Chương 62
Dung Hoan đẩy thân hình đến gần của anh ra, sắc mặt như tôm luộc: “Cái này không phải của em... Em tìm được ở trong ngăn kéo.”
Giữa mày Phó Tư Diễn khẽ nhảy, trong lòng thầm mắng Vũ Lương một câu.
Anh ném đồ trong tay về lại ngăn kéo, nhìn về phía cô, khóe miệng hơi nhếch lên: “Vậy em chột dạ cái gì?”
“Em...”
Anh nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của cô, cảm thấy cực kỳ đáng yêu, vì thế lại lần nữa ghé sát vào hôn cô một cái, rồi sau đó nói lời khiêu khích: “Không sao, về sau chúng ta cũng sẽ dùng đến.”
Dung Hoan: “...”
Cô thẹn thùng lại lần nữa đẩy anh ra, theo bản năng dùng tay phải chống xuống mặt đất muốn đứng lên, lại không nhớ ra tay phải bị thương, đau hô lên một tiếng.
Giữa mày anh trầm xuống, lập tức xem tay cô: “Không sao chứ?”
Cô tức giận trừng anh, không muốn quan tâm. Anh bế cô, đặt lên sofa. Cô nhìn dáng vẻ sốt ruột hốt hoảng của anh, lòng cũng mềm: “Không có việc gì, chỉ là không cẩn thận chạm vào thôi...”
“Cẩn thận một chút, hử?” Anh nhẹ nhàng giúp cô xoa cổ tay.
Minh Dao từ phòng vệ sinh ra nhìn đến hai người tình chàng ý thiếp, cười nói: “Có phải em nên tránh đi không?”
Dung Hoan xấu hổ rút tay về, Phó Tư Diễn nói: “Vậy em xem phim với Minh Dao đi.”
“Vâng, vậy còn anh?”
“Anh đến công ty một chuyến.”
“Anh Phó, tối nay hai người ở chỗ này ăn cơm nhé, Vũ Lương bảo.”
“Được, xem tình hình đã.”
Phó Tư Diễn đi rồi, Minh Dao ngồi xuống cạnh Dung Hoan, cười đến gian trá: “Vừa rồi hai người làm gì mà mặt chị đỏ vậy?”
Dung Hoan suy nghĩ nên nói cho cô ấy thứ đồ ở trong ngăn kéo thế nào, sau một lúc lâu cô rối rắm mở miệng: “Sao trong ngăn kéo lại có...”
“Hả?” Vẻ mặt Minh Dao hoài nghi. Cô đi qua kéo ngăn kéo ra, thấy thứ đồ ở bên trong, sắc mặt cứng lại.
“...” Thứ quỷ này thì bảo cô ấy phải giải thích thế nào đây?
Minh Dao cười, vứt bao cao su vào thùng rác, gãi đầu cười gượng hai tiếng: “Hẳn là có thứ không cẩn thận rơi vào bên trong.” Cô ấy nhớ lại mấy ngày trước, Vũ Lương đi công tác về, Minh Dao ở nhà đang xem phim, đã bị anh dứt khoát ấn trên thảm... Có lẽ khi đó mở nguyên một hộp, bởi vì động tác quá kịch liệt, có một gói nhỏ không cẩn thận rơi vào trong ngăn kéo.
Dung Hoan nghĩ thầm: Tốc độ tiến triển của bọn họ cũng nhanh quá nhỉ? Giữa cô và Phó Tư Diễn vẫn chỉ là cọ xát bên ngoài mà thôi...
Ngẫm lại mặt lại đỏ.
-
Dung Hoan và Minh Dao xem phim cả buổi chiều ở phòng khách. Lúc chạng vạng, Dung Hoan không thắng nổi cơn buồn ngủ nên ngủ luôn trên sofa. Lúc tỉnh lại, cô phát hiện mình đang nằm ở trên giường.
Cô vội bật dậy, nhìn thấy Phó Tư Diễn đang ngồi vắt chéo chân, thản nhiên lật sách ở một góc phòng xa lạ.
“Tỉnh rồi à?”
Anh bỏ sách xuống đi qua chỗ cô, ngồi vào mép giường, xoa bóp mặt cô. Anh thấy cô không nói lời nào thì cười: “Sao ngủ trưa một giấc mà ngây ra thế?”
“Đây là chỗ nào?”
“Còn có thể là chỗ nào chứ? Nhà Vũ Lương đấy.”
Hóa ra buổi chiều Phó Tư Diễn xong việc từ công ty trở về thì nhìn thấy Dung Hoan nằm ngủ một mình trên sofa. Vũ Lương về sớm hơn anh một chút, giờ phút này đang nghiên cứu món ăn tối nay với Minh Dao ở phòng bếp.
