Chương 124: Ngoại truyện 9
Trong khoảng thời gian này Thẩm Kế đang gặp phải một rắc rối, một bạn "giường" đã gọi điện thoại nói với anh ta rằng cô ta đã đang mang thai rồi, hơn nữa đã được hai tháng.
Thẩm Kế: "..."
Lý do mà Thẩm Kế không yêu đương, không kết hôn là vì anh ta không muốn phiền phức, nhưng là một người đàn ông trưởng thành ở độ tuổi ba mươi, bên cạnh anh ta đương nhiên không thiếu lý do.
Người thừa kế của Thẩm Thị, có tiền, có quyền, có nhan sắc, người đàn ông như vậy đương nhiên sẽ có không ít phụ nữ bám theo. Còn Thẩm Kế xưa này lại luôn hào phóng với các bạn đồng hành nữ, bạn đồng hành nữ của anh ta không có ai là không được hời.
Bình thường trong một khoảng thời gian nhất định anh ta sẽ có một người bạn "giường" cố định, biện pháp an toàn cũng làm rất tốt, tuyệt đối sẽ không giống như những người khác xảy ra tình huống có con trước hôn nhân.
Càng không thể nào để một người phụ nữ đem chuyện có thai ra uy hϊế͙p͙ anh ta.
Tuy nhiên, trọng điểm ở đây là, lần trước anh ta bởi vì quá mệt mỏi trong công việc, sau đó có uống một chút rượu, trong cơn mê man...
Anh ta là một người khá tuỳ hứng. Sau khi giải trừ mối quan hệ giao dịch với bạn "giường" của mình một cách hòa bình, cô gái kia muốn tìm ai anh ta cũng không quan tâm.
Cho nên, chuyện bạn đồng hành nữ có thai, anh ta không cách nào chắc chắn được đứa trẻ có phải là của mình hay không.
Tuy nhiên, người bạn đồng hành nữ thề thốt rằng cái thai là của anh ta, một khóc lóc hai làm náo loạn ba treo cổ tự tử.
Thẩm Kế vô cùng buồn bực.
Anh ta không thích bị phụ nữ gài bẫy theo cách này, nhưng mà việc lên tiếng bảo một người phụ nữ đi làm phẫu thuật, với một người như anh ta lại không thể nào làm được loại chuyện đó.
Cũng may bạn đồng hành nữ không náo loạn đến mức quá đáng, bây giờ cô ta vẫn nằm trong tầm mắt của Thẩm Kế, anh ta buồn bực mấy ngày nay ngủ không ngon giấc.
Một người bạn đề nghị với anh ta là phải độc ác một chút, đường đường là cậu chủ của nhà họ Thẩm, không có lý nào lại bị một người phụ nữ lấy chuyện mang thai ra uy hϊế͙p͙.
Chẳng lẽ người phụ nữ đó còn muốn gả vào nhà họ Thẩm làm mợ cả sao?
Sau khi người bạn nói xong câu này, đột nhiên nhớ ra con dâu nhà họ Thẩm không nhìn vào gia thế của phái nữ --- cậu hai nhà họ Thẩm là Thẩm Thính bởi vì một câu nói của ông cụ Thẩm mà phải lấy một người vợ không có lai lịch gì cả.
Thế là người bạn không dám nói nhiều, để cho Thẩm Kế một mình băn khoăn ở đó.
Tối nay, Thẩm Kế lại tăng ca đến nửa đêm mới về nhà, nhận được một tin nhắn từ bạn "giường"--
[Anh Kế, em có thể cảm nhận được cử động của bé con rồi.]
Thẩm Kế: "..."
Đặc biệt như vậy sao? Hai tháng đã có thể động đậy rồi, lừa ai chứ?
Anh ta không có kiên nhẫn để quan tâm đến bạn "giường" của mình, còn cô ta thì không ngừng gửi tin nhắn, còn gửi một số quần áo nhỏ và găng tay của trẻ em.
