Chương 88: Tống Thanh Thỏa Hiệp

CHƯƠNG 88: TỐNG THANH THỎA HIỆP
"Phụt..." Bà cụ Hà xém chút nữa bị nước trà làm cho nghẹn: "Cháu nói cái gì?"


"Bà, bà không phải hy vọng hai người chúng con mau chóng nuôi dưỡng tình cảm đấy sao? Vì vậy, chúng con định dựa theo mệnh lệnh của bà mà làm a." Hà Nhật Dương một biểu cảm bình tĩnh mà trả lời.
Bà cụ Hà cảm thấy, mặt trời hôm nay nhất định là mọc lên từ phía Tây đấy!


Bà cụ Hà quay đầu nhìn Tống Thanh, Tống Thanh lập tức biết nghe lời phải mà trả lời: "Đúng vậy a. Nhật Dương nói, sống ở biệt thự quá xa, không thì đều ở cảnh hoa trang viên, như vậy rất thuận tiện."
Bà cụ Hà chăm chú nhìn Hà Nhật Dương: "Cháu là rất nghiêm túc đấy? Không phải lừa dối bà?"


Hà Nhật Dương lập tức nói: "Nếu như bà không tin, vậy vẫn dựa theo trước kia là được rồi."
"Được! Thanh Thanh, Nhật Dương! Chỉ cần trong vòng một năm các ngươi có thể thuận lợi cho bà ôm được chắt trai, bà sẽ đồng ý cho cha mẹ con về nhà!" Bà cụ Hà cũng dứt khoát, vỗ bàn một cái mà nói.


Hai mắt của Hà Nhật Dương lóe lên: "Bà?"
Bà cụ Hà gật gật đầu, trịnh trọng mà nói: "Tuổi tác lớn rồi, hy vọng con cháu lượn quanh đầu gối rồi."
Hà Nhật Dương cười nhẹ: "Bà, bà sẽ như nguyện đấy!"


Tống Thanh không biết chuyện của Nhà họ Hà, cô cũng không phải là người hay lắm miệng, cứ như vậy yên lặng lắng nghe.
Đã ăn xong bữa sáng, Hà Nhật Dương lái xe dẫn Tống Thanh rời đi rồi.


available on google playdownload on app store


Hòa quản gia ở bên cạnh ngạc nhiên mà nói: "Xem ra thiếu gia thật sự rất ưng ý với Tống Thanh, nói cách khác, thời gian của một đêm, làm sao lại thay đổi chủ kiến rồi?"


Hạ lão phu không nhấc mí mắt mà nói: "Thằng nhóc này gạt được người khác, nhưng gạt không được tôi! Nó rõ ràng là đã sớm đối với cái cô gái này nảy ra ý nghĩ rồi, nhưng mà kỳ lạ chính là, nó vậy mà đêm qua mới biết được vợ của nó là Tống Thanh?"


Hòa quản gia cũng cùng theo gật gật đầu mà nói: "Đúng vậy a, đúng là thật kỳ lạ. Nhưng mà, đây tóm lại cũng là chuyện tốt. Đúng rồi, lão phu nhân, ngài thật sữ muốn tiếp nhận con gái này của Nhà họ Tống vào Nhà họ Hà sao?"


"Nếu như cô ấy thật sự có thể cho Nhà họ Hà để lại đứa bé, Nhật Dương lại thích, giữ lại ở Nhà họ Hà cũng không có gì không thể." Bà cụ Hà ung dung mà nói: "Tôi đã có một con dâu làm sát thủ rồi, không ngại lại thêm một người nghèo làm cháu dâu."


Rời khỏi nhà lớn của Nhà họ Hà.
Tống Thanh nhịn không được lần nữa quay đầu lại nhìn thoáng qua khu kiến trúc xa hoa lộng lẫy kia.
"Sao? Lưu luyến?" Hà Nhật Dương đã đạt được mục đích của mình, tâm trạng rất là tốt!


"Tại sao Nhà họ Hà lại đẹp như vậy, anh lại muốn sống ở bên ngoài?" Tống Thanh nhịn không được mà hỏi.
"Ở bên ngoài thuận tiện một chút." Hà Nhật Dương hiếm có mà giải thích với Tống Thanh.
Tống Thanh như có điều suy nghĩ mà gật đầu.


"Đi thôi, đến nhà của em." Hà Nhật Dương đột nhiên mở miệng nói.
"Hả?" Tống Thanh ngẩn ngơ: "Tại sao?"
"Chuyện em kết hôn, còn đang gạt anh trai của em?" Hà Nhật Dương liếc xéo qua Tống Thanh.
Tống Thanh chột dạ mà nhìn vào ngón tay: "Ừ..."


