Chương 2: Những lời ta nói các ngươi phải nghe cho rõ, không được già mồm, không được cứng cổ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tố Dĩ trở về phòng ngủ chung, Nữu Tử và Phẩm Xuân cùng phòng nàng còn chưa ngủ. Thấy nàng tiến vào vội chỉ vào chậu đồng rửa mặt trên bàn nói, “Mau soi đi, xem có mấy cái bóng. Đừng đem mấy thứ bẩn thỉu về, sợ ch.ết được.”


Tố Dĩ ờ một tiếng, ló đầu vào chậu soi hồi lâu, không mang theo bóng trùng xem như bình an vô sự. Đổ nước xong, bên cạnh có nước ngâm cành đào mà Nữu Tử đã chuẩn bị sẵn, dùng để rửa mặt có thể trừ tà. Nữu Tử như bà quản gia vừa mở rương của nàng lục tìm y phục, vừa nói, “Thay ra thì để ở ngoài cửa, ngày mai kêu hạ nhân ôm đi giặt. Sao rồi? Người đó… có phải không?”


Tố Dĩ gật đầu, “Biến dạng đến không nhận ra được, thật đáng thương, vừa đen vừa phình to, không ra hình dạng. Nếu không nhờ nốt ruồi bên cửa tai, thực không dám khẳng định chính là cô ta rồi.”


“Ta đoán chuyện này phủ Nội Vụ sẽ điều tra, theo ta thấy trong đó có huyền cơ, muốn tự tử chỗ nào mà không được, hà cớ phải chạy thật xa đến Đăng Lung Khố (kho đựng đèn lồng) chứ! Quy củ cung nữ không được phép đi loạn, ngày đầu tiến cung đã dạy rồi. Dặn đi dặn lại đấy, còn không nhớ được sao? Có lẽ là đắc tội với người ta, hoặc thấy chuyện gì không nên thấy, hoặc nghe thứ không nên nghe, kiểu nào cũng có một, cái này gọi là giết người diệt khẩu.” Phẩm Xuân ngồi ở đầu giường sưởi thêu hoa, vừa nói vừa giơ lên một mảnh vải vạn chữ xuyên hoa tịnh đế cho các nàng xem, hỏi thêu lên vớ nhìn có được không.


Ba người họ đều là cô cô của Thượng Nghi Cục, nguyên bản ấn theo phân lệ là bốn người một gian phòng, lúc lập thu một người đã được thả ra ngoài, bây giờ cũng không còn người bổ sung vào. Thế là một phòng trải thảm 4 người có 3 người ở, dù sao cũng đều là thân thiết cả, nói chuyện cũng tùy tiện hơn.


available on google playdownload on app store


Tố Dĩ ngồi lên chiếc ghế thấp nhỏ lấy khăn khô lau chân, ngày mai sợ là mệt mỏi đây, lại còn phải giải quyết chuyện kia, tâm tình không khỏi chán nản, “Tôi còn đang nghĩ đến hai ngày trước, phải chăng là tôi có nói gì không đúng, tổn thương đến mặt mũi cô ta.”


“Cô đừng đổ cho mình hết thế, sao phải thật lòng tự áy náy chứ?” Nữu Tử dựa lên đầu giường sưởi tiếp lời, “Quản giáo cô cô đừng nói là giáo huấn đôi câu, cho dù có phạt gậy phạt đứng
*


, đó cũng chẳng phải là bổn phận của cô ta hay sao? Cung nữ đều phải chịu như vậy, nếu dăm ba câu không đúng liền tìm ch.ết, thế trong cung đã ch.ết bao nhiêu người rồi? Cô cứ an tâm đi a, không liên quan gì tới cô. Cho dù phủ Nội Vụ tới hỏi, cứ chối bay biến, cũng tránh tự chuốc lấy phiền toái. Loại vụ án phức tạp không đầu không đuôi này, bọn họ thích tr.a thế nào thì tr.a đi. Dù sao những người đó ở không không có gì làm thích lăn qua lăn lại lật xác giở xương, tạm thời kiếm chút chuyện cho họ làm vậy.”


* Phạt đứng: cung nữ bị phạt đứng nghiêm mặt hướng về phía bắc, gập người vươn hai tay nắm lấy hai cổ chân, người phải giữ thẳng không được cong, đứng liên tục một canh giờ.