Dưới con mắt của bạn "giường", Thẩm Kế để mặc cho cô ta làm loạn, lại luôn không bảo cô ta đi làm phẫu thuật, điều đó có nghĩa là anh ta có thể là muốn có đứa con này, ý tưởng của mình sẽ thành công. Cô ta phải nắm bắt thật tốt cơ hội này.
...
Thẩm Kế rút cà vạt ra, ném điện thoại sang một bên.
Trong giây lát, Thẩm Kế đột nhiên nhớ đến con cá chép chuyển vận được đăng tải lần trước, bởi vì Thẩm Thính đã đăng tải nó trong vòng bạn bè nên anh ta tình cờ nhìn thấy được.
Cậu em trai vạn năm không đăng trạng thái đột nhiên đăng tải một bức ảnh của con cá chép, anh ta nhất thời tò mò cũng đăng tải lại bức ảnh đó, quả nhiên hôm đó vô cùng may mắn.
Khi đó, anh ta còn nghi ngờ con cá chép có phải là do cô em dâu biến thành hay không, liền yêu cầu Thẩm Thính xác nhận, nhưng Thẩm Thính phớt lờ anh ta. Nhưng trong lòng anh ta đã chắc chắn rằng con cá chép đó chính là do Khúc Kim Tích biến thành.
Sau đó đăng tải lại bức ảnh cũng không còn linh nghiệm nữa, chắc là do Khúc Kim Tích đã biến trở lại.
Thẩm Kế cảm thấy gần đây vận khí của mình đặc biệt không tốt, giống như gặp đen đủi, tự nhiên nhớ đến con cá chép, sau đó lại nghĩ rằng Thẩm Thính và cô em dâu có thể tùy ý biến thân.
Trong lòng khẽ động, hay là để em dâu biến thành cá chép một lần nữa giúp anh ta may mắn hơn?
Nghĩ đến đây tâm trí của Thẩm Kế bỗng nhiên sống dậy, nhìn thời gian cũng không muộn lắm, lập tức gọi điện cho Thẩm Thính.
Điện thoại đã được kết nối――
"Em trai yêu quý của anh ~~"
Giọng nói của Thẩm Thính cách cả cái màn hình cũng có thể cảm nhận được sự chán ghét: "Có chuyện gì, nói."
"Ôi, sao em có thể hờ hững như vậy, anh trai rất nhớ em."
"Bình, thường, chút."
Thẩm Kế ho nhẹ một tiếng rồi trở lại bình thường, nhưng tất nhiên anh ta không thể đi thẳng vào chủ đề, theo thường lệ hỏi mấy câu sinh hoạt hàng ngày, chẳng hạn như quay phim có mệt không, nhân lực của công ty có đủ không, có rắc rối gì không.
Cho đến khi Thẩm Thính sốt ruột nói rằng muốn cúp máy, Thẩm Kế lúc này mới nói: "Chờ đã, anh trai quả thực có chuyện cần em giúp."
"Nói."
"Em có đang ở bên cạnh em dâu không?"
"Có gì thì nói thẳng!"
“Cái đó… có thể bảo em dâu biến thành cá chép một lần nữa được không?” Thẩm Kế lần này thẳng thắn nói ra.
Thẩm Thính: "..."
Thẩm Kế, người làm anh này, cảm thấy xấu hổ khi để cho em trai biết mình bây giờ đang rơi vào tình trạng khốn khổ này, liền bắt đầu kể khổ: "Em không biết đấy thôi, mấy ngày nay anh trai của em xui xẻo ch.ết đi được, hôm trước trên đường đi lốp xe đột nhiên bị nổ, suýt chút nữa xảy ra tai nạn xe hơi; hôm qua đèn chùm trên cao của công ty bị vỡ, suýt chút nữa đập vào đầu; hôm nay ban ngày đang ngồi máy bay thì gặp phải khí lưu lắc lư, gần như cho rằng mình sẽ không thể trở về được nữa. "
Để khiến cho bản thân thê thảm một chút, Thẩm Kế cũng tự nguyền rủa bản thân.