"Vậy càng nên đi rồi." Hà Nhật Dương lười biếng mà nói: "Anh muốn xem. Rút cuộc là anh ấy đẹp trai hơn, hay là anh càng đẹp hơn!"
Tống Thanh im lặng nhìn Hà Nhật Dương.
Tổng giám đốc Hà, tại sao trước kia em chưa bao giờ phát hiện, anh vậy mà cũng có lúc ấu trĩ như vậy?


Tống Thanh cũng biết, bọn họ sớm muộn gì cũng phải gặp mặt đấy.
Những thứ khác không nói, Hà Nhật Dương giúp hẹn gặp bác sĩ, có thể không gặp mặt sao?
Vì vậy, Tống Thanh cũng không có cự tuyệt yêu cầu này của Hà Nhật Dương.
Xe hơi rất nhanh đã dừng ở dưới tòa nhà đang cư trú của Tống Thanh.


Tống Thanh dẫn Hà Nhật Dương rất nhanh liền về tới nhà rồi.
Vừa mới vào nhà, Lê Huy đúng lúc định ra cửa, nhìn thấy Tống Thanh trở về, lập tức kêu lên: "Thanh Thanh, con giúp chú chăm sóc một tí trước, chú phải đi lấy báo."
Lê Huy vừa ngẩng đầu, thấy một người đàn ông theo ở phía sau Tống Thanh.


Người đàn ông kia,cả người khí chất quý tộc không thể địch nổi, biếng nhác nhưng tà mị, bá đạo nhưng nội liễm.
Đúng là một tướng mạo của đế vương!
Người đàn ông này chỉ là một liếc, thì sẽ khiến người tự dưng nảy sinh lòng khuất phục.


Cho dù lúc này hắn thu lại tất cả khí thế, thế nhưng thân là khí chất của người thượng vị, vẫn không cách nào xem nhẹ.
Lê Huy nhịn không được mà hỏi: "Thanh Thanh, đây là..."
Tống Thanh quay đầu lại nhìn thoáng qua Hà Nhật Dương, đẳn đo một hồi rồi nói: "Anh ấy là bạn của con..."
Bạn?


Lê Huy cùng Hà Nhật Dương đồng thời nhìn về Tống Thanh.
Lê Huy nghĩ là, Thanh Thanh đơn thuần như vậy, cũng không nên bị người ta lừa gạt! Người đàn ông này có tướng mạo có dáng người có khí thế, trên người ăn mặc phong độ thanh lịch, hiển nhiên không phải người bình thường!


Hà Nhật Dương nghĩ là, cô ấy lại có thể không thừa nhận ta là chồng của cô ấy? Ha ha a... người chú này gọi Thanh Thanh gọi được vô cùng thuận miệng a! Chú, chúng ta quay đầu lại nói chuyện tâm tình!


Tống Thanh hoàn toàn không phát hiện lời nói sắc bén ở giữa hai người đàn ông này, nói: "Chú Lê, chú đi bận việc của chú đi, trong nhà giao cho con."
Lúc này Lê Huy mới gật đầu, sau đó ý tứ sâu xa mà nhìn thoáng qua Hà Nhật Dương: "Được, chú đi nhanh rồi về nhanh."


Tống Thanh thay xong giày, đưa cho Hà Nhật Dương một đôi dép lê: "Xin thay giày, cám ơn!"
Hà Nhật Dương nhướng mày.
Đây còn là lần đầu tiên có người kêu hắn thay giày...


Hắn có thể đi trong nhà của người khác, người khác đều là hận không thể quỳ trên mặt đất đem sàn nhà lau sạch sẽ được không?
Cô ấy vậy mà chê hắn đạp ô uế sàn nhà của cô ấy!
Hừ hừ, vợ của ta chính là chảnh như vậy, ta chính là bằng lòng nuông chiều cô ấy!


Hà Nhật Dương ngoan ngoãn mang dép lê, vào phòng.
Tống Thanh chạy tới phòng của Tống Linh trước, gõ gõ cửa: "Anh trai? Em vào đây!"
Tống Thanh đẩy cửa ra, nhìn thấy sắc mặt của Tống Linh trắng bệch đang ngồi trên sàn nhà, lần nữa lại phát bệnh chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, không ngừng vẽ lấy một bức tranh.