Phó Tư Diễn ôm Dung Hoan đến phòng cho khách, để cô ngủ thoải mái hơn.
Anh gạt tóc trên mặt cô, hỏi: “Có đói không? Dẫn em xuống ăn cơm.”
Cô gật đầu. Anh nắm tay cô, dắt cô xuống lầu. Đi vào phòng bếp, đã ngửi thấy mùi thơm của chanh và gà nướng, nhìn trên bàn đặt một con gà nướng, Minh Dao đầy tự hào: “Đây là món mới do em nghiên cứu. Có phải nhìn rất muốn ăn không?”
Vũ Lương còn đang xào rau cười nhạt một tiếng: “Là em nghiên cứu à? Em chỉ phụ trách bày ra bàn thôi.”
“Anh!”
Vũ Lương bị trừng thì lập tức chịu thua: “Không sai chính là đầu bếp Bành tự tay làm.”
Dung Hoan bị bọn họ chọc cười, ngửa đầu nói nhỏ với Phó Tư Diễn: “Anh xem bạn gái người khác đều hiền huệ như vậy, so với em, em cảm thấy em quá ngốc.”
Phó Tư Diễn cong môi: “Đó là bởi vì bạn trai họ khá ngốc. Anh thông minh là được, em chỉ cần phụ trách ăn.”
Lời này làm cô không muốn cãi lại luôn.
Hai người ngồi xuống. Minh Dao bảo bọn họ nhanh nếm thử gà nướng, Dung Hoan duỗi tay định gắp, lại bị người đàn ông cản lại: “Để anh xé, nóng lắm.”
Phó Tư Diễn đeo bao tay, xe một miếng thịt gà cho cô rồi thổi nhẹ mấy cái, đưa tới bên miệng cô. Cô há mồm ăn, gật đầu: “Ngon lắm.”
Cô thích, anh bèn tiếp tục đút cho cô. Minh Dao nhìn vậy, đi đến trước mặt Vũ Lương, nổi giận đùng đùng nói: “Anh nhìn bạn trai người ta xem, còn đút cả cơm!”
Vũ Lương liếc cô: “Em là em bé hay tay em cũng bị thương?”
“...”
Minh Dao tức giận đến xoay người muốn đi, lại bị anh ấy túm về, hôn mạnh một cái. Anh cười thô bỉ: “Được rồi, buổi tối em muốn ăn gì, anh đều đút cho em.”
Minh Dao nhìn anh cười xấu xa, vài giây sau đã hiểu ý anh, sắc mặt đỏ lựng đẩy anh ra chạy mất.
Dung Hoan nhìn hai người tương tác, lặng lẽ nói với Phó Tư Diễn: “Cảm giác chú Vũ rất tốt với Minh Dao.”
“Ừm, cậu ấy nghiêm túc.” Cuối cùng cũng nghiêm túc được một lần.
“Bọn họ ngọt ngào quá.”
Ánh mắt Phó Tư Diễn quét sang: “Hâm mộ lắm à?”
“Không không không! Ở bên anh sao em còn hâm mộ người khác.” Cô cười hì hì.
-
Lúc ăn cơm, Vũ Lương hỏi tối nay bọn họ có dự định gì không: “Nếu không đi Thiên Mộc đi? Ông bạn Lưu nói bên kia tân trang lại, vẫn luôn gửi lời mời chúng ta qua đấy.”
Minh Dao quay đầu hỏi anh: “Thiên Mộc là nơi nào?”
“Chính là câu lạc bộ suối nước nóng, không phải khoảng thời gian trước em cứ nhắc mãi muốn đi ngâm suối nước nóng à?”
Minh Dao nhếch khóe miệng, xấu xa hỏi anh: “Trước kia có phải anh đi thường xuyên đúng không?”
Vũ Lương gõ đầu cô ấy: “Đây là câu lạc bộ đứng đắn, nghĩ gì đó.” Anh nhìn về phía Phó Tư Diễn: “Dẫn Hoan Hoan đi chứ? Vừa vặn ngâm suối nước nóng cũng tốt cho cổ tay.” Nước ấm nơi đó có pha thêm thuốc đông y, còn có công hiệu hoạt huyết tan máu bầm. Hơn nữa thời tiết lạnh, phao suối nước nóng rất thoải mái.
Dung Hoan và Phó Tư Diễn đều không có việc gì, vì thế cơm nước xong, đoàn người lái xe lên núi Thiên Mộc.
Câu lạc bộ Thiên Mộc là câu lạc bộ suối nước nóng cao cấp nhất thành phố Lâm, ở giữa sườn núi Thiên Mộc, lúc xe tiến vào giống như lạc vào thế ngoại đào viên vậy. Chỗ này mang theo phong cách Trung Quốc nồng đậm, cổ xưa thanh nhã, hoa viên sân vườn và đường mòn dày đặc sương mù giống như hoa viên kiểu Trung Quốc cổ. Đi tới cửa, bởi vì Vũ Lương đã điện thoại báo trước nên nhân viên đã đứng đợi ở đây.
