Chương 44
Sau khi phục vụ mang thực đơn lên, Dung Hoan để Tư Tinh Châu toàn quyền quyết định món ăn.
"Em muốn ăn ốc sên hấp Pháp không?" Anh ấy hỏi.
Cô ngẩng đầu nhìn anh ấy, ánh mắt bỗng rơi về phía sau, nhìn thấy Phó Tư Diễn và một nhóm người thì thoáng sững sờ.
Họ cũng ăn ở đây?!
Không biết vô tình hay cố ý mà những người đó chọn ngồi ngay bàn phía sau, Phó Tư Diễn còn cố ý ngồi ở chỗ có thể nhìn thấy Dung Hoan.
Cô bắt gặp ánh mắt âm trầm lạnh lẽo của anh, bỗng mất hồn, mãi đến khi Tư Tinh Châu lên tiếng gọi cô.
"Dung Hoan?"
"Hả... Sao vậy?"
"Không có gì, anh chỉ đang hỏi em có muốn ăn ốc sên hấp không?"
"Ừm, được."
Dung Hoan nói xong, khóe mắt lại liếc thấy Phó Tư Diễn đứng lên, đi tới chỗ cô!
Anh đi đến trước mặt cô, cô lập tức đứng dậy: "Chú... chú Phó."
Tư Tinh Châu cũng bị người đàn ông đột ngột xuất hiện này làm cho bối rối, cũng đứng dậy nói: "Dung Hoan, vị này là..."
"Là... chú của em."
Sắc mặt Phó Tư Diễn lại càng lạnh đi mấy phần.
Tư Tinh Châu duỗi tay ra, mỉm cười nói: "Chào chú, cháu là Tư Tinh Châu, bạn của Dung Hoan."
Phó Tư Diễn không đưa tay ra, bầu không khí bỗng trở nên lúng túng, Dung Hoan vội nói: "Chú Phó, tối nay mọi người cũng đến đây ăn cơm à?"
Anh “ừ” nhẹ một tiếng.
Cũng may, lúc này Bạch Ngưng cũng đi tới, vừa nhìn thấy Dung Hoan đã chạy tới gần, nhiệt tình nắm tay cô: "Hoan Hoan nhớ chị không?"
"Chị Bạch Ngưng ~"
"Hóa ra tối nay em có hẹn, khó trách em lại không rảnh, chúng ta hẹn hôm khác, đến lúc đó em đến nhà chị chơi nhé."
Dung Hoan gật đầu.
Dung Hoan cũng giới thiệu Bạch Ngưng và Tư Tinh Châu với nhau, sau đó Bạch Ngưng chú ý đến sắc mặt của Phó Tư Diễn, nhịn cười, lôi kéo tay của Dung Hoan: "Nếu gặp lại cậu muốn cùng đi ăn không? Sao hả Tiểu Tư?"
Dung Hoan xua tay: “Không cần, không cần.” Nếu ăn chung thì không biết sẽ lúng túng đến cỡ nào.
Bạch Ngưng cũng không cố chấp, nên nói quên đi, kéo Phó Tư Diễn về chỗ. Vũ Lương ở bên cạnh cười ha ha: "Không biết có phải là bạn trai của Hoan Hoan không?"
Ánh mắt lạnh băng của Phó Tư Diễn liếc qua, Bạch Ngưng vỗ nhẹ vào tay anh ấy, ý bảo anh ấy đừng thêm dầu vào lửa nữa.
Vũ Lương thở dài, thành khẩn nghiêm túc nói với Phó Tư Diễn: "Ngay từ đầu tôi đã nói cậu dẹp hết mấy thứ do dự đi rồi, bây giờ nhìn kiểu gì thì cũng không phải của cậu."
Phó Tư Diễn: "CMN cậu không nói thì ch.ết à?"
"..." Vũ Lương thức thời câm miệng.
-
Sau khi bọn họ trở về, Dung Hoan nhìn vẻ mặt khó hiểu của Tư Tinh Châu, nói: "Xin lỗi chú của em... tính tình vậy đấy."
Tư Tinh Châu cong môi: "Không sao, chắc là lần đầu tiên anh xuất hiện ở bên cạnh em, có thể làm cho chú ấy hơi đề phòng, sau này gặp thêm mấy lần là ổn thôi."
"..." Lời này nghe cứ là lạ thế nào ấy nhỉ?