"Lần trước đăng tải con cá chép đỏ do em dâu biến thành, cả ngày đều gặp may mắn..."
Thẩm Thính trực tiếp từ chối: "Không được."
Thẩm Kế: "..."
Thẩm Thính: "Cô ấy không thể kiểm soát sự biến thân của mình. Vận khí không tốt thì đến chùa Tề Vân xin ít bùa đi. Giang đại sư trong chùa là một người rất tốt."
Thẩm Kế: ""
Cậu em trai của anh ta tin vào đạo Phật từ khi nào vậy?
"Tiểu Thính..."
Lúc này Thẩm Kế nghe thấy tiếng của mẹ Thẩm từ sau lưng truyền đến, vội vàng nói: "Em về nhà rồi sao?"
Thẩm Thính "ừ" một tiếng.
“Em dâu cũng về nhà ư?” Mắt của Thẩm Kế lập tức sáng lên.
Thẩm Thính không cần đoán cũng biết Thẩm Kế đang nghĩ cái gì liền thẳng thừng nói: "Không, cô ấy đang quay phim, em về một mình."
Muốn dùng lời này để cắt bỏ suy nghĩ của Thẩm Kế.
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Kế thở dài một hơi, lúc này không thể hy vọng em dâu biến thân thành cá chép chuyển vận.
Càng nghĩ càng thấy khó chịu, Thẩm Kế dứt khoát đi đến phòng tập vận động cả tiếng đồng hồ, sau khi bài vận động say sưa tràn trề kết thúc, Thẩm Kế nghĩ Thẩm Thính cũng quay về biệt thự nhà họ Thẩm để thăm mẹ, còn anh ta hơn nửa năm rồi chưa về, có phải cũng nên về thăm mẹ một lần không?
Thế là, ngày hôm sau Thẩm Kế quả quyết lái xe về biệt thự của nhà họ Thẩm.
Anh ta không nói với ai cả, chuẩn bị cho em trai và mẹ một sự bất ngờ.
*
Tối nay Khúc Kim Tích ngủ cùng với mẹ Thẩm. Không biết lần biến nhỏ này của cô sẽ kéo dài bao lâu. Ngày hôm sau Thẩm Thính phải tới công ty làm việc, đương nhiên không thể đưa Khúc Kim Tích theo bên mình. Khúc Kim Tích liền ở lại trong biệt thự với mẹ Thẩm.
Mẹ Thẩm tự tay xuống bếp nấu ăn cho Khúc Kim Tích, đám người giúp việc rất tò mò. Mẹ Thẩm sau khi tham gia một bữa tiệc, lúc quay về lại mang theo một bé con.
Khúc Kim Tích không thường xuyên đến biệt thự của nhà họ Thẩm nên những người giúp việc cũng không quen thuộc với cô lắm. Cộng thêm có sự khác biệt rất lớn giữa dáng vẻ của cô lúc ba tuổi và dáng vẻ khi cô trưởng thành. Ngay cả khi lông mày trông có chút giống nhau thì cũng sẽ không khiến người ta suy nghĩ nhiều.
Người giúp việc chỉ cho rằng trong bữa tiệc, mẹ Thẩm đã nhận một cô con gái nuôi, muốn thử cảm giác chăm sóc cháu gái nên mới mang đứa trẻ về nuôi mấy ngày.
Thím Xuân giúp mẹ Thẩm một tay, cuối cùng cũng thành công trong việc làm một bữa ăn phong phú cho bảo bối, sau khi làm xong, mẹ Thẩm lên lầu xem Tiểu Kim Tích đã dậy chưa.
Vừa mở cửa liền nhìn thấy một bóng người nhỏ nhắn ngồi xếp bàn trên giường lớn, đang mặc quần áo.
――Quần áo nhân tiện được mua trên đường về tối qua.
Đương nhiên Khúc Kim Tích biết cách mặc quần áo, ngoài sức lực có phần nhỏ bé ra, cô không cảm thấy quá khó khăn, nhưng trong mắt mẹ Thẩm, lại là một cô bé đang gặp khó khăn trong việc mặc quần áo, vừa đáng yêu vừa đáng thương.