Nói thật ra, những cô cô có tiểu cung nữ, quở mắng, xử phạt, đều là những chuyện bé như hạt vừng. Mặc dù ngày thường nàng nghiêm khắc, nhưng còn thua xa mấy cô cô bá đạo khác. Muốn nói nàng bức ch.ết người, chắc chắn là không có khả năng, bản thân nàng cũng không thẹn với lương tâm. Đáng thương là tiểu nha đầu kia vừa mới tiến cung không bao lâu, mới tròn mười ba tuổi đầu, tính tình ngày thường cứ như đứa lưu manh. Cắn không nát đạp không đứt, khiến người khác nhức đầu là khỏi phải nói. Mặc dù nàng không thích cô bé kia, dẫu sao cũng là thủ hạ của mình, bất thình lình ch.ết yểu, cũng khiến nàng không được dễ chịu cho lắm.


Phẩm Xuân không kiên nhẫn nói những chuyện này, nàng là phụ tá của Đa cô cô lục phẩm Đồng Sử
*


, chuyên môn ghi lại chuyện hoàng hậu phi tần và cả cung nữ được lâm hạnh. Đề phòng thái giám của Kính Sự Phòng gian lận trong sổ sách, trong tay Đồng Sử cũng có một cuốn sổ, phòng khi phủ Tông Nhân tr.a khảo đối chiếu. Lúc làm việc nàng cũng nghe được chút tin đồn, thường hâm mộ Đa cô cô, nói tiểu chủ nọ của cung nọ lại sai thái giám đến tìm Đồng Sử, nói chưa đến hai câu, túi tiền của Đồng Sử khẳng định đã nghiêng đổ không ngớt rồi.


* Đồng Sử: tên một chức nữ quan trong cung. Đảm nhiệm công việc ghi chép sinh hoạt ȶìиɦ ɖu͙ƈ của Hoàng đế. Vì những nữ quan này dùng một chiếc bút lông màu đỏ để ghi chép, nên được gọi là Đồng Sử (đồng: màu đỏ)


Vẫn theo lệ cũ, là quy tắc cũ đồng tiền đi trước, “Hôm nay Mẫn quý nhân của Vĩnh Hòa cung phái thái giám đến cục, thượng vàng hạ cám nói mấy chuyện chẳng ăn nhập gì với nhau, thấy Đa cô cô bèn móc lấy lôi kéo làm quen, sau đó người đến loáng cái đã không thấy tăm hơi. Buổi tối chuẩn bị thẻ bài tiến hạnh


*
, ta xem thấy cái của Thành thường tại bị bỏ thiếu, bị mang đi treo đến dãy đang có nguyệt sự. Trong đó đến cùng là có chuyện gì xảy ra, người sáng suốt vừa thấy là hiểu. Còn không phải Mẫn quý nhân và Thành thường tại không hợp nhau, ngáng chân loại bỏ thẻ bài xanh của nàng ta sao!” 


(tiến hạnh: dâng lên để vua sủng hạnh, thẻ bài tiến hạnh của phi tần thường có màu xanh)


Đám cung phi ngầm đấu đá, mỗi người một chiêu thức. Trong Tử Cấm thành này, bất kể là một điểm mâu thuẫn nhỏ đều có thể trở thành dây kíp nổ. Đại khái có lẽ quá tịch mịch, nên giống như họp chợ bên ngoài vậy, đồng hành là oan gia. Săm soi thăm dò đối thủ chặt chẽ, ngày ngày lấy tính kế làm niềm vui. Như loại chuyện động tay động chân lên thị tẩm này kỳ thật không khó làm, mấy cô cô của thế hệ trước lăn lộn đã lâu trong những bức tường cao này, rất am hiểu “liệu cơm gắp mắm”. Nhóm tiểu chủ tử trúng tuyển đều là Kỳ nhân (người Mãn) trên tam đẳng không sai, nhưng trên tam đẳng cũng phải phân ra người nào cao thấp giàu nghèo chứ. Lấy gì để phân? Tất nhiên là lấy bạc phân rồi! Có tiền đi khắp thiên hạ, trong hậu cung cũng giống vậy. Nguyện ý bỏ tiền có thể đè người. Đối với những cung phi cấp thấp mới vào cung, chưa có vinh sủng kề thân này, người có chút bản lãnh sẽ khẳng khái bỏ “máu” ra, cả đời có thể làm cho người khác héo rũ trong một góc tường.


