Chương 66: Cháu hãy nhịn đau bỏ thứ yêu thích, thành toàn cho nửa đời sau của thằng bé đi!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vết thương ở chân hoàng đế đã khá hơn, canh năm dậy sớm, sau khi rửa mặt chải đầu liền đến Thọ Khang Cung thỉnh an Thái hoàng thái hậu.
Thái hoàng thái hậu tuy lớn tuổi, nhiều năm qua cũng đã dưỡng thành thói quen dậy sớm. Bữa sáng cực phong phú, cho nên giờ Mão đã phải chuẩn bị đâu vào đấy. Thỉnh an sớm tối là quy củ, nhóm tiểu chủ trong cung đều phải tuân thủ, một ngày của Thái hoàng thái hậu bắt đầu từ việc nhận lễ bái. Dĩ nhiên, Tần phi cấp thấp không có tư cách vào Thọ Khang Cung, từ Hoàng hậu trở xuống từ cấp Tần trở lên, nguyên bản tổng cộng có mười hai người, phong hào cũng có quy chế riêng. Kết quả Hoàng đế hưng trí nhấc bút một cái liền thêm một Tịnh tần, thành thử hiện tại có mười ba vị chủ nhân.
Lúc Hoàng đế đến, vừa vặn đụng mặt một nhóm vị tần đến thỉnh an. Hắn đi vào, một hàng tiểu chủ vừa mới đi ra. Chạm mặt dưới hành lang, đám tiểu chủ rất kinh ngạc cùng vui sướng, vội vàng nhún người thỉnh Hoàng thượng vạn phúc kim an. Hoàng đế giơ tay lên kêu miễn lễ, hắn đối với hậu cung không nói tới “vẻ mặt ôn hoà”, nào giờ luôn là nhàn nhạt. Quét mắt sơ qua bảy người phụ nữ, bắt gặp Tịnh tần đứng gần nhất. Nàng thân vận một chiếc áo màu vàng nhạt hoa văn tứ hỷ như ý, xuất thân người Hán, từ bé đã bó chân, trời tuyết cũng không có cách nào mang ủng da dê. Trên chân chỉ mang một đôi hài cong
*
thêu chữ Thọ màu đỏ tươi, đong đưa lẻ loi đứng đó, nhìn qua có chút đơn bạc đáng thương.
* hài cong: giày của người bó chân
Hoàng đế dừng chân lại, xoay người phân phó Vinh Thọ, “Nói cho Tạo Biện Xử một tiếng, y theo dáng chân của Tịnh chủ nhân mà làm một đôi ủng da đưa qua. Trời lạnh như vậy, chân ngâm nước coi chừng sinh bệnh.” Nói xong cũng không ngừng chân, một mạch thẳng hướng chính điện Thọ Khang Cung. Để lại một đám nữ nhân vừa hâm mộ vừa ghen tỵ, trừng mắt Tịnh tần thiếu điều thành cái rây nữa thôi.
Thái hoàng thái hậu ở tại thiên điện phía tây, mấy gian điện phòng dưới đất đều được đốt hỏa long, Hoàng đế mới ở trong băng thiên tuyết địa, vừa vào phòng liền thấy cả căn phòng ấm áp như xuân, khí lạnh trên người lập tức tan rã. Bên kia đầu rèm tiếng nói cười yến yến, người ngoài điện đã sớm quỳ đầy đất. Hắn cởi áo khoác lông sóc, bên trong Mật quý phi vén rèm ra đón.
Nàng vừa sinh con, người có hơi đẫy đà hơn trước, trông càng giống như cục bột. Vừa nhìn thấy hắn, đắp lên gương mặt tươi cười, hoan hoan hỉ hỉ nghênh diện thi lễ, “Nô tỳ thỉnh an Hoàng thượng.”
Dầu gì đã hầu hạ ít năm nay, lại liên tiếp sinh hạ cho hắn hai đứa con trai, tình cảm chung quy vẫn không bỏ được. Hoàng đế vươn tay nâng nàng, “Trẫm sau khi trở về còn chưa gặp qua nàng, trước đó nghe nói nàng bị trúng gió, hiện tại thế nào rồi?”
