họ ở trong mắt cô không thể gây nên một chút gợn sóng nào trong lòng cô.
Đôi môi Dung Hoan giật giật, còn chưa trả lời thì cửa phòng đã bị mở ra.
Là dì Tịnh mua thức ăn trở về.


Tất Hào lau mồ hôi ở lòng bàn tay đi, nhiệt tình hỗ trợ cầm các nguyên liệu nấu ăn trong tay dì Tịnh mạng vào nhà bếp. Dì Tịnh cười hỏi cậu ta vài câu về tình hình gần đây, sau đó mời cậu ta buổi trưa ở lại ăn cơm, Tất Hào nhìn về phía Dung Hoan: “Không phiền buổi trưa tôi ở lại đây ăn chực chứ?”


Dung vui cười: "Không phiền."
-
Sau khi ăn cơm trưa xong, Dung Hoan nói muốn đi lên lầu đàn piano, Tất Hào không biết xấu hổ mà ăn vạ ở đây, nói một mình cậu ta ở nhà buồn chán, không bằng ở đây có bạn.
Dung Hoan cũng mặc kệ cậu ta, sau khi đánh đàn xong xuống lầu thì thấy cậu ta đang xem lại bộ phim điện ảnh Marvel.


“[Iron Man 3], xem cùng không?”
Dung Hoan gật đầu ngồi xuống bên cạnh cậu ta, một lát sau ngoài cửa có người gõ cửa, cô đang định đi mở cửa thì bị Tất Hào cười hì hì ngăn lại: “Đồ ăn ngoài của tôi.”


Sau đó, cô nhìn thấy cậu ta mang mấy chai nước và bỏng ngô từ cửa đi vào: “Xem phim mà không có bỏng ngô thì mất hết cả linh hồn.”
Dung Hoan kinh ngạc nhìn cầu ta nhét đồ uống vào trong tay mình: “Đây là cái gì?”
“Uống một chút là biết, nồng độ cồn rất thấp, sẽ không say đâu.”


Vỏ bên ngoài có màu hồng nhạt, còn được vẽ lên màu mật đào, cô mở ra uống một hớp, quả nhiêu là có vị mật đào, uống rất ngon.”
Cậu ta thấy cô uống quen, đưa bỏng ngô tới.


Thế là hai người yên lặng xem phim, Dung Hoan cảm thấy hương vị của đồ uống khá ngon, vô ý thức uống thêm mấy ngụm, chẳng mấy chốc đã uống hết một chai, lại mở một chai.


Nội dung bộ phim lên đến cao trào, Tất Hào xem đến kích động, trong miệng không khỏi than thở một tiếng, đột nhiên phát hiện người bên cạnh có chút quá yên tĩnh.
Cậu ta quay đầu nhìn lại thì phát hiện trong tay cô ôm cái gối, đầu rũ xuống, đôi mắt nhắm lại.
Như thể là say rồi?


Cậu ta cho nhỏ tiếng của TV một chút, đứng dậy nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay của cô để cho cô nằm lên ghế sofa.
Đầu cô vô ý thức lệch sang một bên, gò má ấm áp không cẩn thận sượt qua cánh tay cậu ta, mang lại cảm giác tê dại bất chợt.
Cậu ta ngồi xổm xuống, lẳng lặng nhìn cô.


Bởi vì cô uống rượu, gò mà đỏ ửng, giống như màu mật đào, lông mi của cô cong dài, lại rất dày che đi đôi mắt trên mặt, làn da nhẵn mịn phấn nộn, không tìm được một chút tỳ vết nào.


Tim cậu ta đập ầm ầm, giống như có quỷ thần xui khiến, cả người có khuynh hướng ép về phía cô, tầm mắt rơi vào đôi môi đỏ mọng của cô, chậm rãi tới gần.
Gần trong gang tấc.
“Lạch cạch...” Tiếng cửa nhà mở ra, đột nhiên phá vỡ bầu không khí ám muội trong phòng.


Ý thức của Tất Hào thanh tỉnh lại, sợ đến mức ngã ngồi ra phía sau một bước, nhanh chóng bò dậy, ánh mắt nhìn thẳng ra ngoài cửa.
Sau đó, một bóng người cao lớn kiên cường đi vào trong tầm nhìn.


Phó Tư Diễn đi từ cửa vào đã nhìn thấy ánh sáng duy nhất của TV trong phòng khách cùng với Tất Hào đang đứng, khuôn mặt đang sửng sốt một chút, đi lên phía trước.
Tất Hào ngẩng đầu nhìn Phó Tư Diễn cao hơn cậu ta nửa cái đầu, giọng nói có chút run: “Chào chú Phó...”


Phó Tư Diễn đang định đáp lại thì ánh mắt liếc nhìn thấy bóng dáng nhỏ mềm trên ghế sofa, trong mắt anh tối sầm xuống, giọng nói cũng trầm xuống: “Hai đứa đang làm cái gì?”
“Cháu xem phim với cậu ấy, sau đó cậu ấy ngủ mất.”


Phó Tư Diễn ngồi xổm người xuống, phát hiện gò má cô ửng đỏ, bờ môi hơi hé thở ra mùi rượu nhàn nhạt.
Tâm trạng anh chìm xuống, hồi tưởng lại lần trước cô say mèm, cũng là do Tất Hào dẫn cô đi ăn ở quán ăn đêm.


Anh quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo rơi lên trên người Tất Hào, cùng với ngọn lửa không thể dập tắt, giọng nói cực trầm: “Cậu cho cô bé uống rượu?”






Truyện liên quan