Ăn được nửa đường, Tư Tinh Châu đứng dậy nói với Dung Hoan: “Đợi đã, tiếp theo là tiết mục anh chuẩn bị cho em.”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Dung Hoan, anh ấy đi về phía cây đàn piano lớn ở trung tâm nhà hàng, sau khi nói chuyện với người chơi đàn, anh ấy ngồi lên đó.
Anh ấy muốn chơi piano à?!
Tư Tinh Châu quay đầu nhìn cô cười, rồi bắt đầu đàn, Dung Hoan nghe ra giai điệu, là “Trời đêm tĩnh lặng”. Anh ấy đàn rất nhuần nhuyễn, giống như đã luyện tập rất lâu, cô nhớ rõ trước đây anh ấy đã nói với cô là không biết đánh đàn cơ mà?!
Tư Tinh Châu đẹp trai nhanh chóng thu hút sự chú ý của rất nhiều cô gái ở đây, nhưng thỉnh thoảng anh ấy lại ngẩng đầu lên, luôn mỉm cười nhìn Dung Hoan.
Vũ Lương vuốt cằm, thích thú xem, nói với Phó Tư Diễn: "Nhìn đi, anh chàng này quá đẹp trai, cũng lợi hại đấy."
Phó Tư Diễn uống cạn ly rượu vang trong tay, nhìn Tư Tinh Châu, ký ức trôi về lúc trước.
Thực ra, đây không phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy Tư Tinh Châu. Từ khi ở Mỹ, có lần Tư Tinh Châu và Dung Hoan cùng nhau ra ngoài, anh đã điều tr.a người này, cũng là một thế hệ thứ hai xuất thân từ một gia đình giàu có hàng đầu, sinh viên ưu tú ngành thiết kế.
Lâu Trận nhìn vẻ mặt không vui của Phó Tư Diễn, nhưng không "hả hê" giống Vũ Lương, mà ẩn ý nói: "Ghen tị không giống phong cách của cậu nhỉ."
Bên kia, Tư Tinh Châu đàn hết một khúc thì xuống sân khấu tìm Dung Hoan trong tiếng vỗ tay của mọi người.
"Anh đàn tốt thật đấy, ngoài dự liệu của em rồi."
Anh ấy ngượng ngùng cười cười: "Anh luyện tập mấy tháng, chỉ biết mỗi bài này, lần đầu tiên gặp em, em đàn bài này."
Dung Hoan ngây người, không ngờ lại còn có ý này. Cô ngẩng đầu thì thấy anh ấy nhìn mình bằng ánh mắt thâm tình, tim cô thoáng đập nhanh hơn, lập tức quay mặt đi chỗ khác.
Ăn xong, anh ấy thanh toán rồi cùng cô bước ra ngoài: "Có muốn đi uống một ly không?" Anh ấy hỏi.
"Không được, anh mới vừa xuống máy bay, trở về nghỉ ngơi đi."
"Được, hẹn hôm khác vậy, anh đưa em về."
Anh ấy đến bãi đậu xe dưới hầm lấy xe, bảo cô đợi ở cửa một lúc, ai ngờ thứ chờ cô trước lại là chiếc Rolls-Royce Phantom.
Kính xe phía sau hạ xuống, lộ ra một bên khuôn mặt nghiêm nghị của Phó Tư Diễn, anh đưa mắt nhìn cô, giọng điệu lạnh băng: “Lên xe, tôi đưa em về.”
"Không cần... anh ấy đưa cháu về là được rồi."
Người đàn ông cau mày, lại gọi tên cô, Dung Hoan nhìn thấy một chiếc ô tô từ phía sau chạy tới, trong xe là Tư Tinh Châu.
Cô nói "tạm biệt" với Phó Tư Diễn, sau đó đi đến chiếc xe phía sau, kéo cửa bên chỗ phó lái rồi lên xe.
Phó Tư Diễn nghe thấy tiếng còi xe đằng sau, ánh mắt tối sầm lại, Kế Sâm lập tức khởi động xe.
Trong xe, Dung Hoan nhìn chiếc Rolls Royce biến mất khỏi tầm mắt, trong lòng ngổn ngang trăm mối cảm xúc.
Vừa rồi cô không lên xe nên anh tức giận sao? Cô đã không còn là một đứa trẻ cần có người đưa đón nữa rồi.
Ba mươi phút sau, Tư Tinh Châu chở cô đến cửa nhà, xuống xe giúp cô mở cửa: "Từ từ thôi."
“Cảm ơn, anh về sớm nghỉ ngơi đi.” Dung Hoan cầm bó hoa anh ấy tặng, vẫy vẫy tay với Từ Tinh Châu.