“Để mẹ mặc cho con.” Mẹ Thẩm vội vàng bước tới, không để Khúc Kim Tích chật vật.
Khúc Kim Tích: "..."
Cô không phải làm gì cả, từ đầu đến cuối đều được mẹ Thẩm trang điểm thật xinh đẹp.
Chiếc váy nhỏ tiện tay mua trên đường tối qua là loại váy công chúa có đường viền ren, màu hồng.
Cô không hiểu được, tại sao các "mẹ" đều thích cho con gái mặc đồ màu hồng đến vậy chứ
Khi Mẹ Thẩm muốn đút cho cô ăn, cô liền nhanh chóng dùng cái tay nhỏ nhắn ôm lấy bát, nĩa: "Mẹ, con tự ăn được mà."
Suy nghĩ một lát, lại nhấn mạnh thêm: "Con có thể."
Mẹ Thẩm vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, nhìn thế nào cũng cảm thấy đáng yêu: "Được."
Những người giúp việc bên cạnh nhìn thấy mà sửng sốt.
"Cô con gái nuôi" được mẹ Thẩm mang về này thực sự là nhận được ân sủng, người với người thật sự không thể nào so sánh được, tuỳ tiện nhận một bà mẹ nuôi, địa vị ngay lập tức khác hẳn.
Buổi sáng mẹ Thẩm sẽ tập yoga ở bãi cỏ trong sân, hôm nay cũng không ngoại lệ. Bà đã chuẩn bị một chiếc đệm nhỏ hơn cho Khúc Kim Tích, cô ngồi bên cạnh nhìn động tác của mẹ Thẩm.
Chẳng trách mẹ Thẩm đã hơn năm mươi rồi nhưng trông giống như bốn mươi, điều này không phải không có liên quan đến việc tập thể dục hàng ngày của bà.
Mỗi lần Mẹ Thẩm làm xong một chuỗi động tác, Khúc Kim Tích đều ngay lập tức vỗ tay tán thưởng, nhưng thực ra... kiểu sống chậm này thật sự không thích hợp với người trẻ tuổi, càng không thích hợp với đứa trẻ ba tuổi.
Mẹ Thẩm làm vừa ưu nhã vừa thoải mái, Khúc Kim Tích thì lại trông có vẻ mệt mỏi muốn ngủ, nhưng cô không dám thể hiện ra, chỉ đành dùng sự cổ vũ để xua tan cơn buồn ngủ của mình.
Vẫn là thím Xuân tinh ý, bà ấy không biết từ đâu mang đến một số đồ chơi Lego và một số đất dẻo cao su. Khúc Kim Tích để chuyển hướng sự chú ý của mình, bắt đầu chơi Lego.
Tuy nhiên, loại đồ chơi Lego dành cho trẻ em này rất đơn giản, cô làm xong chỉ trong vài phút, sau đó chỉ có thể chơi với đất dẻo cao su một cách nhàm chán, nặn đất dẻo thành những con vật nhỏ-Có trời mới biết cô bây giờ thực sự muốn chơi nhất là trò chơi máy tính, chơi game với người khác.
Nhưng mà trước mặt mẹ Thẩm, cô không dám.
Mẹ Thẩm đã cất điện thoại di động của cô, nói rằng các sản phẩm điện tử bức xạ quá cao, không tốt cho sức khỏe của trẻ con. Đây là hoàn toàn là đối xử với Khúc Kim Tích như một đứa trẻ ba tuổi.
Sau khi tập yoga xong, mẹ Thẩm nhìn thấy cô bé đang vùi đầu vào đồ chơi rất vui vẻ, bà mỉm cười yêu thương, bảo thím Xuân ở bên cạnh trông chừng còn bà thì về phòng tắm rửa.
Lúc này Thẩm Kế đã đến.
