Chương 55
Edit: Song Linh
Đã mười giờ đêm, Đồng Tâm trằn trọc nằm trên giường ở khách sạn, mãi không thể ngủ được, nhìn hàng loạt bình luận trên Weibo, trong lòng trống rỗng, sức mạnh của dư luận thật sự quá lớn. Hàng Vũ Hằng mà nhìn thấy những bình luận khó nghe như vậy chắc chắn sẽ rất đau lòng, mà nghe người đại diện của Hàng Vũ Hằng nói, chuyện lần này rất khó giải quyết, không biết chuyện này có thể lắng xuống hay tiếp tục bùng nổ rồi tạo thành ảnh hưởng với sự nghiệp của anh.
Điện thoại di động đặt ở đầu giường kêu lên, Đồng Tâm cầm lên nhìn một chút, là tin nhắn của Hàng Vũ Hằng, hỏi cô đã ngủ chưa?
Đồng Tâm trả lời một câu: “Chưa ngủ.”
Hàng Vũ Hằng trực tiếp nhắn hai chữ: “Mở cửa.”
Đồng Tâm ngẩn người, để chân trần xuống giường, chạy ra mở cửa. Hàng Vũ Hằng mang theo một túi bia đang dựa vào bức tường đối diện, thấy cô liền nhìn từ trên xuống dưới: “Không mặc nội y sao?”
Theo ánh mắt của anh Đồng Tâm cũng nhìn thoáng qua váy ngủ màu sáng của mình, bình tĩnh xoay người: “Ban đêm khi đi ngủ anh sẽ mặc nội y sao?”
Hàng Vũ Hằng đi sau cô vào trong phòng: “Nửa đêm lúc mở cửa cho người đàn ông khác vào phòng thì em cũng nên mặc vào đi.”
Đồng Tâm cầm lấy một cái áo khoác mặc vào, nhìn anh, không nói câu nào, Hàng Vũ Hằng khoát tay: “Không đúng, phải là buổi tối đừng bao giờ mở cửa cho đàn ông, em quá bất cẩn rồi.” Nói xong liền ngồi xuống ghế sa lon, bắt đầu mở bia uống.
Đồng Tâm: “…” Quyết định không chấp vặt với anh, dù sao hiện tại trong lòng anh hẳn là đang rất khó chịu.
Hàng Vũ Hằng mở một lon bia rồi đưa cho cô: “Đến đây, uống với anh nào.”
Đồng Tâm nhận lấy, ngồi xuống vị trí đối diện anh.
Hàng Vũ Hằng liền tựa vào ghế sa lon, tìm vị trí thoải mái cho mình, nhướng mày với Đồng Tâm, lười biếng nói: “Sao thế, sợ anh ăn em sao? Ngồi xa anh như vậy.”
Đồng Tâm uống một ngụm bia, liếc anh một cái, không thèm nói gì.
Đôi mắt Hàng Vũ Hằng nhìn thẳng vào cô, chớp mắt cũng không chớp, Đồng Tâm bị anh nhìn như vậy liền đỏ mặt, mở to mắt nhìn hướng khác, ho nhẹ một tiếng: “Có chuyện gì sao?”
Hàng Vũ Hằng nhướng mày: “Tiểu Tâm Nhi, hay chúng ta nói một chút về người đàn ông em yêu đơn phương sáu năm đi.”
Thân thể Đồng Tâm run lên, chợt nhìn về phía anh, hơi sợ hãi nói: “Nói cái gì?” Chẳng lẽ anh đã biết gì sao?”
Hàng Vũ Hằng gác hai chân lên bàn trà, cười xuỳ một tiếng: “Tiểu Tâm Nhi, yêu đơn phương sáu năm liền mà không có kết quả, đàn ông như vậy mà cũng coi được sao. Nếu em thật sự yêu một người, nhất định anh ta sẽ biết, nếu như anh ta không phản ứng, một là anh ta muốn nói rõ là không thích em, hai là trong đầu anh ta chỉ chứa toàn bã đậu. Loại đàn ông ngu ngốc như vậy, không đáng để em hi sinh nhiều như thế.”
