Chương 123: Ngoại truyện 8

“Ha ha ha ha ha.” Khúc Kim Tích nép mình trong vòng tay của Thẩm Thính, cười đến mức cơ thể nhỏ bé khẽ rung lên. Cô nhỏ lại cũng có cái lợi của nhỏ lại, quá thuận tiện để chọc ghẹo người khác.


Vừa nghĩ đến vẻ mặt sững sờ không phản ứng của Lâm Tinh An kia, cô cảm thấy thật buồn cười, có cảm giác sảng khoái vì trò đùa quái đản của mình đã thành công.


Quyến rũ chồng cô ngay trước mặt cô, không bị cô nhìn thấy còn được, nhưng nếu đã nhìn thấy thì nếu như không làm chút gì đó phản kích, há chẳng phải là cho thấy cô rất bất tài sao?
“Em nói gì với cô ta vậy?” Thẩm Thính mặc cho cô cười, đợi cô cười xong mới mở miệng hỏi.


"Không nói cho anh biết." Khúc Kim Tích cười hihi nói, "Đây là bí mật."
Thẩm Thính cũng không truy hỏi, nhìn biểu cảm của cô thì biết cô đã "thắng" rồi.
“Thẩm Thính.” Một người đàn ông đột nhiên đi tới, vỗ vào vai Thẩm Thính. “Cậu lại có thời gian tham gia những bữa tiệc kiểu này ư.”


Khúc Kim Tích nhận ra người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai trước mặt này, Lục Viễn, sếp trẻ của Đằng Huy. Năm ngoái khi cô mới xuyên qua, nhờ vào ánh sáng của Thẩm Thính mới may mắn được tham dự tiệc mừng của Đằng Huy.


Lúc đó vì chuyện thiệp mời mà cô bị Liễu Tự làm khó, là Lục Viễn đã đến giải vây giúp cô và nói với mọi người rằng anh đã mời cô.
Nhà họ Lục cũng là một gia tộc danh giá, đến tham dự bữa tiệc của nhà họ Cố là chuyện bình thường.


available on google playdownload on app store


Lục Viễn nhớ Thẩm Thính không thích nhất là tham gia những hoạt động này, những hoạt động trong giới giải trí là không còn cách nào khác phải đi, ngoài giới giải trí anh trước giờ không tham gia vào những trường hợp kiểu này.


“Ồ, đứa trẻ nhà ai vậy?” Trước đó Lục Viễn ở đằng xa nhìn thấy Thẩm Thính bế một đứa trẻ nên không chắc chắn là anh. Sau khi chắc chắn chính là Thẩm Thính, anh ấy mới qua đây.


Khuôn mặt mủm mỉm của đứa trẻ quá khiến người ta muốn nhéo, Lục Viễn nghĩ đến đây, tay cũng cử động theo, thuận tay nhéo mặt của cô bé.
Bốp.
Khúc Kim Tích cho một bạt tai.


Thẩm Thính nhéo mặt cô, cô cũng cố chịu đựng, người không quen... cho dù Lục Viễn này đã từng giải vây cho cô cũng không được!
Lục Viễn vui vẻ: "Tính khí của cô bé lại không nhỏ."


Khúc Kim Tích cũng không muốn đắc tội với người ta, người này còn là bạn của Thẩm Thính. Nghĩ vậy cô liền ngẩng mặt lên, không chút xấu hổ tỏ vẻ dễ thương: “Anh trai đã nói không được để các chú người lạ chạm vào cháu, chú tùy tiện chạm vào người cháu chính là người xấu, chú, chú là người xấu sao? "


Lục Viễn: "..."
Anh ta nói với Thẩm Thính: "Đứa trẻ từ đâu ra vậy, mới tí tuổi đầu, nói chuyện miệng mồm lanh lợi."
Thẩm Thính thản nhiên nói: "Nhặt được."
Lục Viễn tin lời quái đản này của anh: "Cậu đã tới rồi, sao không đưa vợ mình theo cùng?"


