
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30: Nghiện còn ngại
- Chương 31: Ân oán ngày trước
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
/2
Văn án
Cửa cung sâu thẳm, mỗi người một lý tưởng.
Trong lúc rảnh rỗi nhóm cung nữ vẫn thường lén lút thì thầm to nhỏ.
Có người chỉ muốn cố gắng sống sót để đợi đến ngày xuất cung. Có người lại lòng mang ảo tưởng, muốn gả cho một quý công tử vừa dịu dàng ấm áp như ngọc lại tài cao học rộng.
Cả hai tâm tư này, Cố Thanh Sương đều từng có.
Nhưng sau đó, toàn bộ người thân ở ngoài cung của nàng đều táng thân trong thủy tai, quý công tử luôn nhu tình mật ý với nàng cũng lộ mặt thật --- Cố Thanh Sương phát hiện lời hay ý đẹp của hắn đều là giả, thề non hẹn biển gì cũng không ngăn được hắn đại hôn phong quang, cưới một vị thiên kim Hầu phủ môn đăng hộ đối.
Cố Thanh Sương lắc đầu, đột nhiên tỉnh ngộ. Nếu ngoài cung đã không còn gì để nhớ mong, một tấm chân tình cũng không cách nào đổi lại được một chỗ dựa vào. Vậy cứ để nàng tự mình xây lên một cái thềm ngọc thông thẳng lên trời.
Vì thế nàng tính toán leo lên quyền lực chí cao vô thượng, đoạt lấy cái phượng ấn khiến người đỏ mắt kia.
Máu đỏ dệt con đường, xương trắng phủ thềm ngọc.
Chỉ nam trước khi đọc:
Nữ chủ quyến rữ hệ ác hắc, không phải người tốt lành gì.
Nhắc lại lần nữa: Nữ chủ không phải người tốt gì.
Đọc hay không cũng đừng nói lời cay đắng.
Một câu tóm tắt: Diễn tinh cao cấp đánh quái thăng cấp ngủ Hoàng đế
Cửa cung sâu thẳm, mỗi người một lý tưởng.
Trong lúc rảnh rỗi nhóm cung nữ vẫn thường lén lút thì thầm to nhỏ.
Có người chỉ muốn cố gắng sống sót để đợi đến ngày xuất cung. Có người lại lòng mang ảo tưởng, muốn gả cho một quý công tử vừa dịu dàng ấm áp như ngọc lại tài cao học rộng.
Cả hai tâm tư này, Cố Thanh Sương đều từng có.
Nhưng sau đó, toàn bộ người thân ở ngoài cung của nàng đều táng thân trong thủy tai, quý công tử luôn nhu tình mật ý với nàng cũng lộ mặt thật --- Cố Thanh Sương phát hiện lời hay ý đẹp của hắn đều là giả, thề non hẹn biển gì cũng không ngăn được hắn đại hôn phong quang, cưới một vị thiên kim Hầu phủ môn đăng hộ đối.
Cố Thanh Sương lắc đầu, đột nhiên tỉnh ngộ. Nếu ngoài cung đã không còn gì để nhớ mong, một tấm chân tình cũng không cách nào đổi lại được một chỗ dựa vào. Vậy cứ để nàng tự mình xây lên một cái thềm ngọc thông thẳng lên trời.
Vì thế nàng tính toán leo lên quyền lực chí cao vô thượng, đoạt lấy cái phượng ấn khiến người đỏ mắt kia.
Máu đỏ dệt con đường, xương trắng phủ thềm ngọc.
Chỉ nam trước khi đọc:
Nữ chủ quyến rữ hệ ác hắc, không phải người tốt lành gì.
Nhắc lại lần nữa: Nữ chủ không phải người tốt gì.
Đọc hay không cũng đừng nói lời cay đắng.
Một câu tóm tắt: Diễn tinh cao cấp đánh quái thăng cấp ngủ Hoàng đế