Trong đầu chứa toàn bã đậu, ngu ngốc, Đồng Tâm giương cao khoé môi, không nhịn được phụ hoạ theo: “Em cũng thấy thần kinh anh ấy không bình thường, cực kì ngu ngốc.”
Hàng Vũ Hằng vỗ tay một cái, đắc ý nói: “Anh bảo mà, chỉ có đàn ông hiểu rõ đàn ông.”
Đồng Tâm cười ha ha vài tiếng, không nói gì nữa, cho nên thật ra anh không hề biết chút gì về tâm ý của cô? Đột nhiên trong lòng cảm thấy hơi mất mát.
Hàng Vũ Hằng vừa uống xong một lon bia, lại tiếp tục mở thêm lon nữa, ngoắc ngoắc ngón tay với cô, vỗ chỗ bên cạnh mình: “Đến đây, Tiểu Tâm Nhi, đến đây, anh có việc muốn nói với em.”
Đèn trong khách sạn mờ mờ ảo ảo, đôi mắt sáng ngời của anh dưới ánh đèn mang theo vẻ quyến rũ khó cưỡng. Người trước mặt chính là người cô yêu đơn phương sáu năm, dù có muốn tiếp cận đi chăng nữa cũng không dám đến gần, là người được cô coi như thần của mình.
Dưới ánh nhìn trong trẻo không nhiễm tạp chất của anh, Đồng Tâm như bị mê hoặc, đứng lên đi đến ngồi xuống cạnh anh. Hàng Vũ Hằng tự nhiên khoác cánh tay mình lên bả vai cô, đột nhiên tới gần khiến thân thể Đồng Tâm cứng đờ, được rồi, phóng túng một lần đi, chỉ một lần này thôi, sau này không biết còn có cơ hội được gần anh ấy như vậy không.
Toàn thân đều cảm thấy khô nóng, Đồng Tâm hơi bực bội cầm lấy bao thuốc trên bàn rồi châm một điếu, dùng sức hút một hơi, tâm tình mới hơi ổn định lại.
Ngay sau đó, điếu thuốc trong tay bị lấy đi: “Con gái, hút cái gì mà hút.” Hàng Vũ Hằng rít một hơi rồi mới ngậm lấy điếu thuốc, khẽ nghiêng người, nhìn cô: “Tiểu Tâm Nhi, em thấy anh có giống như thích đàn ông không?”
Đồng Tâm không ngờ anh sẽ hỏi loại câu hỏi này, hơi kinh ngạc, tưởng anh không vui vì chuyện xảy ra ngày hôm nay, ấp úng mở miệng: “Anh đừng để ý mấy chuyện xảy ra trên mạng, qua mấy ngày rồi cũng chìm xuống thôi…”
Hàng Vũ Hằng lắc đầu, khoát tay cắt ngang cô: “Không phải, Tiểu Tâm Nhi, thật sự anh thích đàn ông, thật sự anh thích Thiệu Thành Hi.” Nói xong câu này, Hàng Vũ Hằng cũng buồn nôn, nhưng trên mặt vẫn không có biểu cảm gì.
Đồng Tâm kinh ngạc há to miệng, chật vật tiêu hoá ý nghĩa lời anh nói: “Hàng sư huynh, anh đang nói thật sao?”
Hàng Vũ Hằng thở dài, đột nhiên uống một ngụm bia: “Tiểu Tâm Nhi, em hiểu cảm giác thích cùng một người đàn ông với em gái mình không? Vì hạnh phúc của em gái mình, anh cố gắng giả bộ như không quan tâm, cố gắng cách xa cậu ta, nhưng anh vẫn không nhịn được, Tiểu Tâm Nhi, em thấy anh rất ghê tởm không? Hàng Vũ Hằng nhìn Đồng Tâm mang theo mê ly, mang theo ưu thương, mang theo đau đớn, mang theo nhẫn nhịn.