Thẩm Thính mặt không biến sắc đáp: "Bận đi tuyên truyền, không có thời gian."


“Chậc.” Lục Viễn lắc đầu, “Cậu vừa mới thông báo chính thức chưa lâu, hai vợ chồng đã lâu không gặp nhau, không sợ cô vợ xinh đẹp bây giờ độ nổi tiếng tăng cao không giữ được, lại thấy cậu không coi trọng cô ấy, đá cậu thì sao? "


Lục Viễn và Thẩm Thính là bạn bè nhiều năm, cũng quen nói chuyện tuỳ tiện với nhau, hơn nữa ở đây chỉ có hai người bọn họ - Cô bé không tính, còn nhỏ hiểu cái gì đâu.
Nói chuyện cũng không che giấu gì.


Khúc Kim Tích âm thầm nghiến răng với Lục Viễn, nghe anh ta nói như vậy, làm như cô không thể chịu được cám dỗ vậy.
Thẩm Thính như thể cảm nhận được lửa giận trong lòng cô, nhướng mày cười nói: "Không sao, cùng lắm là để cô ấy chơi một chút, sau đó lại tìm cô ấy về."
Lục Viễn: ""


Anh ta hoài nghi tai mình có phải là có vấn đề gì không, những câu buồn nôn này có thể được nói ra từ trong miệng của Thẩm Thính. Anh chàng này rốt cuộc là thích Khúc Kim Tích đến mức nào chứ?!


Anh ta tập trung sự chú ý vào Thẩm Thính, vì vậy không để ý đến cô bé trong vòng tay của bạn mình, đôi mắt cong lên vì vui sướng, chui thẳng vào vòng tay của anh.


Con gái mà, ai chẳng thích nghe những lời ngon tiếng ngọt, hơn nữa những lời của Thẩm Thính cũng không tính là lời ngon tiếng ngọt nhưng lại khiến lòng người ta thoải mái.
Vui thì vui, cô thể hiện ra ngoài một cách rất thẳng thắn.


Thẩm Thính thấy đôi tay của cô siết chặt, anh nhất thời bật cười. Bình thường Khúc Kim Tích ở trước mặt anh có chút kiềm chế, đó là tính nhút nhát cơ bản của con gái.
Bây giờ cô biến nhỏ thì lại không che đậy nữa.
Anh thích cảm giác được cô nương tựa vào.


“Tôi nói nghiêm túc đấy, cậu có biết có bao nhiêu người thích Khúc Kim Tích không?” Lục Viễn cười nói, “Nếu như không phải cậu thông báo chính thức, nói không chừng chẳng bao lâu nữa sẽ có người dám cướp đó.”


Đằng Huy xếp hạng cao trong giới giải trí, công ty của Thẩm Thính vừa mới thành lập, so với Đằng Huy thì yếu hơn rất nhiều, có một số tin tức Lục Viễn còn biết nhiều hơn cả Thẩm Thính.


Ví dụ trong giới giải trí có không ít nữ minh tinh gả vào gia đình giàu có, đa số là bởi vì xinh đẹp mà lọt vào mắt xanh của một số người nào đó, những người này tìm mọi cách để theo đuổi, còn có mấy phần thật lòng thì không biết.


Sau khi Khúc Kim Tích trở nên nổi tiếng, một số bạn bè mà Lục Viễn quen biết không ít người tiết lộ rằng họ rất có hứng thú với Khúc Kim Tích. Sau khi Thẩm Thính tuyên bố chính thức, vô cùng tiếc nuối, cho rằng bản thân đã ra tay quá muộn rồi.


Thẩm Thính đã biết điều đó từ lâu, thậm chí có người còn biết Khúc Kim Tích là người mà anh đã ký hợp đồng, còn tìm tới trước mặt anh đưa ra yêu cầu quá đáng. Những chuyện này Khúc Kim Tích đương nhiên là không biết, Thẩm Thính cũng không muốn để cho cô ấy biết về những chuyện bẩn thỉu này.