Tống Thanh nhanh chóng đi tới, sáp qua nhìn thấy Tống Linh vẽ ra một hình vẽ kỳ quái, Tống Thanh nhịn không được mà hỏi: "Anh trai, anh lại mơ đến cha rồi?"
Tống Linh gật gật đầu.
Lúc Hà Nhật Dương đi tới, nhìn thấy chính là một cảnh ấm áp lại chói mắt như vậy.


Tống Thanh dáng tươi cười dịu dàng mà nhìn một người đàn ông có tướng mạo tuyệt đối tinh xảo xinh đẹp đến có thể áp chế hết tướng mạo của một đám nữ ngôi sao.


Sắc mặt của người đàn ông hơi trắng bệch, đáy mắt lộ ra một sự bệnh hoạn của cố chấp, thế nhưng lúc hắn nhìn đến Tống Thanh, sự dịu dàng ở đáy mắt không chút giấu giếm nào.
Thật là làm cho người... khó chịu a!


Hà Nhật Dương khẽ ho khan một tiếng, nói lời chào hỏi: "Xin chào, tôi là Hà Nhật Dương, lần đầu tiên gặp mặt, mong được quan tâm nhiều."
Tống Linh ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hà Nhật Dương.
Hai anh đẹp trai có chỉ số nhan sắc cao nhất cuối cùng cũng chính thức gặp nhau rồi.


Tống Linh hết sức nhìn thoáng qua Hà Nhật Dương, trên mặt hiện lên một biểu cảm kỳ lạ: "Trên người của anh có mùi của Thanh Thanh. Anh là người của Thanh Thanh."
Sắc mặt của Hà Nhật Dương cứng đờ.
Tống Thanh nhịn không được mà cười khúc khích.


Hà Nhật Dương sờ sờ mũi, hắn không phải không thừa nhận, người bệnh của chứng bệnh tự bế thật sự có một loại năng lực vô cùng đáng sợ.
Đó chính là trực giác và năng lực tri giác vượt qua người bình thường.
Tuy rằng, cái lí do thoái thác này hắn không thích lắm.


Ừ, nhưng mà cũng không đáng ghét.
Hà Nhật Dương cũng cùng theo ngồi xuống, chủ động chào hỏi với Tống Linh: "Anh đang vẽ gì đấy?"


Tống Linh cúi đầu không quan tâm hắn, Tống Thanh chủ động giải thích mà nói: "Mỗi lần anh trai nằm mơ thấy cha, đều cố chấp vẽ cái hình vẽ kỳ quái này. Tôi cũng không biết cái hình vẽ này tượng trưng cho ý nghĩa gì, anh trai đã vẽ mười tám năm rồi."
Hà Nhật Dương tò mò sáp đến nhìn qua.


Nhìn qua loa như vậy thì không sao, tròng mắt Hà Nhật Dương đột nhiên co rút lại!
Đây là... đây là một ký hiệu của một tổ chức sát thủ!
Anh ấy làm sao biết được cái này!


Hà Nhật Dương sở dĩ biết được cái ký hiệu này, là bởi vì trên người của mẹ hắn cũng có cái ký hiệu này!
Hà Nhật Dương nhịn không được mà hỏi: "Anh tại sao phải cố chấp vẽ cái ký hiệu này, là bởi vì anh đã nhìn thấy gì sao?"


Biểu cảm của Tống Linh đột nhiên bắt đầu trở nên kích động, trong tay càng nhanh vẽ cái ký hiệu này.
Tống Thanh nhanh chóng ôm lấy Tống Linh: "Anh trai, không sao rồi, không sao rồi! Không có người đến làm tổn thương chúng ta rồi!"


Thế nhưng Tống Linh hình như hoàn toàn nghe không thấy lời nói của Tống Thanh, vẫn cố chấp mà vẽ.
Hà Nhật Dương không nghĩ tới sẽ trở thành như vậy, lập tức xin lỗi nói: "Thực xin lỗi, tôi không nghĩ tới sẽ như vậy."


Tống Thanh lắc đầu: "Không liên quan đến anh. Tôi đã hỏi bác sĩ rồi, bác sĩ nói, loại chứng bệnh tự kỷ bộc phát sau này, rất có thể là chịu lấy kích thích cực lớn của gì đó. Dẫn đến anh ấy không muốn tiếp xúc hiện thực, tình nguyện đắm chìm ở trong thế giới của mình. Bác sĩ nói, loại tình huống này rất ít gặp. Phần lớn người hoặc là bị kích thích đến hoàn toàn điên mất, hoặc là sẽ tự mình thôi miên mắc chứng mất trí nhớ."