“Xin chào ngài Vũ, hai suối nước nóng lớn nhất đã chuẩn bị xong. Tôi dẫn ngài qua nhé?”
Vũ Lương gật gật đầu, vỗ vỗ bả vai Phó Tư Diễn: “Em với Hoan Hoan một gian.” Anh hất cằm, đưa cho Phó Tư Diễn một ánh mắt: “Ngày tốt cảnh đẹp, đừng bỏ lỡ cơ hội.”
Phó Tư Diễn không quan tâm đến anh ấy, chỉ cho anh ấy một ánh mắt xem thường. Dung Hoan ở bên cạnh nghe, cảm thấy còn chưa ngâm suối nước nóng, mặt cô đã đỏ trước.
Đi đến suối nước nóng, Dung Hoan nhìn thấy hai cái ao to ngăn cách nhau tỏa hơi nóng. Nước nóng ở nơi này đều là suối nước nóng thuần thiên nhiên trong núi, suy xét đến cổ tay của Dung Hoan nên đã chuẩn bị cho cô ao nước thêm thuốc đông y dưỡng sinh.
Giữa hai cái ao dùng tầng tầng núi giả và đường nhỏ ngăn cách, ở giữa có gian uống trà. Vũ Lương và Phó Tư Diễn đi phòng trà trước, Minh Dao nói cảm thấy mình ăn cơm hơi no, cũng định đi ngồi trước một lát đã. Vì thế Dung Hoan được nhân viên dẫn đi thay quần áo trước.
Đi đến cửa phòng thay quần áo, Dung Hoan nghe được một giọng nữ hờn dỗi khá quen: “Đêm nay mọi người cứ tiêu pha thoải mái, tớ mời khách. Gần đây bố tớ cho tớ một khoản tiền lớn, chỉ sợ tớ không đủ tiêu.”
“Bố cậu tốt với cậu thật đó...”
“Không có việc gì! Tôi cũng là lần đầu đến đây đó.”
Dung Hoan theo bản năng quay đầu thì nhìn thấy ở đối diện có ba cô gái đi tới. Tầm mắt Dung Hoan dừng trên khuôn mặt một trong ba cô gái kia, hơi ngây ra.
Vậy mà là bạn cùng phòng ngày xưa đã nhiều năm không gặp, Tạ Nhu.
Tạ Nhu có một mái tóc đen xoăn dài, chỉ mặc một cái áo len và quần đùi cùng màu đen, lộ ra chân dài thẳng tắp. Ngũ quan của cô ta hơi thay đổi, càng thêm sắc nét hơn trước, mũi cao môi mỏng, đúng kiểu khuôn mặt nổi tiếng trên mạng tiêu chuẩn. Sở dĩ Dung Hoan còn có thể nhận ra cô ta, vẫn nhờ giọng của cô ta và cái bớt nhỏ màu nâu trên cổ cô ta.
Tạ Nhu nhìn thấy cô, lời bên miệng đột nhiên nghẹn lại, cũng đờ ra tại chỗ: “... Dung Hoan?” Sao Tạ Nhu có thể quên cô. Cho dù nhiều năm không gặp, Tạ Nhu cũng chơi đàn piano vẫn có thể nhìn thấy tin tức của cô ở trên mạng.
“Có việc gì à?” Sắc mặt Dung Hoan khôi phục không hề gợn sóng, chỉ là trong ánh mắt lộ ra một sự lạnh lùng xa cách giống như trước.
Sự thất bại không cam lòng khi đối mặt với cô lúc ban đầu lại lần nữa nhảy lên trong lòng Tạ Nhu, cô ta kéo khóe miệng, nở nụ cười: “Đã lâu không gặp, cậu đi ngâm suối nước nóng một mình à, muốn... đi cùng không?”
“Đi với bạn trai tôi.”
Tạ Nhu lộ vẻ kinh ngạc: “Cậu có bạn trai rồi à? Chúc mừng! Tôi vẫn còn cô đơn đó. Có rảnh ký túc xá chúng ta cùng nhau tụ tập một buổi nhé? Sau khi cậu ra nước ngoài cơ bản không gặp mấy người Bánh Bao hả?”
“Khoảng thời gian trước, tôi vừa đi ăn cơm với hai cậu ấy xong.”
Ngụ ý là ký túc xá có bốn người thì loại trừ cô ta ra, không gọi cô ta
Tươi cười trên mặt Tạ Nhu càng ngày càng cứng. Dung Hoan không muốn giao lưu nhiều với cô ta ở đây bèn xoay người đi vào phòng thay quần áo.