“Đừng nói về những chuyện này nữa.” Bây giờ Thẩm Thính cũng không muốn nói, tránh làm bẩn lỗ tai của cô bé.


Lục Viễn lại không biết cô bé chính là Khúc Kim Tích, anh ta nói những chuyện này chẳng qua là cảm thán. Là một trong những người bạn biết chuyện nội bộ, lúc đầu biết Thẩm Thính đã kết hôn với một người phụ nữ không ra gì theo yêu cầu của ông cụ Thẩm, anh khá là bất bình cho Thẩm Thính.


Không ngờ rằng, cuối cùng Thẩm Thính cũng nghiêm túc, hai vợ chồng tu thành chính quả, có thể thấy thế sự là vô thường.


Khúc Kim Tích còn muốn nghe nhưng hai người đàn ông đã chuyển chủ đề, bắt đầu nói về chuyện công việc. Cho đến khi bà Quế ở đằng kia sau khi nghe mẹ Thẩm khen ngợi Khúc Kim Tích, lại không thể nhịn được nữa - Bà ta muốn xem thử một con nhóc, thật sự được Mai Thinh Lan nói thông minh đến mức như vậy, khiến cháu gái của bà ta không thể so sánh bằng.


Thế là bà Quế này đã tìm Thẩm Thính ở khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được, bà ta vội vàng quay lại và nói với đám người mẹ Thẩm: “Thinh Lan, tôi đã nhìn thấy cậu hai Thẩm rồi, bà nói cô bé dễ thương như vậy, những người làm trưởng bối như chúng ta, không tặng chút quà cho cô bé, làm sao mà được."


Sau đó một nhóm người đi về phía Thẩm Thính, Lục Viễn nhìn thấy, điều mà anh ta sợ nhất chính là đối phó với đám "bác gái" này, vội vàng nói: "Tôi có chuyện, rút đây."


Thấy Thẩm Thính chăm sóc cho Khúc Kim Tích rất tốt, mẹ Thẩm nhẹ lòng, đỡ lấy Khúc Kim Tích khỏi vòng tay của Thẩm Thính, mỉm cười nói: "Tích... Kim Kim, đây là bác Quế. Bà ấy có một đứa cháu gái lớn hơn con một chút. Đó là bác Nguyên, bác Trần... "


“Đây là bác Cố, là mẹ của chị Niệm Thu, người đã tặng cho con chiếc vòng cổ vừa rồi.” Mẹ Thẩm giới thiệu rất chi tiết. Khúc Kim Tích nghe theo lời giới thiệu của bà ấy khôn khéo gọi, giọng nói nhẹ nhàng dễ thương đã làm xiêu lòng rất nhiều quý bà.


―― Luận về tuổi tác thì có thể là bà, nhưng được gọi là bác, lại khôn khéo như vậy. Mặc dù hầu hết những quý bà đều có chút dị nghị với mẹ Thẩm, nhưng cũng không hẹn mà gặp bị cô bé thu hút, mỉm cười chân thành hơn, khi tặng quà đặc biệt vui vẻ.


Khúc Kim Tích ngay lập tức nhận được rất nhiều quà tặng như nhẫn, vòng tay, lắc tay.
Mẹ của Cố Niệm Thu, bà Cố, thấy cô bé đôi tay nhỏ nhắn không cầm hết được, nên vội vàng sai người đi lấy một hộp trang sức để Khúc Kim Tích đặt vào.


Mọi người chìm đắm vào cuộc vui trêu ghẹo trẻ con, Khúc Kim Tích cười đến mức cơ mặt cứng lại. Mãi đến khi bà Quế, khuôn mặt gần như sụp đổ lên tiếng, Khúc Kim Tích lúc này mới biết mình phải làm gì.