Nhìn xe anh ấy rời đi, cô xoay người đi vào biệt thự, nhập mật mã, mở cửa, nhưng phòng khách không bật đèn, bên trong tối om.
Cô bước vào, đột nhiên cảm thấy một đôi tay nắm lấy cổ tay cô, ấn cô vào cửa.
Cô sợ đến mức không kịp mở miệng, nhưng lại bắt gặp đôi mắt đen nhuốm bóng đêm của Phó Tư Diễn.
Hóa ra là anh?!
Lồng ngực nóng hổi của anh áp sát cô vào cửa, hai tay ôm lấy eo thon, đầu vùi vào cần cổ thơm tho của Dung Hoan, hơi thở nam tính mạnh mẽ tràn ngập mọi giác quan của cô.
Dung Hoan trợn tròn mắt, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, muốn đẩy anh ra, lại bị anh áp sát hơn: "... Phó Tư Diễn!"
“Hoan Hoan——” Anh buông tiếng thở dài, giọng điệu trầm thấp dịu dàng: “Anh ghen.”
Cô sững sờ, ghen ư?!
"Chú..."
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, nói: “Đừng giới thiệu với người khác anh là chú của em nữa.” Anh đặt đầu ngón tay lên cằm cô, vuốt ve: “Anh không định làm chú của em nữa đâu.”
Đầu óc Dung Hoan trống rỗng, mọi suy nghĩ bị ngừng lại vì lời anh nói, nhìn cô bé con sửng sốt, anh cười nói: "Không hiểu ý anh sao? —— Anh muốn làm bạn trai em."
"Nhưng rõ ràng là chú không thích cháu..."
Cô chưa kịp nói xong thì nụ hôn của anh đã rơi xuống.
Đôi môi lạnh lẽo của anh nhẹ nhàng áp lên đôi môi mềm mại của cô, cẩn thận cắn ʍút̼, rốt cuộc anh cũng không cần phải kìm nén tình cảm nữa, giờ đây cô bé con này đã là của riêng anh.
Trong lòng Dung Hoan kích động, căng thẳng đến mức ngón tay siết chặt áo sơ mi của anh, khuôn mặt từ từ đỏ lên, ý thức dần dần tan rã.
Cô đột nhiên nhớ tới đêm tiệc đính hôn ba năm rưỡi trước, lý trí đưa cô trở về hiện thực.
Cảm nhận được sự phản kháng của cô bé con, sắc mặt anh hơi tối lại, nhưng vẫn dừng lại.
Cô bĩu môi lẩm bẩm: "Cháu không muốn chú hôn cháu, chú đã từng hôn Từ Nhụy Sương..."
Anh thoáng sững sốt, giữ cô đối diện với mình, mỉm cười nói: "Anh chỉ từng hôn mỗi nhóc con này thôi, giữa anh và Từ Nhụy Sương không có chuyện gì xảy ra, bất kể là trước hay sau khi em ra nước ngoài."
"... Từng hôn?"
"Đêm đó uống say, ai đã hôn trộm anh hả?"
Dung Hoan:!!! Đêm đó anh thế mà lại giả bộ!
Cô bé con xấu hổ muốn cúi gầm mặt xuống, lại bị anh giữ chặt hơn. Phó Tư Diễn im lặng vài giây, rồi nghiêm túc nói: "Anh yêu em, tuy rằng em không biết, nhưng... bản thân anh lại biết."
Vào mỗi lần nhìn thấy cô.
Vào lúc cô sốt đến ngất xỉu.
Vào những đêm khuya nhớ cô đến không ngủ được.
Vào lúc cô nói muốn "quên anh đi".
Vào mỗi lúc cô dùng ánh mắt thổ lộ với anh rằng "Cô thích anh".
Đối với Dung Hoan, anh chỉ đơn giản là thích cô mà thôi.
Dung Hoan cúi đầu không nói, hồi lâu mới nhỏ giọng nói: "Em vẫn có hơi không tin nổi, anh... Em vẫn luôn cho rằng anh không thích em."
Anh vuốt mái tóc mềm mại của cô: "Xin lỗi vì trễ thế này mới nói em biết."
Cô nói: "Trước đây anh làm em khó chịu thật lâu. Anh còn bảo em gặp được người mình thích thì phải đưa đến để anh xét duyệt."
"Nhưng sau đó anh phát hiện, ngoài anh ra thì chẳng có ai đủ tư cách.