Tố Dĩ thu thập ổn thỏa xong bò lên giường sưởi, xoay người thổi tắt cây nến trên bàn bát tiên. Trong phòng tối đen, miệng của các cô nương hẵng chưa ngừng. Nữu Tử có hơi buồn ngủ, vẫn còn đang rầm rì, “Thế là Mẫn quý nhân kia, lôi ở đâu ra được một tấm áo. Cô nói nàng ta mặc vào xỏ hài bồn hoa


*
lượn vài vòng, đi đường bước rộng hơn chữ bát 八
(chân xòe rộng như chữ bát)
, trông cứ như vịt ch.ết ấy. Đến ta còn không nhìn được, chả biết làm cách nào được tấn vị.”
* hài bồn hoa: hay còn gọi là “kỳ hài”: giày của người Mãn


“Người ta có một a mã tốt, hành tẩu trong trị phòng Quân Cơ Xử, người tâm phúc của ngự tiền mà.” Phẩm Xuân nói, “Vạn Tuế Gia cùng lão chủ tử năm xưa giống nhau, chú ý mưa móc đồng đều. Trong mắt rồng của lão nhân gia ngài á, chẳng phân biệt được xấu đẹp, đều giống nhau cả.” (ngự tiền: hầu hạ cạnh kề vua)


Nữu Tử cười phá lên, “Mắt rồng, so sánh này hay đấy. Thế Lữ thái hậu tên Lữ Trĩ, lúc trước nắm giữ triều chính, vậy mắt bà ta kêu là mắt phượng hay mắt gà?” 
(trĩ cùng họ với gà)
Tố Dĩ tằng hắng nói, “Chỉ giỏi bày trò cười!”


Phẩm Xuân không để ý đến nàng, tiếp tục thở vắn than dài, “Các ngươi nói mưa móc đồng đều thật ủy khuất người a! Lão chủ tử lúc còn tại vị oán giận cả triều đình toàn là cha vợ, đến đời này, vẫn là như cũ.”


*lão chủ tử: tức Thái thượng hoàng, cha của hoàng đế. Đối với người Mãn, hoàng đế là vị chủ nhân duy nhất và cao nhất, hoàng tộc người Mãn đều xem những kẻ khác là tôi tớ phải hầu hạ mình, bề tôi bên dưới từ quần thần đến người hầu hạ đều phải tự xưng là nô tài.


“Đó là tổ chế rồi, không muốn cũng không có cách nào. Trước cứ tạm chấp nhận cái đã, đợi gặp được người vừa mắt, vậy là có thể vui vẻ rồi.” Nữu Tử lầm rầm nói, “Như lão chủ tử cùng Thái hậu Sướng Xuân Viên ấy, bao nhiêu năm nay, như đôi thần tiên quyến lữ, thật khiến người ta hâm mộ không thôi….!”


Phẩm Xuân không đứng đắn cười phá lên, “Thái hậu Lão Phật Gia bà ấy vậy mà cũng xuất thân cung nữ, hai người các cô nhìn cho xa một chút, nói không chừng ngày nào đó trèo được lên cao. Đến lúc đó đừng quên đề bạt bạn cùng cảnh ngộ là tôi đây, cho tôi cái chức Đồng Sử là được rồi, mỗi ngày tôi sẽ sắp thẻ bài cho các cô, cho hẳn một nơi bắt mắt nhất ấy nhé.”


Mọi người đều ha ha cười nói, đương kim Vạn Tuế Gia, đó chính là một chàng trai anh tuấn a! Chư vị hoàng tử của Thừa Đức Hoàng đế sinh ra rất khỏe mạnh, nhà họ Vũ Văn ở Nam Uyển dựng lên tiền triều liền lấy mỹ mạo nổi danh thiên hạ, ngồi lên Cửu long ngự tọa (ghế rồng) nhìn xuống cả thiên hạ, là người tôn quý nhất thiên hạ. Lại còn trẻ tuổi xinh đẹp, dĩ nhiên trở thành mơ ước của tất cả nữ nhân trong cung.