Thị đứng lên, thuận thế cầm tay hắn, “Buổi sáng không có gì, vừa đến chiều liền phát tác. Gần đây đã đổi một ngự y, xem tình hình khá hơn trước, đa tạ chủ tử quan tâm. Hai ngày trước biết chủ tử hồi cung, trong lòng nô tỳ lo lắng. Mấy lần muốn đến thăm ngài, ngài lại chỉ thị không gặp người… vài lần đi ngang qua Nguyệt Hoa Môn nô tỳ đều ngóng trông, nếu có thể gặp ngài thì thật tốt, nhưng ngài ở tại thiên cung, muốn gặp thật sự là quá khó.”
Thị đầy mặt đều là vẻ ủy khuất, Hoàng đế cười cười, “Lần tới có việc, sai người đến ngự tiền thông bẩm một tiếng, trẫm rãnh sẽ đến chỗ nàng cũng vậy mà.”
Hắn rốt cuộc vẫn không mở miệng đồng ý cho thị đi tìm hắn, làm Hoàng đế cũng có điều lệ, các bậc bề trên đều để lại huấn giới, những chỗ như Càn Thanh Cung là nơi Quân Cơ Xử trọng địa, hậu cung vì tránh tham chính
*
, tất cả không cho phép “không được triệu thì không được yết kiến”. Mật quý phi có phần khổ sở, sinh con trai thì thế nào? Hoàng đế đối xử bình đẳng, thị trong mắt hắn cùng cung phi tầm thường chẳng khác là bao.
* tham chính: tham gia vào việc triều chính
Hoàng đế lướt qua nàng đi vào cổng bán nguyệt, vì Hoàng hậu đã ra ngoài màn nghênh đón hắn. Quý phi quay đầu nhìn, Hoàng hậu cởi áo choàng cho hắn, nhẹ giọng hỏi hắn dọc đường có tốt không. Hoàng hậu sẽ không tự xưng nô tỳ với hắn, phu thê bọn họ nhất thể, không có thứ tình cảm râu ria, ít nhất bọn họ là bình đẳng. Hoàng đế tốt ở chỗ dễ ở chung, hắn có ánh mắt không lợi thế nhất thiên hạ này. Nhà mẹ đẻ Hoàng hậu kỳ thật cũng không xem là hiển hách, lúc trước được chỉ hôn, tất cả cũng là nhờ vào lão Công gia đã mất kia. Thái Thượng Hoàng kính trọng nhân phẩm của Côn Hòa Đài, ngày đại hôn từng đích thân căn dặn Hoàng đế phải cử án tề mi
(vợ chồng tôn trọng lẫn nhau)
, cho nên nhiều năm như vậy Hoàng hậu không có con, Hoàng đế đối với nàng cũng vẫn rất hậu đãi.
Đế hậu cùng nhau vào trong thiên điện, người trong phòng nhất tề nhún người thi lễ. Hắn mắt nhìn thẳng, cười tiến lên cúi người hành lễ với Thái hoàng thái hậu, “Hoàng tổ mẫu an khang.”
Thái hoàng thái hậu vội gọi hắn dậy, vỗ vỗ tấm đệm ngồi bên cạnh, ngoắc tay với hắn, “Mau bình thân, đến bên cạnh ta, để ta nhìn kỹ một cái.” Đánh giá từ trên xuống dưới nói, “Bên ngoài bôn ba ba tháng, đen rồi, thân thể âu cũng tốt, thấy khỏe mạnh đấy.”