“Cô bé à, mẹ nuôi của cháu nói cháu có thể thuộc thơ Đường. Bác sẽ kiểm tr.a cháu một chút, nếu như cháu thuộc thì bác sẽ tặng cái này cho cháu, có được không?” Bà Quế có chút đau lòng tháo chiếc nhẫn ngọc đang đeo trên tay xuống.


“Cảm ơn bác Quế.” Khúc Kim Tích và mẹ Thẩm nhìn nhau, cô cho mẹ Thẩm một cái nhìn ẩn ý: mẹ yên tâm đi.
Mặc dù cô không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng thông qua trực giác của phụ nữ, biết rằng lúc này phải cho mẹ Thẩm nở mày nở mặt.


Tốt xấu gì bà ấy cũng là người lớn, quang minh chính đại nói dối.
Một đứa trẻ ba tuổi dù lợi hại đến đâu, có thể đọc thuộc lòng tất cả các bài thơ Đường sao? Ngay cả người lớn cũng không làm được, hầu hết người lớn chỉ biết đến những câu thơ nổi tiếng đã học trên lớp.


Cho nên, bà Quế rất có lòng tin, kể từ khi mẹ Thẩm nói rằng cô bé có thể thuộc lòng 300 bài thơ Đường, bà ta một từ cũng không tin, khoe khoang ai không thể chứ?


Bây giờ bà ta chính là muốn vạch trần lời nói dối của Mai Thinh Lan trước công chúng, để mọi người thấy rằng người phụ nữ luôn được biết đến với vẻ tao nhã thanh cao này, lại là người đạo đức giả như vậy.


Bà Quế tranh thủ thời gian tìm kiếm Thẩm Thính vừa rồi, đã làm xong bài tập, tìm trên mạng 300 bài thơ Đường, để tránh khiến mọi người nhìn ra bà ta cố tình làm khó, bà ta đã tìm một vài bài thơ Đường không phổ biến nhưng cũng không phải là thơ Đường đặc biệt ít gặp.


Bà ta bảo Khúc Kim Tích đọc thuộc lòng bài "Văn quan quân thu Hà Nam Hà Bắc".
Bài thơ này có tổng cộng tám câu, là thơ bảy chữ, từng học trong sách giáo khoa, không tính là ít gặp.


Nhưng đối với một đứa trẻ ba tuổi mà nói, loại thơ dài này được lựa chọn ngẫu nhiên mà không có ai gợi ý cho cô đã là rất khó.
Sắc mặt của những bà vợ trở nên có chút mất tự nhiên. Cha mẹ khen ngợi con cái nhà mình với bộ lọc. Việc khen quá một chút là điều bình thường.


Bà Quế kiểm tr.a một đứa trẻ ba tuổi, lại ra một câu khó như vậy, rõ ràng là muốn đánh vào mặt mẹ Thẩm.
Khúc Kim Tích buồn cười.


Trên đường đến đây, mẹ Thẩm đã hỏi qua cô những điều này, lúc đó mẹ Thẩm đang chuẩn bị muốn khoe khoang bảo bối nhà mình, đương nhiên bà sẽ không chiến đấu mà không chuẩn bị trước.


Bà nói với các bà vợ nhà giàu có rằng Khúc Kim Tích có thể đọc thuộc lòng ba trăm bài thơ Đường, đó là bởi vì bà chắc chắn rằng cô có thể làm được mới nói ra.


Mẹ Thẩm vô cùng ngạc nhiên về việc Khúc Kim Tích có thể đọc thuộc lòng tất cả các bài thơ trong ba trăm bài thơ Đường, cảm thấy như mình đã tìm thấy một kho báu. Cho rằng trước đây mình hiểu quá ít về cô con dâu này.


Mỗi người đều có thể có một số điểm kỹ năng đặc biệt, một trong những điểm kỹ năng của Khúc Kim Tích chính là trí nhớ tốt.
Khi một diễn viên có trí nhớ không tốt, hầu hết các câu thoại trong phim đều quá sức.