Lời lan truyền nghe vô cùng thần kỳ thế, kỳ thật đều là nói thật hẳn hoi, chức quan nhỏ trong cục như các nàng, không có may mắn được nhìn thấy thiên nhan. Mỗi người đều có một mẫu ba phần đất, thành thành thật thật mà trông chừng khu vực của mình, không có lệnh không được tùy ý đi lại. Trong cung trọng quy củ, ai dám rải rác khắp nơi, là muốn bị mất đầu. Đến cả đám tần phi ngày ngày muốn thấy còn chưa hẳn, nói chi tới Vạn Tuế Gia trong Càn Thanh Cung kia!


Chẳng qua cô nương gia thích cười đùa, chọn một người lý tưởng nhất ghép cho người này ghép cho người nọ, trêu chọc đôi câu giải buồn một chút mà thôi.


“Chúng ta làm việc này nhiều năm nay, có lẽ vận mệnh không tốt, không lên được cũng không xuống được. Không được hầu hạ trước mặt các chủ tử, ai biết ngươi là ai chứ!” Phẩm Xuân than thở nói, “Đám ngự tiền kia mới là được phất cao nhất, làm giỏi còn được ban thưởng, còn được nâng tịch, ra ngoài đều lấy lỗ mũi nhìn người.”


Nữu Tử vội tiếp lời, “Thôi đi! Thể diện có thể làm cơm ăn sao? Nghe nói Vạn Tuế Gia rất nóng nảy, hơi tý không ưng ý là sẽ phạt người đó. Gần vua như gần cọp, để lại cái đầu mà ăn cơm đi!” vội vàng kêu, “Tố Dĩ, Tố Dĩ… nhà cô có nói với cô chuyện hôn sự chưa vậy? Sang năm cô đã được thả ra rồi, ở nhà có tìm được ai chưa?”


Tố Dĩ buồn ngủ đến díp cả mắt, mở miệng ậm ừ, “Nghe nói hình như là một Bút thiếp thức
*
, chưa xác định, tôi cũng không biết… không còn sớm nữa, ngủ đi! Ngày mai lại có thêm một nhóm tân tuyển tiến cung đấy, một đống chuyện kia kìa!”


* Bút thiếp thức: (tiếng Mãn: bithesi) người quản lý văn kiện văn thư
Trên con đường lớn phía tây, tiếng thái giám cầm mõ điểm canh vang tới tận đây, đi một đoạn gõ ba cái, thì ra đã giờ tý rồi. (12h đêm)
macthienyblog.wordpress.com


Ở trong phạm vi nhỏ, cô cô có mặt mũi rất có quyền lực, tiểu cung nữ dưới quyền nào thông minh, sẽ biết lấy lòng, mấy việc vặt vãnh ngày thường căn bản không cần tự tay mình lo liệu, bọn họ đã sớm phân công rồi. Bởi vì trong tay các cô cô quyết định việc họ đi hay ở, mà phàm những người được cô cô nhìn trúng, trải qua khảo hạch sau đưa đến phủ Nội Vụ điều đến hầu hạ các tiểu chủ. Nếu cô cô chướng mắt, cho rằng ngươi ngốc, huấn luyện không được, sẽ đưa ngươi đến trị phòng tạp dịch. Đám tiểu cung nữ ra sức nịnh bợ cũng vì đường lui, các cô cô chịu nhận lấy cũng yên lòng thỏa dạ. Con mèo già ngủ trên nóc nhà, đều một lớp lại truyền tới một lớp. Nhóm cô cô lúc vừa mới tiến cung cũng từng như vậy, trước kia nếm chút khổ, hiện tại thâm niên lão luyện rồi cũng đến thời điểm khổ tận cam lai.


Hạ nhân tiến vào hầu hạ rửa mặt chải đầu, thay đổi y phục mùa thu xong cũng xấp xỉ đến giờ Dần canh ba rồi (3-5h sáng), thu thập thỏa đáng đi đến cục. Bái kiến cấp trên chưởng sự, chưởng sự phân người đến tay các nàng, một cô năm người, huấn luyện xong ra chờ sử dụng là được.