Đồng Tâm như bị sét đánh, sững sờ ngồi nguyên tại chỗ, cho dù đã đoán trước, Đồng Tâm cũng nhanh chóng phủ định nó, làm sao Hàng Vũ Hằng thích đàn ông được? Mà người kia lại là Thiệu Thành Hi, chính là chồng của em gái anh ấy.
Nhưng chuyện này được nói ra từ chính miệng Hàng Vũ Hằng, nhìn nét mặt anh không giống như đùa, Đồng Tâm sợ đến choáng váng, trong đầu không suy nghĩ được gì, Hàng Vũ Hằng thích đàn ông sao? Khi anh thích phụ nữ cô còn không có cơ hội, huống chi anh còn thích đàn ông.
Đầu Đồng Tâm trống rỗng, không biết nên làm gì mới đúng.
Hàng Vũ Hằng nhíu mày, âm thầm quan sát phản ứng của Đồng Tâm, chiêu này không có tác dụng sao? Sợ đến choáng váng rồi? Thật sao?
“Đồng Tâm?” Hàng Vũ Hằng nhẹ nhàng gọi cô.
Đồng Tâm giật mình hoàn hồn, nhìn thấy ánh mắt đau đớn của anh, chỉ cảm thấy không đành lòng, không nhịn được vuốt ve mặt anh: “Không sao, Hàng sư huynh, anh đừng đau lòng, nhất định, sẽ có, sẽ có, sẽ có biện pháp giải quyết mà…” Đồng Tâm ngập ngừng an ủi anh.
Hàng Vũ Hằng thở dài, ngồi thẳng lưng, đối mặt với cô, nhưng mà trong khoảng cách gần như vậy, ở giữa là mùi khói nhàn nhạt, giọng nói Hàng Vũ Hằng suy sụp: “Lúc anh thấy Thiệu Thành Hi và Tiểu Tiểu đi vào lễ đường, anh muốn chúc phúc cho bọn họ, anh nghĩ mình có thể làm được. Nhưng mỗi lần nhìn thấy hai người họ tình tứ với nhau, anh cảm thấy mình như bị xé thành từng mảnh vậy, Đồng Tâm, em hiểu được cảm giác này không?”
Hốc mắt Đồng Tâm ươn ướt, tất nhiên cô hiểu, trước kia khi cô thấy Hàng Vũ Hằng với bạn học nữ khác ở cùng một chỗ, cảm giác của cô cũng như vậy. Huống chi, tình địch của Hàng Vũ Hằng chính là em gái mình, chắc chắn anh ấy còn đau đớn hơn cô nhiều.
Đột nhiên Hàng Vũ Hằng dang tay ôm lấy cô, đầu đặt trên vai cô, thì thào: “Tiểu Tâm Nhi, bây giờ chỉ có em có thể giúp anh thôi, em giúp anh một chút được không, anh không muốn đau đớn như bây giờ nữa.”
“Giúp anh? Giúp anh như thế nào?” Đồng Tâm ngây ngốc.
“Tiểu Tâm Nhi, anh không muốn bị người khác kì thị, em đọc các bình luận trên mạng đó, bọn họ không chấp nhận thần tượng của mình là đồng tính luyến ái. Tiểu Tâm Nhi, đối với anh để có được ngày hôm nay thật sự không dễ dàng, anh không muốn thất bại trong gang tấc.”
“Em biết, Hàng sư huynh, em hiểu mà, nhưng anh muốn em giúp như thế nào, nếu em có thể làm chuyện gì đó vì anh, nhất định em sẽ cố gắng hết sức.” Từ trước tới nay Đồng Tâm chưa bao giờ thấy qua dáng vẻ đau khổ như bây giờ của anh, lại nghĩ tới tấm hình trên mạng kia, thật đã nghĩ rằng Hàng Vũ Hằng không kiềm chế được, đã tin tưởng anh không chút nghi ngờ.
Hàng Vũ Hằng đẩy cô từ trong ngực mình ra, chân thành nhìn: “Tiểu Tâm Nhi, em còn nhớ ngày đó em không cẩn thận hôn anh không?”