Khúc Kim Tích có trí nhớ tốt từ khi còn nhỏ, nhưng mà sở dĩ cô có thể thuộc được 300 bài thơ Đường là bởi vì đã có khoảng thời gian, cô làm giáo viên mẫu giáo.


Trong nhà trẻ sẽ chuẩn bị một số album tranh ảnh và những thứ khác để phát triển trí thông minh của trẻ, trong đó có 300 bài thơ Đường, còn có thơ Tống, vv... Khúc Kim Tích ngày ngày đọc, theo thời gian, tất cả đều thuộc lòng.
Tới bây giờ vẫn chưa quên.


Đối mặt với việc bà Quế cố tình làm khó, Khúc Kim Tích học dáng vẻ thành thật của một đứa trẻ ba tuổi, hai tay chống eo, lắc đầu nguầy nguậy và nghiêm túc đọc thuộc lòng.


Câu từ tròn vành rõ chữ, không sai một chữ nào, hơn nữa khi đọc thuộc lòng theo bản năng còn mang theo cảm xúc, vô tình thu hút hầu hết ánh mắt có mặt tại hiện trường.
"Một cô bé đang đọc thuộc lòng thơ."
“Aaaaaaa- dáng vẻ nghiêm túc đáng yêu ch.ết đi được.”
"Đứa trẻ nhà nào."


"Hình như là do nhà họ Thẩm đưa đến."
"Tôi đây, nếu không tìm kiếm trên mạng, còn không biết đọc thuộc lòng bài thơ này như thế nào."
"Bao nhiêu tuổi rồi, đứa trẻ thật đáng yêu."
Có người thẳng thắn giơ điện thoại lên để chụp hình.


Bất luận là thân phận gì, đều có một căn bệnh chung - nhìn thấy cảnh tượng thú vị, việc đầu tiên chính là cầm điện thoại chụp ảnh, không quan tâm đến bất cứ điều gì, chụp ảnh trước rồi nói.
"Nhìn xem đứa trẻ nhà người ta, nhìn lại bé gấu nhà mình..."
Người xung quanh xì xào bàn tán.


Sắc mặt của bà Quế khó coi đến cực điểm. Tuyệt đối không ngờ rằng cô bé này thực sự có thể đọc thuộc lòng được, bài này chính là bà ta cố tình chọn, cô bé có thể đọc thuộc lòng, điều đó càng khẳng định những gì mà mẹ Thẩm nói là sự thật, cô bé có thể đọc thuộc lòng ba trăm bài thơ Đường.


Nhớ tới cháu gái mình lần trước bởi vì phạm lỗi ở nhà họ Tần, chuyện tốt không ra cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, khiến cho phần lớn gia đình giàu có trong nhóm đều biết cháu gái của bà ta không lễ phép, kiêu ngạo hống hách.


Nhà họ Thẩm mang theo một bé gái gọi là con nuôi đến bữa tiệc, ngược lại còn chơi trội, được nhiều người yêu thích như vậy, khiến cho khuôn mặt của mẹ Thẩm cũng rạng rỡ hẳn lên.


Hơn nữa mình bây giờ còn bị mất đi một chiếc nhẫn ngọc lục bảo, càng nghĩ càng tức, bà Quế nghiến răng, không ngờ lại xuất đề, bảo Khúc Kim Tích đọc thuộc lòng bài "ngắm trăng hoài cổ".
Khúc Kim Tích thản nhiên đọc thuộc lòng.


Không ít người lớn xung quanh đang lẳng lặng tr.a trên mạng- bọn họ còn thực sự không biết bài thơ này.
"Tôi thực sự mê mẩn khi nhìn thấy cô bé đọc thơ."
"Nhà họ Quế đó có phải là quá đáng rồi không? Bắt nạt một đứa trẻ có biết xấu hổ không?"