Tố Dĩ lĩnh người xong, Quản Đới cô cô có trị phòng riêng, nàng đi đến dưới thềm cửa sổ phía nam phòng, theo quy củ trong cung bắt đầu nhất nhất giảng giải. Người mới tới cái gì cũng không hiểu, phải nắm rõ chút giáo dục. Từ ăn mặc ngủ nghỉ đến lễ nghi cung đình, phải chu toàn ổn thỏa. Nếu không phái họ ra gây phải họa, thì là do sư phụ dạy không tốt, Quản Đới cô cô sẽ phải bị phạt lây.


“Các ngươi đã đến chỗ ta học quy củ, là trách nhiệm của ta, càng là bổn phận của các ngươi. Ai không chịu được khổ, sớm nói. Ta đã nhận các ngươi, không cầu có công, nhưng cầu không gây sơ suất. Đã là học trò của ta, sẽ được ta dạo bảo. Lời ta nói các ngươi phải nghe cho rõ, không được già mồm, không được cứng cổ. Bước vào cửa cung là “thân chẳng do ta”, đi một bước chân, xoay một cái eo đều phải có trật tự rõ ràng. Nếu ai dám giở mánh khóe dưới mí mắt ta, nhìn thấy bó tre bên kia không?” Nàng hất hất cằm về phía trên tủ cao, “Đừng hy vọng cô cô nể mặt nói đỡ thay các ngươi, toàn bộ đều đánh phạt miễn bàn, nghe hiểu chưa?”


Đám tiểu cung nữ đối với Quản Đới cô cô có nỗi sợ trời sinh, giống như rất nhiều công chúa tiểu chủ sợ Tinh kỳ ma ma vậy
*


, loại người thanh danh bất hảo như họ, chuyên môn soi mói bới móc, là khó hầu hạ nhất. Tố Dĩ tại chức đã hơn bốn năm, đã sớm luyện được “dầu muối không ưa” rồi. Sau lưng bọn họ nghị luận thế nào nàng mặc kệ, đã dạy thì không thể nương tay, phải làm thật nghiêm khắc.


(* Tinh kỳ ma ma: ma ma dạy bảo lễ nghi và thói quen. Lúc chăm sóc các chủ tử, cũng nghiêm khắc khống chế lễ nghi, ăn uống, ngủ nghỉ của chủ tử)
Nàng cầm gậy trúc trong tay lượn quanh bọn họ, “Trước tiên là nói về Thường kiến lễ 
(lễ chào hỏi thông thường)


, Thường kiến lễ chia ra hai loại: đơn tất và song tất 
(một đầu gối và hai đầu gối)


. Trong ‘Lễ đơn tất’ bao gồm cúi chào và thỉnh an, cúi chào là lễ cho thái giám dùng, chúng ta không cần quan tâm. Cung nữ phải học có bốn loại lễ: lễ quỳ gối dập đầu, lễ quỳ gối, nói vạn phúc, lễ gật đầu. Gặp người nào nên dùng lễ nào, chúng ta phải học 3 loại đứng đầu trước. Lễ dập đầu là nặng nhất, thứ hai là lễ quỳ gối, kế tiếp mới là nói vạn phúc. Dập đầu ai cũng biết, nhưng muốn dập đầu một cách chuyên nghiệp, có phong độ, vậy thì phải bỏ một phen công phu…”


Dù sao giảng dạy đã có một bộ khuôn mẫu cố định rồi, cứ lật đi lật lại mà nói, nói đến cổ họng bốc khói. Sau đó chính là luyện tập kỹ năng cơ bản, đội chén, nâng cánh tay, học quy củ đứng. Bước đi cũng phải có chuẩn mực, phải đi được thẳng, đi dễ nhìn, tự nhiên hào phóng. Hai vai không được một cao một thấp, giữa hai chân khép sít sao quá cũng không được. Mấy cô cô sợ nhất là gặp người nhiều thói xấu, phải uốn nắn ngay một lần, huấn luyện bắt đầu khó khăn, công phu cũng phế càng sâu.


Nơi này nàng còn đang bận rộn, trước cửa có người ló đầu vào xem. Tố Dĩ quay đầu lại liếc mắt nhìn, nhìn có chút quen mắt, nhưng nghĩ mãi không nhớ ra là ai.






Truyện liên quan