Nhớ tới chuyện đó, mặt Đồng Tâm lập tức đỏ như máu, nhưng vẫn gật đầu, ‘Ừm’ một tiếng rất nhỏ.
Hàng Vũ Hằng quan sát phản ứng của cô, thận trọng nói: “Anh có phản ứng với đàn ông, nên không cảm thấy gì với phụ nữ, thậm chí là hơi ghét bỏ. Nhưng ngày đó khi em hôn anh, anh không cảm thấy phản cảm, Tiểu Tâm Nhi, em giúp anh một chút nhé?”
“Giúp anh thế nào?” Đồng Tâm ngẩng đầu nhìn anh.
Hàng Vũ Hằng liền nắm lấy tay cô: “Đồng Tâm, em làm bạn gái của anh, giúp anh thích phụ nữ được không?”
“Hả?” Đồng Tâm lại kinh ngạc, câu nói này còn gây sốc hơn lúc anh nói với cô anh thích Thiệu Thành Hi.
Hàng Vũ Hằng nhìn cô, mi mắt hơi rũ xuống, dáng vẻ cô đơn, giọng nói âm u: “Đồng Tâm, anh thấy đã không khống chế nổi bản thân, anh sợ một ngày nào đó sẽ tranh giành Thiệu Thành Hi với Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu là em gái anh, Thiệu Thành Hi là em rể anh. Mỗi ngày bọn anh đều ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu cũng gặp, anh sợ anh sẽ làm tổn thương Tiểu Tiểu, Đồng Tâm, em là bạn thân của Tiểu Tiểu, em đành lòng để con bé bị tổn thương sao?”
Đồng Tâm vẫn còn đang sững sờ ngồi đó tiêu hoá lời Hàng Vũ Hằng nói, trong lòng như sông Hoàng Hà dậy sóng, cảm giác chỉ số thông minh của mình không theo kịp tiết tấu của Hàng Vũ Hằng.
Hàng Vũ Hằng khẽ ngẩng đầu, nhẹ nhàng rướn người về phía trước chạm môi vào môi cô, nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ láp. Chỉ trong vài giây đồng hồ, trước khi Đồng Tâm kịp phản ứng, Hàng Vũ Hằng đã rời đi bờ môi cô rồi đứng lên: “Em suy nghĩ kĩ đi, anh chờ đáp án của em.” Nói xong, liền rời khỏi phòng Đồng Tâm, chỉ để lại bóng lưng cô đơn, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Đồng Tâm nhìn thấy bóng lưng vừa cô độc vừa ưu thương của anh, trong lòng chỉ thấy đau đớn, không biết là vì anh hay vì chính mình.
Vừa ra khỏi cửa, Hàng Vũ Hằng liền huýt sáo một hơi, anh thật sự là ảnh đế nha, chút chuyện này sao có thể làm khó anh chứ? Anh vẫn luôn suy nghĩ làm thế nào mới có thể thu phục cô gái nhỏ khó chịu tên Đồng Tâm này. Nhưng mà cơ hội lần này đến, nhất định anh phải cảm ơn người tạo ra vụ scandal này tật tốt, nếu không phải có anh ta. Anh còn không nghĩ tới biện pháp này đâu, cái gì mà yêu đơn phương một người sáu năm chứ, gặp quỷ à, sau này cô ấy chỉ có thể là vợ của Hàng Vũ Hằng này, người khác, ai cũng đừng hòng tranh giành.
*
Ngày thứ hai, Thiệu Thành Hi vừa rời giường đã muốn đi đến chỗ đoàn làm phim của Hàng Vũ Hằng, ngày nghỉ của Hàng Tiểu Ý chỉ còn lại hai ngày nên cũng muốn đi theo anh, tất nhiên Thiệu Thành Hi sẽ đồng ý.
Thư ký đảm nhiệm việc lái xe, ba người đi đến thành phố A.