Chiếc xe mà anh ta lái đến lần này có ngoại hình tương đối khiêm tốn. Từ xa lái vào, anh nhìn qua kính chắn gió nhìn thấy một cô bé đang ngồi trên bãi cỏ, khiến anh suýt chút nữa hoài nghi có phải mình đã vào nhầm nhà rồi không - Trong nhà có thêm một em bé từ khi nào vậy?
Sau khi dừng xe, Thẩm Kế đẩy cửa xe ra. Thím Xuân quay đầu lại thấy anh ta, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói: "Cậu cả, cậu trở về rồi sao!"
Khúc Kim Tích quay lưng lại với Thẩm Kế: "..."
Thẩm Kế đã biết được bí mật cô có thể biến thân, nếu như nhìn thấy cô, e rằng vừa nhìn đã có thể biết chuyện gì đang xảy ra.
Cô vẫn không nhúc nhích.
“Đây là đứa trẻ nhà ai vậy?” Thẩm Kế hất cằm về phía bóng lưng của cô bé.
Thím Xuân cười nói: "Cô bé tên là Kim Kim, là con gái nuôi được bà chủ nhận khi đến nhà họ Cố dự tiệc tối qua, đưa về đây chăm sóc mấy ngày.”
Thẩm Kế: "?"
Mẹ tuỳ tiện nhận một cô bé làm con gái nuôi, anh ta lại có thêm một cô em gái nuôi rồi sao
Thẩm Kế cảm thấy kỳ lạ, đôi chân dài sải bước đi tới trước mặt cô bé. Cô cúi đầu xuống, Thẩm Kế không nhìn thấy được khuôn mặt của cô. Nhưng khi nhìn thấy một vài món đồ chơi Lego lắp ráp trên đệm, điều khiến Thẩm Kế ngạc nhiên là những con vật nhỏ dùng đất sét nặn thành.
Con thỏ nhỏ, con rùa nhỏ, con mèo nhỏ, con chó nhỏ lại được nặn ra sinh động như thật.
Nhìn lại cô bé, từ chiều cao có thể thấy, nhiều nhất là ba bốn tuổi, trẻ con bây giờ đều thông minh như vậy sao?
Thẩm Kế trở nên có hứng thú, nhặt một con cua nhỏ lên: "Em gái nhỏ, lại đây, nói cho anh trai biết, em đã nặn cái này sao?"
Thấy không thể tránh được, Khúc Kim Tích chỉ đành ngẩng đầu lên, cong môi mỉm cười với Thẩm Kế.
Thẩm Kế: "..."
Thẩm Kế: "..."
Thẩm Kế ngồi bệt trên thảm cỏ.
Thím Xuân: ""
Cậu cả không phải là bị một cô bé dọa sợ chứ?
Vài giây sau, Thẩm Kế ngồi bắt chéo đôi chân dài của mình và nói với thím Xuân đang đầu óc mờ mịt: "Tôi hơi đói rồi, muốn ăn sủi cảo do thím làm."
Thím Xuân nói: "Tôi lập tức đi làm ngay, nhân tiện báo với bà chủ rằng cậu đã trở về."
Đợi thím Xuân đi rồi, Thẩm Kế vẻ mặt kỳ quái nhìn cô bé, chậm rãi thốt ra hai chữ: "Em dâu?"
Khúc Kim Tích gật đầu, phối hợp với biểu hiện của anh ta, khá trịnh trọng nói: "Anh cả."
Thẩm Kế theo bản năng ngẩng đầu kéo bím tóc trên đỉnh đầu của cô, sau đó bóp khuôn mặt cô, kinh ngạc: "Em không phải có thể biến thành thứ khác sao? Sao lại có thể biến thành một đứa trẻ?"
"Thẩm Thính đâu? Nó để em ở đây, làm sao giải thích với mẹ?"
“Mẹ biết rồi.” Khúc Kim Tích nói.
Thẩm Kế nhất thời không biết biểu hiện như thế nào, suy nghĩ một chút, nói: "Ông nội có biết không?"