"Ồ, nghe nói lần trước cháu gái của bà ta ở nhà họ Tần đã đánh con chó của bà Tần bị thương. Cháu gái đó của bà ta ngang ngược vô lễ. Đã năm tuổi rồi. Đến lễ nghi cơ bản cũng không có, cũng không biết dạy dỗ như thế nào. Nhà họ Quế dù sao cũng không tệ... "


"Tôi hiểu rồi, đây là ghen tị với cô bé của nhà họ Thẩm ưu tú hơn cháu gái của bà ta sao?"
"Chậc chậc."
...
Khúc Kim Tích tính toán ở trong lòng, lúc này mà còn chơi trội nữa, đọc thuộc lòng tiếp thì người bà trước mặt này e rằng sắp khóc rồi.


“Bác Quế, xin lỗi, cháu hơi khát, có thể uống chút nước rồi đọc tiếp không?” Khuôn mặt ửng hồng của cô bé phụng phịu, trên mặt lộ ra vẻ không thoải mái, cho dù như vậy, cũng lễ phép nói xin lỗi trước, còn đề ra yêu cầu nữa.


Đối với bà Quế mấy chục tuổi... lại quá đáng với một đứa trẻ, chẳng trách lại dạy dỗ cháu gái mình thành như vậy.
“Không đọc nữa, không đọc nữa.” Mấy quý bà khác vội trả lời, lời trong lời ngoài gạt bỏ bà Quế ra ngoài— Không lâu trước đó bọn họ còn đứng về phía bà Quế.


"Thinh Lan, bà tìm thấy cô con gái đỡ đầu này ở đâu vậy? Thật là hơn người mà, làm tôi cũng muốn nhận một cô con gái về nuôi. Nhìn con bé thật đáng yêu."


Có người âm thầm chế giễu bà Quế: "Bà Quế, chẳng lẽ bà thật sự muốn để một đứa trẻ ba tuổi đọc thuộc lòng hết thơ Đường sao? Đứa trẻ giọng non nớt. Bà không thể chỉ nghĩ cho bản thân không quan tâm đến cô bé được. Nếu như bà thực sự thích nghe cô bé ngâm thơ, quay về dạy cháu gái bà để nó ngày ngày đọc thuộc lòng cho bà nghe không phải được rồi sao."


Bà Quế có chút khó chịu, cảm thấy nếu còn ở lại tiếp sẽ tức giận hơn nên liền kiếm cớ rời đi.


Bà Cố là chủ nhà nhà họ Cố, nhìn thấy mẹ Thẩm dắt theo Khúc Kim Tích, sự thương yêu trên khuôn mặt không thể nào che giấu được. Bà ấy và mẹ Thẩm tính tình giống nhau, tương đối hòa thuận, thật ra đôi bên đều có suy nghĩ muốn cho con cái kết thông gia, nào ngờ tạo hóa trêu ngươi.


Tấm lòng của Cố Niệm Thu đối với Thẩm Kế, người làm mẹ như bà ấy thực sự đã nhìn ra được một chút, nếu không con gái bà bao nhiêu năm qua luôn không tìm bạn trai, thỉnh thoảng khi nói chuyện vẫn luôn nhắc đến Thẩm Kế...


Kết quan hệ tốt với nhà họ Thẩm là điều tất yếu, Thẩm Kế là người kế thừa Thẩm Thị, nếu như đôi bên liên hôn, đối với nhà họ Cố mà nói là trăm lợi vô hại.
Cho nên, bà Cố đương nhiên đứng về phía nhà họ Thẩm


Quay sang nói với bà Quế, "Man Nhu, bà có phải là đã quên cái gì rồi không?"
Bà Quế vẫn còn đang tức giận, không nói lời nào.


Bà Cố chỉ vào chiếc nhẫn trên tay bà ta, giọng ấm áp nói: "Vừa rồi bà đã nói với Kim Kim, nếu như nó đọc thuộc lòng thơ cổ thì sẽ tặng chiếc nhẫn cho nó. Chúng ta là trưởng bối, phải làm gương trước mặt tiểu bối, không thể nào dễ dàng nuốt lời."
Bà Quế: "..."