“Săn bắn mùa thu lần này thu hoạch khá lớn, tướng lãnh thao luyện kỵ xạ là thứ nhất, thứ hai là “Thượng hạ tình tương tiếp”
*
! Còn thêm cả chuyện hoàng thân quốc thích Tang Duy đến hàng, ba phương đông, tây, bắc trên sa mạc, trước mắt đều ở trong lòng bàn tay triều đình ta rồi.” Hoàng đế nói xong cười, “Chỉ là Tôn nhi ở bên ngoài lúc nào cũng nhớ Lão Tổ Tông, mỗi ngày một phong thư thỉnh an, cũng khó biểu hiện một phần vạn lo lắng của Tôn nhi. Trận mưa tuyết liên miên này, thân mình Lão Tổ Tông có tốt không? Mấy tờ thiếp bình an của Thái y viện, hôm qua trẫm có xem, hoặc thêm mấy vị hoặc giảm mấy vị, không có thay đổi gì lớn. Gọi bọn họ thỉnh mạch Lão Tổ Tông, kê vài đơn thuốc khác đưa tới trẫm xem qua. Chứng bệnh đờm của Lão Tổ Tông vào mùa đông phải đặc biệt điều dưỡng, trẫm cũng sai người ra bên ngoài tìm những phương thuốc dân gian khác, có đôi lúc những phương pháp bí truyền không mấy nổi tiếng của thầy lang, ngược lại so với những dược liệu danh quý mà các ngự y trong cung lấy để chế xuất ra còn hiệu nghiệm hơn.”
* Thượng hạ tình tương tiếp: Vào dịp săn bắn mùa thu, triệu tập các vương công đại thần của tộc Mông, Tây Tạng đến tụ hội, ở đó họ sẽ liên hoan ban thưởng. Ngoài ra còn thông qua các hoạt động tiêu khiển nhằm “Thượng hạ tình tương tiếp”: nghĩa là tăng cường tình cảm giữa quân – thần, lung lạc nhân vật thượng tầng của các tộc.
Thái hoàng thái hậu nghe hắn miệng đầy lời quan tâm săn sóc, thật sự là hưởng thụ khôn xiết. Chỉnh chỉnh cổ áo của hắn nói, “Cháu của ta, cháu một ngày bận trăm công nghìn việc còn quan tâm ta, thật khổ cho cháu rồi. Ta đúng là bà già hưởng phúc nhất trên đời này, cháu trong triều bề bộn, có các nàng thay cháu hiếu kính ta là đủ rồi, thân thể ta vẫn mạnh khỏe!”
Trước mặt người nào nên nói lời nào, từ nhỏ Hoàng đế đã luyện thành bản lĩnh giỏi. Lúc còn làm hoàng tử đã biết làm cho trưởng bối yêu thích, đến giờ cũng không có biến hóa gì lớn. Hắn nói, “Ngài là tâm cốt của Tôn nhi, trẫm bên ngoài mặc kệ vất vả bao nhiêu, nhớ đến trong cung còn có Hoàng tổ mẫu tọa trấn, làm gì cũng có thể thả lỏng tay chân. Cho nên Hoàng tổ mẫu bảo trọng chính mình không chỉ là vì thể cốt bản thân, mà càng là vì Tôn nhi.”
Thái hoàng thái hậu gật đầu lia lịa, “Cháu có hiếu tâm, ngạch niết cháu dưới lòng đất biết được cũng vui mừng.” Nói đoạn quay mặt qua, phân phó chúng tần phi, “Các ngươi tất cả giải tán đi, để bà cháu chúng ta trò chuyện.”
Tứ phi cùng Quý phi lĩnh mệnh thưa vâng, nhắc đến trừ Hoàng hậu ra, các nàng đều là người chẳng mấy quan trọng. Nhà đế vương muốn hưởng thụ niềm vui gia đình, đâu đến phiên những thiếp thất như họ xen vào chứ! Quả là ngán ngẩm, nhưng cũng chả còn cách nào, đành phải thi lễ rồi lui ra ngoài.
Thái hoàng thái hậu giữ Hoàng hậu lại, cũng chẳng phải đơn thuần là xem nàng như người một nhà. Cũng bởi vì Tố Dĩ là người bên nàng, đã quyết định muốn xử lý, trước phải để nàng tính toán trong bụng đã, cũng miễn cho về sau lại tốn thêm nước miếng.