Khúc Kim Tích lắc đầu: "Không dám nói với ông nội, sức khỏe của ông không tốt, không thể chịu kích động."
Cũng đúng thôi, người bình thường còn cảm thấy không thể nào tin được, không nói cho ông cụ là đúng rồi.
“Tại sao lần này lại muốn nói với mẹ?” Lần trước biến thành quả bí ngô còn nhất quyết giấu giếm.
Cô bé thở dài, dùng mu bàn tay dụi dụi mắt: "Khi biến thân, bị mẹ nhìn thấy rồi."
Thẩm Kế: "..."
Anh ta nhìn Tiểu Kim Tích từ trên xuống dưới, nhìn trái nhìn phải, lông mày nhíu lại, vẻ mặt kỳ quái, nhìn đến mức khiến Khúc Kim Tích trong lòng quặn thắt.
“Em dâu, thương lượng một chuyện.” Thẩm Kế đột nhiên nói.
"Chuyện gì vậy?"
Thẩm Kế nói: "Để anh bế em."
Khúc Kim Tích: "!"
Làm sao có thể để anh trai của chồng bế mình được? Thẩm Kế đưa ra yêu cầu gì vậy, quả thực là hạ lưu!
Khúc Kim Tích tức giận vừa định từ chối, nhưng mà lời còn chưa kịp nói ra thì cơ thể đã rời khỏi mặt đất.
Thẩm Kế vô cùng cứng rắn đưa tay đỡ lấy cánh tay nhỏ bé của Khúc Kim Tích, nâng cô lên, nhìn lại vẻ mặt của anh ta, như thể đang hoàn thành một nhiệm vụ quan trọng nào đó.
Khúc Kim Tích: "……………………"
Thẩm Kế đặt Khúc Kim Tích xuống, lẩm bẩm một câu, "Hóa ra bế một đứa trẻ là cảm giác này."
Sau khi Khúc Kim Tích được đặt xuống mới phát hiện ra mình đã hiểu nhầm ý của Thẩm Kế, không khỏi xấu hổ - Trong mắt Thẩm Kế, cô bây giờ chỉ là một đứa trẻ ba tuổi.
Là cô suy nghĩ lệch lạc rồi= _ =
Một trong những lý do khiến Thẩm Kế không thích trẻ con là cảm thấy trẻ con rất phiền phức.
Anh ta có một người bạn lấy vợ từ rất sớm, đã sinh hai đứa con, thỉnh thoảng gọi anh ta ra ngoài tụ tập, câu trả lời nhận được luôn là: Không có thời gian, phải chăm sóc em bé.
Sau đó, khi đến nhà người bạn, hai đứa trẻ nhảy cẫng lên như những con khỉ, không ngừng nghỉ một phút nào. Trong phòng là một mớ hỗn độn, một người bạn thành đạt lại trở thành một ông chú đầy thăng trầm sau khi kết hôn.
Thấy vậy Thẩm Kế tê cả da đầu, kết hôn cái gì chứ, sinh con cái gì chứ, đó không phải là tự chuốc khổ vào thân sao?
Lúc đó, ban đầu ông cụ Thẩm có ý để Thẩm Kế kết hôn với Khúc Kim Tích, doạ Thẩm Kế phải cao chạy xa bay, cuối cùng Thẩm Thính phải kết hôn với Khúc Kim Tích.
Thẩm Kế rất vui mừng, em trai đã có vợ rồi, mẹ và ông nội muốn có cháu thì để em trai và em dâu đảm trách.
Lúc đầu, anh ta và Thẩm Thính đã thống nhất ai sẽ là người thừa kế công ty.
Thẩm Thính muốn trở thành diễn viên, không muốn quản lý công ty. Thẩm Kế thì muốn đi du lịch toàn quốc, cuối cùng, Thẩm Kế người làm anh trai đã thành toàn cho Thẩm Thính đi đóng phim, chuyện công ty một mình anh ta lo liệu.