Trên người bà Quế đeo rất nhiều đồ trang sức, thứ đắt nhất chính là chiếc nhẫn ngọc lục bảo này, có trời mới biết tại sao vừa rồi bà ta lại tỏ ra hào phóng trước mặt mọi người như vậy, lấy chiếc nhẫn này ra.


Khi đó, bà ta một lòng cảm thấy cô bé ba tuổi tuyệt đối không thể trả lời được đề bài của bà ta.
Sớm biết...
Bà Quế tiếc đến sắp ch.ết rồi, nhưng mà bao nhiêu người nhìn như vậy, chỉ có thể cắn răng nuốt máu, còn phải duy trì nụ cười trên mặt, đưa chiếc nhẫn cho Khúc Kim Tích.


“Cảm ơn bác Quế.” Khúc Kim Tích nhận lấy chiếc nhẫn, tự cười với bản thân như một đóa hoa— Thuộc lòng vài bài thơ đổi lấy một chiếc nhẫn lớn và có giá trị như vậy, mùi vị không làm mà hưởng quả thật không tồi.


Cô cảm thấy mình đi đến nhà họ Cố một chuyến, những thứ mang về nhà xứng đáng với chiếc váy màu xanh mà mẹ Thẩm đã mua cho cô.
Mặc dù bây giờ cô không thiếu tiền, nhưng sẽ không ai chê nhiều tiền, nhất là tiền từ trên trời rơi xuống.


Bữa tiệc kéo dài ba tiếng đồng hồ, khi rời đi, hộp trang sức nhỏ mà bà Cố chuẩn bị cho Khúc Kim Tích đã chứa đầy, trở nên nặng trĩu.
Nụ cười của mẹ Thẩm vẫn không ngừng suốt đêm, quyết định đưa Tích Tích qua đây đêm nay là quyết định đúng đắn nhất mà bà ấy đã làm trong năm nay.


Bình thường bà lười tính toán với những người kia, không muốn bận tâm đến những suy nghĩ đó, hôm nay hiếm khi phí tâm suy nghĩ một chút, hiệu quả rất tốt, tâm trạng cũng vui vẻ lạ thường.
Khúc Kim Tích đầu nặng chân nhẹ, mí mắt bắt đầu đánh nhau, cô buồn ngủ quá rồi.


Mẹ Thẩm nói lời tạm biệt với bà Cố. Cố Niệm Thu khéo léo hỏi Thẩm Thính về tin tức của Thẩm Kế, Khúc Kim Tích đang ôm chiếc hộp nhỏ của mình, dựa vào đùi Thẩm Thính, cái đầu nhỏ gục gục từng chút một.


Theo tình huống của một đứa trẻ bình thường, lúc này nên đi ngủ rồi. Khúc Kim Tích luôn kiềm chế, nhưng lúc này thực sự không thể kiềm chế được nữa.
Ông trời cũng không ngăn được cơn buồn ngủ của cô.
Khi nào thì hai "người lớn" mới nói chuyện xong chứ?


Ý nghĩ này mơ hồ lướt qua, cô xoay người ôm lấy đùi của Thẩm Thính, ý thức dần dần chìm vào giấc mơ. Cô ngồi xuống, ngồi bệt bên chân Thẩm Thính.


"Tôi đã không liên lạc với Thẩm Kế trong một thời gian, anh ấy..." Lời của Thẩm Thính bị cắt ngang, cúi đầu nhìn xuống. Tiểu Kim Tích một tay ôm lấy đùi của anh thiu thiu ngủ, gò má nhỏ nhắn ửng hồng bị ép đến bĩu môi, một tay còn ôm chặt lấy hộp trang sức của mình, như thể sợ nó rơi mất.