Tạ Nhu và bạn mình cũng đi vào phòng thay quần áo. Người bạn nhỏ giọng hỏi: “Vậy mà hồi trước Dung Hoan là người bạn cùng phòng với cậu à! Thế mà cậu biết cô ấy.”
Tạ Nhu khó chịu: “Cậu có ý gì?” Nói cứ như cô ta biết Dung Hoan là cô ta trèo cao ấy.
“Không, không, không, cậu tức giận làm gì.” Qua một lát, thấy Dung Hoan từ phòng thay quần áo đi ra, rời đi. Rốt cuộc người bạn kia đưa âm lượng về mức bình thường: “Cô ấy đẹp thật, y như trên mạng.”
Tạ Nhu nghe xong thì xù lông, lớn tiếng nói: “Cậu ta đẹp? Tớ thấy mắt cậu mù rồi à? Tớ nói cho cậu biết người phụ nữ này rất tâm cơ. Trước kia lúc còn đọc đại học, hậu trường đã rất cứng.” Tạ Nhu lung tung bịa đặt rất nhiều chuyện về Dung Hoan vào lúc học đại học, người bạn nghe xong trêu ghẹo: “Sao vậy? Hậu trường này còn cứng hơn bố cậu à?”
Tạ Nhu khựng lại, giọng điệu mềm xuống vài phần: “Sao có thể!” Tạ Nhu không ngờ Dung Hoan ra nước ngoài mấy năm, lúc trở về vậy mà lại là “Nghệ sĩ piano”: “Loại người như cậu ta có khi đã ôm không ít đùi đàn ông nước ngoài đó. Hôm nay sao tớ lại đụng phải cậu ta chứ, thật vất vả mới đi ngâm suối nước nóng, xui xẻo **.”
Cô vừa dứt lời, một giọng nữ lạnh như băng khác vang lên từ cửa: “Tôi thấy hôm nay gặp được cậu là tôi tương đối xui xẻo đấy.”
Ánh mắt mấy người Tạ Nhu đồng loạt nhìn ra ngoài thì thấy Dung Hoan mặc váy Hán phục màu hồng, không biết xuất hiện từ khi nào.
Không phải cô ấy đã đi rồi à! Sao lại về rồi!
Tạ Nhu khiếp sợ.
Chẳng qua lúc thay quần áo, Dung Hoan không cẩn thận cởi vòng cổ ra để quên ở phòng thay quần áo nên quay về lấy, thì nghe được mấy lời ghê tởm của bạn cùng phòng ngày xưa.
Cô đi đến chỗ Tạ Nhu, cười lạnh một tiếng: “Tôi hư hỏng thế nào, vậy mà có thể làm cậu ghi thù nhiều năm như vậy. Thật là hiếm có mà.”
Khóe miệng Tạ Nhu co rút, cũng mạnh miệng cãi lại: “Tôi làm sao cùng đẳng cấp với cậu được. Nhiều năm như vậy, cậu không thay đổi tí gì, vẫn là cao ngạo như vậy, cho ai xem chứ”
Dung Hoan cụp mi cười: “Tạ Nhu, tôi phát hiện cậu thay đổi rất nhiều.”
“... Có ý gì?”
“Không chỉ có đầu óc ngu đi mà đôi mắt này, miệng, cái mũi, cằm còn có...” Tầm mắt cô quét xuống: “Ngực, đều thay đổi rất lớn.”
Cô cười nói: “Vừa hay gần đây tôi có người bạn cũng muốn phẫu thuật thẩm mỹ, cậu hẳn biết rất nhiều đó. Nếu cậu đề cử thì không thể tốt hơn.”
Tạ Nhu:!!!
Cô ta bị vạch mặt không giữ nổi nét mắt, tức giận đến ngón tay bấm chặt vào lòng bàn tay. Mấy người chị em bên cạnh nào còn dám nói chuyện hộ Tạ Nhu, bởi vì là Tạ Nhu mở miệng nói trước.
Lúc này, cửa phòng thay quần áo có mấy nhân viên nữ đi tới, nói với đám người Tạ Nhu: “Xin lỗi! Đêm nay câu lạc bộ đã được bao trọn. Cô không có hẹn trước, đành phải mời cô lần sau lại đến...”
Tạ Nhu phẫn nộ: “Dựa vào cái gì? Nơi này còn cần tôi đặt trước à?”
“Xin lỗi cô.”
Tạ Nhu chỉ về phía Dung Hoan: “Dựa vào cái gì mà cậu ta không phải đi?”
Dung Hoan cười xinh đẹp, mở miệng: “Bởi vì tôi chính là người đặt bao hết. Không phải cậu bảo tối nay nhìn thấy tôi xúi quẩy à? Vậy đành mời cậu rời đi.”