Mấy ngay này nhiệm vụ quay phim chụp ảnh của Hàng Vũ Hằng đều tạm dừng, tạm thời anh đều ở trong khách sạn, lúc mấy người Hàng Tiểu Ý được trợ lý đưa đến phòng của anh, Hàng Vũ Hằng đang nằm lỳ trên giường, ôm chăn gối ngủ một giấc thật ngon
Hàng Tiểu Ý không khỏi cảm thán chậc chậc hai tiếng: “Khó trách mẹ em nói đứa con nuôi dễ nhất là anh ba, chưa từng buồn phiền về việc gì, khi té ngã cũng giống như heo, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, phải ăn uống, phải hát hò trước đã rồi mới tính, lúc trời sập xuống cũng coi thành chăn đắp mà ngủ.”
Nghe nói mấy người Thiệu Thành Hi đến, Hàng Vũ Tề và người đại diện của Hàng Vũ Hằng cũng kéo sang đây, Hàng Vũ Tề nhìn Hàng Vũ Hằng vẫn còn đang say sưa ngủ ngon lành, trực tiếp tiến lên đạp một cước, Hàng Vũ Hằng thảm thiết kêu một tiếng “A”, nhảy lên: “Ngoạ tào…”
Hàng Vũ Tề chỉ lạnh lùng nhìn: “Mắng ai?”
Hàng Vũ Hằng mê man suy nghĩ một lúc, hừ một tiếng: “Tất cả cùng đến? Vào căn phòng sát vách là được rồi, không có việc gì làm nên đến quấy rầy tôi ngủ? Biết đêm qua tôi diễn kịch một mình mệt lắm không?”
“Diễn kịch?” Người đại diện hiếu kì: “Vai diễn của anh đã ngừng rồi, anh còn diễn cái gì nữa?”
Hàng Vũ Hằng cắt một tiếng: “Vở kịch đời người, mấy người nông cạn như mấy người, đương nhiên sẽ không hiểu.”
Bò từ trên giường xuống, Hàng Vũ Hằng nhìn Thiệu Thành Hi, đôi mắt bốc lửa: “Hử, người huỷ đi trong sạch của tôi cũng đến rồi, tớ nói cho cậu biết, tớ sẽ không chấp nhận lời xin lỗi của cậu.”
Ngay cả một cái liếc Thiệu Thành Hi cũng không thèm bố thí cho anh, ngồi xuống một chiếc ghế sa lon cách Hàng Vũ Hằng xa nhất.
Hàng Tiểu Ý nhìn Hàng Vũ Hằng, lại liếc qua Thiệu Thành Hi, quyết định bổ nhào vào trong ngực Hàng Vũ Tề, giọng nói nghẹn ngào: “Anh hai, tại sao cuộc đời của em lại vất vả như vậy… Em rất đau lòng…”
Hàng Vũ Hằng bất đắc dĩ cười, đám người này, bây giờ là lúc nào rồi, còn có tâm trạng diễn mấy trò này, vỗ bả vai Hàng Tiểu Ý, giống như biết nghe theo lẽ phải: “Được được, anh hai làm chủ cho em…”
Hàng Tiểu Ý đang giả khóc thì Đồng Tâm bước vào phòng, vừa nhìn thấy Đồng Tâm, Hàng Vũ Hằng liền thay đổi biểu cảm trên mặt, từ trên ghế sa lon đứng lên, ánh mắt bi thương, đi đến bên cạnh Hàng Tiểu Ý, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Tiểu, thật xin lỗi, anh ba có lỗi với em.”
Hàng Tiểu Ý ngẩng đầu lên từ trong ngực Hàng Vũ Tề, kinh ngạc: “Hả?”
Trong mắt Hàng Vũ Hằng chứa toàn vẻ đau đớn: “Tiểu Tiểu, mặc kệ như thế nào, nếu sau này anh ba làm chuyện sai trái, làm em đau lòng, em nhất định phải tha thứ cho anh ba.”
Hàng Tiểu Ý: “…” Đây là triệu chứng của bệnh thần kinh sao?