Ai có thể chịu đựng được điều này chứ?
Trái tim của Thẩm Thính sụp đổ, nhìn một hồi lâu mới cẩn thận dè dặt ôm cô bé vào lòng.
Đây là châu báu độc nhất vô nhị của anh, anh nghĩ vậy.






Truyện liên quan

Em Về Cùng Ngày Nắng

Em Về Cùng Ngày Nắng

Cuồng Diêu Tiểu Vĩ Ba79 chươngFull

6 k lượt xem

Cùng Túc Địch Kết Hôn Cùng Ngày Cùng Nhau Trọng Sinh

Cùng Túc Địch Kết Hôn Cùng Ngày Cùng Nhau Trọng Sinh

Lâm Tri Lạc104 chươngFull

1.8 k lượt xem

Đô Thị: Vào Tù Cùng Ngày Trở Thành Thầy Bói Convert

Đô Thị: Vào Tù Cùng Ngày Trở Thành Thầy Bói Convert

Viên Thiên Cương492 chươngDrop

23.7 k lượt xem

Tận Thế Cùng Ngày Ta Thức Tỉnh  Đỉnh Cấp Thiên Phú Convert

Tận Thế Cùng Ngày Ta Thức Tỉnh Đỉnh Cấp Thiên Phú Convert

Từ Xương Long Thập Niên Lão Phấn465 chươngTạm ngưng

8.2 k lượt xem

Từ Hôn Cùng Ngày, Phụ Mẫu Thẳng Thắn Đến Từ Vô Thượng Đế Tộc

Từ Hôn Cùng Ngày, Phụ Mẫu Thẳng Thắn Đến Từ Vô Thượng Đế Tộc

Kỵ Mã Cuống Tây Kinh339 chươngTạm ngưng

86 k lượt xem

Đại Hôn Cùng Ngày Bị Xét Nhà? Ta Dọn Không Hầu Phủ Tay Xé Người Ở Rể

Đại Hôn Cùng Ngày Bị Xét Nhà? Ta Dọn Không Hầu Phủ Tay Xé Người Ở Rể

Thanh Lưu Lạc Trần485 chươngTạm ngưng

5.4 k lượt xem

Ba Năm Kỳ Hạn Cùng Ngày, Ta Đánh Dấu Đại Đế Tu Vi

Ba Năm Kỳ Hạn Cùng Ngày, Ta Đánh Dấu Đại Đế Tu Vi

Sa Ngư Lạt Tiêu Quái148 chươngTạm ngưng

9.4 k lượt xem

Dưới Một Người: Thật Sự Cho Rằng Cùng Ngày Sư Rất Khó?

Dưới Một Người: Thật Sự Cho Rằng Cùng Ngày Sư Rất Khó?

Ngã Đĩnh Tối Hồng337 chươngTạm ngưng

5.7 k lượt xem

Từ Cùng Ngày Sau Lĩnh Chứng Bắt Đầu

Từ Cùng Ngày Sau Lĩnh Chứng Bắt Đầu

Nhạc Đa Thị Chích Miêu317 chươngFull

3.9 k lượt xem

Harry Potter Cùng Ngày Cũ Chi Phối Giả

Harry Potter Cùng Ngày Cũ Chi Phối Giả

Hoàng Kim Quốc Vu Yêu864 chươngFull

10.8 k lượt xem

Nữ Đế Tứ Tử Cùng Ngày, Hệ Thống Giao Phó Đại Đế Tu Vi

Nữ Đế Tứ Tử Cùng Ngày, Hệ Thống Giao Phó Đại Đế Tu Vi

Thỏ Cá Phao Phao252 chươngĐang ra

8.8 k lượt xem

Tương Thân Cùng Ngày Sai Tuyển Tinh Tế Mạnh Nhất Alpha Sau

Tương Thân Cùng Ngày Sai Tuyển Tinh Tế Mạnh Nhất Alpha Sau

Thả Phất107 chươngFull

2.2 k lượt xem