“Lần trước truyền Tố Dĩ đến hỏi, nó nói chuyện hai đứa đến Phổ Ninh Tự, lảm nhảm giương đông kích tây một hồi, kỳ thật trong lòng ta biết thừa, cháu đến đó là vì Đông Ly.” Bà lần tràng hạt bằng ngọc Bồ đề trong tay, trên mặt là thần sắc đau khổ, “Ta ở trong cung mắt mờ tai điếc, bên ngoài trông ra sao ta hoàn toàn không biết. Ca ca cháu xuất gia từ năm mười lăm tuổi, giờ chớp mắt đã mười lăm năm trôi qua, cũng không biết thằng bé ở đó sống có tốt không. Ta thường nằm mơ thấy nó, lúc ấy nó vừa biết đi, mặc áo khoác ngắn, đội mũ quả dưa, trong bàn tay nhỏ nắm một viên kẹo, từ Khôn Ninh cung đi đến Thọ An cung, bảo là muốn hiếu kính Hoàng tổ mẫu… Hiện tại lại ra nông nỗi này…”
Hoàng đế trong lòng cũng phiền muộn, chuyện xảy ra với Đông Ly, quả thực chính là đả kích lớn nhất đối với nhà họ Vũ Văn sau khi chấp chưởng càn khôn. Chữ tình rất hành hạ người ta, kéo sụp cả một đời Đông Ly. Song điều đáng buồn là Phật tổ không thể cứu vớt được huynh ấy, huynh ấy tu hành lâu như vậy, nhắc tới Cẩm Thư mà vẫn thất hồn lạc phách như cũ, ngần ấy năm tu khổ hạnh đều công cốc cả.
Hắn thở dài, “Hoàng tổ mẫu yên tâm, đại ca ca thân mình rất khỏe mạnh, nhìn tinh thần tốt hơn so với trước kia.”
Thái hoàng thái hậu lắc đầu, “Sao gọi là tốt được? Sống như cái xác không hồn, ăn rau nuốt trấu ngủ ván lát, thế mà gọi là tốt sao? Ta chỉ hận không ra được cái nơi thành vây này, không có cách nào giúp nó.” Hai mắt rực lửa nhìn hoàng đế nói, “Huynh đệ các con tình thâm, tốt xấu gì cũng khuyên giải thằng bé một chút.”
Hoàng đế nhận chén trà từ trong tay cung nữ kính hiến cho Thái hoàng thái hậu, một mặt nói, “Không cần Hoàng tổ mẫu dặn bảo, Tôn nhi cũng muốn khuyên huynh ấy hoàn tục. Nhưng mà tâm ý của huynh ấy quyết tuyệt, trẫm thật sự là thuyết phục không được.”
“Điều này dễ mà.” Thái hoàng thái hậu đem tràng hạt đặt lên chiếc bàn kỷ sơn đỏ dát hoa mai vàng, thổi lá trà ướp hương hoa trong chén nói, “Ta có một ý, suy nghĩ chẳng phải ngày một ngày hai rồi. Hôm nay nhân dịp các cháu có đây, nói ra để mọi người thương nghị một chút. Tâm bệnh là cần tâm dược, gốc bệnh của thằng bé vẫn còn đó, không trị khỏi, có nói gì cũng uổng công. Trong đầu niệm tưởng Thái hậu không ngừng cũng phải ngừng, nhưng ta biết, loại sự tình này không phải thời gian dài là có thể chấm dứt được. Ngược lại nhớ càng sâu, thì niệm sẽ thành cuồng. Một khi đã như vậy, sao không đưa một người qua đó? Để thằng bé hoạt động tâm tư, đem tình cảm đối với Thái hậu chuyển dời đến một người khác, cháu cứ để thằng bé tiếp tục thanh đăng cổ Phật, đánh ch.ết nó cũng không thể làm.”
Hoàng đế trong lòng đánh thót, lời này của Lão Phật Gia vừa ra khỏi miệng, hắn đã có thể dự liệu lời phía sau rồi. Cả cung từ trên xuống dưới ai có thể thích hợp làm thế thân hơn Tố Dĩ? Hắn đột nhiên cảm thấy nóng ruột, sao lại có ý định muốn động đến nàng chứ? Làm một tên vua bù nhìn như hắn đã khi nào uất ức như lúc này, ngay cả người con gái mình thích cũng không giữ được?