―Hai anh em thật ra đều không muốn quản lý công ty, tuy nhiên đây là doanh nghiệp của nhà họ Thẩm, trách nhiệm trên vai không thể vứt bỏ, luôn có một người ở lại.
Vì vậy, người làm anh như anh ta, quản lý tốt công ty là đủ rồi.
Đợi sau này cháu trai lớn lên, anh ta sẽ dạy cháu trai cách quản lý công ty, giống như ông cụ Thẩm đã dạy dỗ hai anh em anh ta lúc đầu vậy, khi tới tuổi nghỉ hưu, một thân nhàn nhã không bị gò bó, tốt biết bao nhiêu.
Bạn "giường" có thai, Thẩm Kế không muốn nhưng lại không thể bắt cô ta đi làm phẫu thuật, trong lòng cảm thấy khó chịu, chạy về nhà không ngờ lại gặp được phiên bản biến nhỏ của Khúc Kim Tích.
Đột nhiên lại cảm thấy hình như trẻ con cũng không phiền phức đến thế.
Cảm giác khi bế trên tay nhỏ bé, mềm mại, dường như cũng không phải là khó chấp nhận.
“Anh cả?” Thấy Thẩm Kế ngồi hóa đá ở đó, vẻ mặt trở nên khó đoán. Khúc Kim Tích trong lòng thầm nghĩ có phải mình đã dọa anh ta rồi không, không đến mức như vậy chứ?
Thẩm Kế bình tĩnh nhìn cô bé, ném bỏ những yếu tố khác, chỉ coi cô như một đứa trẻ ba tuổi, nhỏ nhắn, thật sự càng nhìn càng đáng yêu.
Nếu như sinh được một đứa bé xinh xắn và dễ thương như vậy, vậy thì có sinh cũng không sao cả, anh ta thầm nghĩ.
Thế là, anh ta tỉnh táo trở lại, nói chuyện một cách thần bí: "Em dâu, có chuyện muốn nhờ vả em."
"Hả?"
Khúc Kim Tích run rẩy tay chân, mình bây giờ có thể giúp gì được cho anh ta chứ?
Thẩm Kế không thể chắc chắn đứa bé trong bụng bạn "giường" của mình có phải là của mình hay không, cho dù anh ta muốn đứa bé này thì cũng phải xác nhận đứa bé có phải là của mình không mới được.
Dù sao cũng thể nuôi con của người khác.
Anh ta cũng không hào phóng đến mức độ này.
Tuy nhiên, bạn "giường" nhất quyết nói rằng đứa bé là của anh ta, Thẩm Kế vốn dĩ không biết phải làm sao, nhưng bây giờ...
Anh ta nói: "Anh sẽ đưa em đến một nơi, em tạm thời đóng giả làm con gái anh, giúp anh kiểm chứng một chuyện."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khúc Kim Tích chợt loé lên, cô nói: "Ý của anh là bảo em giúp anh chặn số đào hoa sao?"
“Cũng coi là như vậy.” Thẩm Kế, người đã ra quyết định, một giây cũng không thể chờ nổi, bế Tiểu Kim Tích lên. “Anh sẽ nói cho em biết tình huống ở trong xe.”
Anh ta đặt Tiểu Kim Tích vào ghế lái phụ, mình thì ngồi vào vị trí lái xe, sau đó khởi động xe muốn rời đi.
“Tiểu Kế, con mang Kim Kim đi đâu vậy!” Khi biết Thẩm Kế đã trở về, mẹ Thẩm vừa tắm xong vừa kinh ngạc vừa vui mừng chạy ra đón con trai lớn. Kết quả vừa bước ra thì nhìn thấy cảnh con trai lớn bế Tiểu Kim Tích lên xe.
“Mẹ, con mượn cô bé dùng một lúc, lát nữa trả lại sau.” Thẩm Kế quay đầu xe phóng đi mất bóng.
Đúng lúc Thẩm Thính gọi video đến.
Mẹ Thẩm người bị coi như "không có": "..."
Mẹ Thẩm muốn đánh Thẩm Kế đến ch.ết mất.