Đồng Tâm liền giật mình, vội vã lao đến, đẩy Hàng Vũ Hằng ra: “Tiểu Tiểu, tại mấy ngày nay anh ba của cậu quay phim bận bịu quá nên đầu óc hơi choáng váng, cậu đừng coi là thật, không có gì, không có gì đâu.”
Hàng Vũ Hằng lại lẳng lặng nhìn Thiệu Thành Hi, không nói câu nào.
Thiệu Thành Hi bị anh nhìn như thế, toàn thân đều lạnh, cảm giác như anh không có ý tốt.
Đồng Tâm nhìn thấy ánh mắt của Hàng Vũ Hằng, nhanh chóng bước lên trước để ngăn cản ánh mắt của anh, kéo anh ra ngoài: “Chuyện đó, Hàng sư huynh, anh đi ra ngoài với em một chút, chỉ một chút thôi.” Đồng Tâm vừa lôi vừa kéo Hàng Vũ hằng ra ngoài, Hàng Vũ Hằng bị cô túm đi, không nhịn được nhíu mày, ảnh đế như anh sao có thể tiếp tục diễn kịch với quả đầu sủi cảo này chứ.
Mọi người đã không còn kinh ngạc với chuyện thỉnh thoảng Hàng Vũ Hằng lên cơn động kinh nữa rồi, Hàng Vũ Hằng vừa ra ngoài, người đại diện đã tóm tắt lại sự việc nói cho mọi người: “Thật ra, trong lòng tôi cũng đã nghi ngờ vài người, chuyện lần này chắc chắn có liên quan đến bọn họ. Lĩnh vực giải trí này, không đắc tội với người khác là chuyện không thể, vì vị trí cao hơn. Nếu như có thể nắm được chút điểm yếu của đối thủ trong tay, tất nhiên sẽ giết ch.ết đối thủ mới thôi, hiện tại địa vị của Vũ Hằng khiến rất nhiều người đỏ mắt ghen tỵ, nhất là những người có lợi ích liên quan đến Vũ Hằng, có một nghệ sĩ nam cùng công ty tên Cố Tử Nam, gần đây cố gắng rất nhiều, nhưng do địa vị của Vũ Hằng, nên vẫn chưa được nổi tiếng bằng anh ấy.”
“Cố Tử Nam?” Thiệu Thành Hi nhíu mày.
“Em biết người đó, là nam chính trong một bộ phim thần tượng, bề ngoài cũng khá đẹp trai.” Hàng Tiểu Ý bĩu môi: “Sau này em cũng không thèm xem phim anh ta đóng nữa.”
“Mà gia thế của Cố Tử Nam này cũng không thể khinh thường, nghe nói anh ta có quan hệ tốt với lãnh đạo cao cấp, nếu thật sự là anh ta giở trò, thì thật phiền phức, nhưng mà dù có biết được ai là người hãm hại, cũng phải có chứng cứ thuyết phục mới làm sáng tỏ được vụ việc, mà chúng ta lại không có gì cả, tấm hình này quá sức thuyết phục rồi.” Người đại diện lại nói.
Mọi người đều biết quan trọng nhất là làm sáng tỏ vụ tấm ảnh đó, nhưng hiện tại lại không có biện pháp nào, trong lòng lập tức yên lặng, Thiệu Thành Hi nhẹ nhàng gõ mu bàn tay Hàng Tiểu Ý, im lặng suy nghĩ gì đó.
Tiếng chuông điện thoại du dương vang lên, phá vỡ bầu không khí yên lặng, Thiệu Thành Hi nhận điện thoại: “Này..”
Nghe xong điện thoại, khoé miệng Thiệu Thành Hi hơi nhếch lên, kéo Hàng Tiểu Ý đứng dậy, nói với Hàng Vũ Tề và người đại diện: “Sơn trùng thuỷ phục nghi vô lộ*, đi thôi, đi lấy chứng cứ.”
* Núi trùm khe bọc không ngờ tới (Thơ Lục Du, nhà XB Văn học): Đại khái chỉ cần phải kiên trì với con đường mình chọn, dù có chông gai bao nhiêu thì chỉ cần kiên trì, thì sẽ được đền đáp.