Tống Thanh kiên nhẫn mà lướt nhẹ qua mớ tóc rối bời ở mai tóc, ngữ khí dịu dàng mà nói: "Có lẽ là bởi vì anh trai quá thông minh rồi chăng. Anh ấy chưa từng đi học qua một ngày, thế nhưng những sách vở của tôi từ nhỏ đến lớn anh ấy đều xem qua rồi, hơn nữa còn thông thạo hơn tôi. Một bộ não thông minh như vậy, muốn hỏng mất, chắc hẳn cũng không dễ dàng a?"


Đường nhìn của Hà Nhật Dương lại lần nữa rơi vào ký hiệu mà Tống Linh đang vẽ, đáy lòng đột nhiên hiện lên một chút bất an.


Tống Thanh kéo Hà Nhật Dương rời khỏi phòng, nói với Hà Nhật Dương: "Tình trạng của anh trai tôi, anh cũng đã đều thấy rồi. Nếu như có thể tìm được một bác sỉ tốt hơn, xin anh hao tâm tổn trí nhiều hơn. Chỉ cần có thể điều trị anh trai khỏi bệnh, mặc kệ trả giá gì tôi cũng bằng lòng mà trả!"


Hà Nhật Dương nhìn Tống Thanh, đưa tay gãi gãi đầu của Tống Thanh, lần đầu tiên ngữ khí dịu dàng như thế mà nói: "Yên tâm, anh ấy sẽ khỏi bệnh đấy."
Lúc đến chiều, Tống Linh cuối cùng cũng khôi phục lại bình thường.


Hà Nhật Dương lần nữa gặp được Tống Linh, sao cảm thấy Tống Linh hình như thay đổi thành một người khác vậy.
Anh ấy không còn sự điên cuồng và cố chấp như buổi sáng, trở nên yên lặng và bình thản.
Tống Linh như vậy đúng là một con trai xinh đẹp yên tĩnh a!


Cho dù là Hà Nhật Dương luôn ở trên đỉnh cao của chỉ số nhan sắc cũng không thể không thừa nhận, Tống Linh thật sự có tư cách cùng hắn quyết giành hơn thua.
Tống Linh còn nhớ rõ Hà Nhật Dương, anh ấy nói với Hà Nhật Dương: "Ngươi là người của Thanh Thanh."


Hà Nhật Dương lập tức nở nụ cười: "Vậy còn anh?"
"Tôi cũng thế." Tống Linh vô cùng nghiêm túc mà trả lời: "Chúng ta đều là."
Hà Nhật Dương lập tức nở nụ cười: "Ừ, đều là."
Hà Nhật Dương giơ cờ vua lên ở trong tay: "Muốn chơi một ván không?"


Tống Linh không khách khí ngồi ở trước mặt Hà Nhật Dương, lập tức chạy cờ.
Hà Nhật Dương cũng cùng theo đẩy tiến.
Cùng với tình hình cuộc chiến từng bước một triển khai, Hà Nhật Dương kinh ngạc mà phát hiện trí nhớ của Tống Linh thật rất không tầm thường.
Năng lực suy diễn của anh ấy rất mạnh.


Đi một bước là có thể đẩy lên mười bước.
Hèn chi Tống Thanh nói chỉ số thông minh của anh ấy rất cao, đây cũng không phải là cao bình thường a!
Tống Linh nhìn chằm chằm vào con cờ của mình, hơi uể oải mà nói: "Ngươi rất mạnh, tôi không thắng được ngươi."


Hà Nhật Dương nhẹ nhàng mà cười: "Anh cũng không tồi."
Lúc này, Tống Thanh từ trong phòng bếp thò đầu ra: "Rửa tay chuẩn bị ăn sủi cảo rồi!"


Tống Linh nghe thấy lời nói của Tống Thanh, quả nhiên đem quân cờ đẩy một cái, nói không chơi thì đúng là không chơi rồi, vui vui vẻ vẻ đi vào phòng bếp giúp lấy đũa.


Lúc ăn cơm, Tống Thanh nói với Tống Linh nói: "Anh trai, em muốn dọn ra bên ngoài ở. Anh cùng chú Lê ở nhà, phải ngoan. Em sẽ cố gắng mỗi ngày sang đây đến thăm anh đấy, được không?"
Tống Linh lập tức nhìn thoáng qua Hà Nhật Dương: "Em cùng hắn với nhau."
Truyện convert hay : Thần Cấp Cường Giả Tung Hoành Đô Thị






Truyện liên quan