Hoan Hoan, cho anh chút thời gian theo đuổi em được không? Chờ em hết giận rồi đồng ý anh nhé."
Anh chỉ muốn cô cảm nhận rõ ràng tình yêu của anh.
Cô đỏ mặt đồng ý, đẩy anh ra: "Em... em muốn lên lầu ngủ."
Cuối cùng anh cũng buông cô ra, nhìn bó hoa trong tay cô, giọng điệu không vui nói: "Đây là hoa cậu ta tặng em sao?"
"Ừm?"
"Sau này không được nhận hoa của người đàn ông khác nữa."
"Sao anh lại ngang ngược thế chứ..."
"Cậu ta có mưu đồ quấy rối em, tặng hoa là biểu hiện rất rõ ràng."
"Không phải anh cũng giống anh ấy à?"
"Em... Em thích thì anh mua cho em."
Phó Tư Diễn lẩm bẩm nói nên Dung Hoan không nghe thấy, cô đi lên lầu vào phòng ngủ, anh tiễn cô đến cửa, sau đó xoa xoa mái tóc cô: "Ngủ sớm đi nhé?"
“Ừm.” Cô gật đầu rồi xoay người đóng cửa lại.
Cô không nói hai lời chạy đến bên giường lăn qua lăn lại hai vòng, ngoài ngại ngùng ra thì cô phải thừa nhận rằng mình vẫn "có chút" sung sướng.
Cô gọi điện cho Hề Phán, nói chuyện này, Hề Phán trêu chọc cô: "Tớ không cần đoán cũng biết cậu cười ngoác tới mang tai rồi, xem bộ dạng không có tiền đồ của cậu kìa."
"Cái gì chứ..."
"Thật mừng cho cậu, tớ nghĩ cậu đã chờ đợi đêm nay lâu lắm rồi, người cậu thích cũng thích cậu, thật quá hạnh phúc."
"Tới bây giờ tớ thực sự chưa từng nghĩ anh ấy sẽ nói thích tớ."
"Có nhiều chuyện ta không ngờ tới mà, nhưng tốt nhất cậu nên thử thách anh ấy một chút, không thể khinh địch đồng ý tên móng heo như thế được."
Dung Hoan bật cười.
-
Sáng hôm sau, Dung Hoan thức dậy, sau khi đầu óc tỉnh táo lại, suy nghĩ đầu tiên nảy ra là —— Phó Tư Diễn thích cô.
Cô cẩn thận suy nghĩ một lát, phát hiện đây không phải là mơ.
Cô ngồi dậy, xuống giường tắm rửa xong, thấy cửa phòng Phó Tư Diễn đóng chặt, chắc còn chưa thức dậy.
Cô lại về phòng, thấy trên bàn bỗng có thêm một bó hồng thật lớn thì sững sờ tại chỗ.
Lúc này, một giọng nói từ phía sau truyền đến: "Hoan Hoan, chào buổi sáng."
Cô quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Phó Tư Diễn.
"Hoa này..."
“Anh mua đó, nhìn đẹp hơn bó cậu ta tặng em tối qua.” Anh nói với vẻ kiêu ngạo trong mắt.
Dung Hoan nhớ tới đêm qua anh không cho cô nhận hoa của Từ Tinh Châu, trong nháy mắt đã mua một bó lớn hơn.
Sao cái người này lại kiêu ngạo như vậy chứ!
Trên mặt cô thoáng ửng hồng, còn chưa kịp nói chuyện, anh đã nắm lấy tay cô: “Xuống lầu ăn sáng trước đã.”
Đi xuống nhà ăn dưới lầu, cô ngồi xuống, anh ngồi bên cạnh cô, cô còn tưởng dì Tịnh sẽ ở đó, nhưng hôm nay bà ấy không có ở đây, anh nói anh cho bà ấy nghỉ ngơi vài ngày.
Dung Hoan đang ăn sáng thì điện thoại di động reo lên, là Hồ Hinh.
Cô bắt máy, đầu dây bên kia nói đã tìm được nhà cho cô.
"Chị dựa theo yêu cầu của em tìm được một căn, tương đối lớn, vị trí rất tốt, tiền thuê cũng hợp lý."
Dung Hoan nói được, buổi chiều sẽ qua xem. Sau khi cúp máy, cô nói chuyện này với Phó Tư Diễn.
Anh hỏi: "Nhất định phải dọn ra ở riêng à?"
"Ừm..."
Anh dường như không tức giận như trước, cuối cùng cười nhạt nói: "Chiều nay anh chuyển hành lý giúp em."