Mặc kệ trong lòng phản cảm bao nhiêu, chung quy cũng không thể biểu hiện ra mặt. Đao cùn cắt thịt cũng phải từng chút từng chút, người ở trước mặt hắn, chỉ cần hắn không gật đầu, ai cũng không thể chạm vào một sợi lông của nàng được. Cho dù phải bỏ xuống mặt mũi làm trái ý Lão Phật Gia, rõ ràng là một người hoàn toàn khác, cớ gì cứ muốn nói nhập làm một chứ? Chuyện chả liên can đến mình, lúc Hoàng phụ cùng Đông Ly tranh giành Cẩm Thư hắn còn đang nghĩ, “Chẳng phải là nữ nhân thôi ư, đáng để cha con trở mặt thành thù thế sao?” bây giờ thì hắn đã có thể hoàn toàn hiểu rõ rồi, đó chẳng phải là tước vị, cũng chẳng phải là một món đồ vật, đó là bảo bối sống sờ sờ, có thể khiến người ta ngày nhớ đêm thương. Là người con gái mà dẫu có mất đi tánh mạng của mình, cũng không thể dễ dàng buông bỏ. Hắn không sát phạt quyết đoán được như Hoàng phụ, nhưng biết náu mình chờ thời không phải kẻ hèn nhát. Chọc giận hắn, hắn cũng có khí khái giận dữ cực độ vì hồng nhan
.
Dù sao ai cũng không muốn mất đi thứ mình yêu thương, thành toàn cho người khác để biến mình thành tàn phế, hắn không hề vĩ đại như vậy.
“Hoàng tổ mẫu nói phải, chẳng qua mỗi người đều suy nghĩ riêng, huynh ấy đã không có ý định hoàn tục, đưa một người đến đó, tránh không khỏi việc khinh nhờn đối với cửa Phật?” Hoàng đế ngữ điệu rất bình thản, ngoài mặt tuy cười nhưng ý cười lại không đạt đến đáy mắt, “Hoàng tổ mẫu là người ăn chay niệm Phật, Tôn nhi biết ngài thiện tâm, luyến tiếc đại ca ca nhảy khỏi hồng trần. Nhưng nếu huynh ấy đã lựa chọn nơi cửa Phật thanh tĩnh, cũng đừng quấy nhiễu huynh ấy thêm nữa!”
Thái hoàng thái hậu ngẩng đầu nhìn hắn, “Ta làm thế là muốn tốt cho nó, nhà họ Vũ Văn không sinh ra người hèn nhát, bắt đầu từ tổ tiên mấy đời làm vua, đến đời của Hoàng phụ cháu rốt cuộc lấy Mộ Dung thay thế. Hôm nay cháu nhìn thử mà xem, ngay cả nô tài của nô tài đều đang ăn sung mặc sướng, thằng bé lại phải ở trong chùa ăn củ cải dưa muối. Các cháu là anh em tốt, lý ra nên nghĩ cách cho nó thoát ra.” Thái hoàng thái hậu đã suy đi ngẫm lại rồi, lười đi đường vòng lắt léo, cứ dứt khoát huỵch toẹt ngược lại bớt lo. Thế là thong dong đậy nắp chén trà lại, giao cho Hoàng hậu hầu hạ bên cạnh, nói với Hoàng đế, “Ta cũng không giấu cháu, liếc mắt một cái đã nhìn trúng một nha đầu ngự tiền của cháu. Cô ta lớn lên trông y hệt Hoàng thái hậu, ta đoán Đông Ly gặp sẽ thích. Niệm tình Đông Ly chịu khổ nhiều năm như vậy, còn có tình cảm từ bé giữa hai huynh đệ các cháu, cháu hãy nhịn đau bỏ thứ yêu thích, thành toàn cho nửa đời sau của thằng bé đi!”