Chương 100: Nghe Nói Lại Có Người Theo Đuổi Tống Thanh Rồi
CHƯƠNG 100: NGHE NÓI LẠI CÓ NGƯỜI THEO ĐUỔI TỐNG THANH RỒI
Tống Thanh rất nhanh trở lại: “Thôi bỏ đi... Từ đây tới đó cũng mất ba giờ. Kiểu gì cũng sẽ bị trễ!”
Hà Nhật Dương tiếp tục gửi tin nhắn: “Hôm nay cho em một điều bất ngờ.”
“Bất ngờ gì?” Tống Thanh thuận miệng hỏi.
“Đến lúc đó em sẽ biết.” Ánh mắt Hà Nhật Dương dịu dàng, nhanh chóng nhắn tin lại.
Tất cả mọi người đều trợn mắt nhìn Hà Nhật Dương.
Hiện giờ có ai tới tát bọn họ một cái được không?
Bọn họ bị ảo giác rồi sao?
Sao bọn họ nhìn thấy Hà Nhật Dương cười vậy?
Không sai! Tổng giám đốc Hà nghiêm túc như vậy mà lại mỉm cười giữa buổi họp!
Đây tuyệt đối là ảo giác! Đúng vậy! Nhất định là ảo giác!
Hà Nhật Dương đặt điện thoại di động xuống, nhẹ ho một tiếng, đám người kia nhanh chóng lấy lại tinh thần, ai cũng lộ ra dáng vẻ gặp quỷ.
Nghe nói Hà Nhật Dương từ sau khi tiếp nhận Tập đoàn Hà thị thì luôn nghiêm túc lạnh lùng.
Từ trước đến nay đều dùng thủ đoạn quyết đoán vô cùng.
Hoặc không làm, hoặc là khiến người khác kinh ngạc, tuyệt đối không để cho đối thủ có bất kì cơ hội phản ứng nào.
Giống như một ma vương mà lúc này lại để lộ ra biểu cảm ôn nhu như thế, sao bọn họ không kinh ngạc được?
“Được rồi, nói tiếp đi!” Hà Nhật Dương thu lại nụ cười, giống như người vừa lộ ra nụ cười kia không phải hắn.
Tống Thanh đang tò mò Hà Nhật Dương sẽ cho cô bất ngờ gì thì thấy Hàn Phi vội vã chạy về phía cô.
Tống Thanh có chút kinh ngạc, không phải Hàn Phi đi cùng Trần Thần sao?
“Tống Thanh, tôi có chuyện muốn hỏi cô.” Hàn Phi chạy thẳng đến trước mặt Tống Thanh: “Cô và Trịnh Bảo...”
Ánh mắt Tống Thanh có chút ảm đạm, sau đó kiên định ngẩng đầu nhìn Hàn Phi, gật đầu, không có ý định trốn tránh.
“Xin lỗi, tôi biết không nên hỏi như vậy.” Hàn Phi nói: “Tống Thanh, khi học đại học tôi đã thích cô rồi. Tốt nghiệp hai năm, tôi cũng không ngừng thích cô. Trước đây nghe nói bên cạnh cô có Trịnh Bảo nên tôi không có cơ hội. Hiện giờ tôi có cơ hội được chăm sóc cho cô cả đời không? Tôi có thể cam đoan, tôi tuyệt đối sẽ không lăng nhăng, không trăng hoa bên ngoài, sẽ đối xử tốt với cô cả đời.”
Tống Thanh há hốc miệng: “Hàn Phi, thật xin lỗi. Chỉ sợ tôi không có phúc phận này.”
“Vì sao?” Hàn Phi nghiêm túc nhìn Tống Thanh: “Trước đây tôi muốn giúp cô nhưng cô lại từ chối. Tôi muốn biết tôi sai ở đâu, sao cô lại tránh né tôi nhiều năm như vậy?”
Tống Thanh nhẹ nhàng cười một tiếng: “Hàn Phi, anh biết không? Anh thích tôi bốn năm, trong thời gian đó cũng có một cô gái yên lặng thích anh bốn năm. Tình cảm của cô ấy đối với anh không hề kém hơn tình cảm anh dành cho tôi. Không phải mỗi tình cảm cho đi thì đều được đáp lại, đúng không?”
Hàn Phi tái mặt: “Người thích tôi có rất nhiều, nhưng tôi chỉ thích cô!”
Tống Thanh bình tĩnh trả lời: “Đúng vậy, người thích tôi cũng có nhiều, nhưng tôi chỉ chọn người thích hợp nhất mà thôi.”
Hai người nói chuyện, đúng lúc bị một người khác nghe được.
Người này là vệ sĩ của Phương Khanh Hân.
Vệ sĩ về nói lại cho Phương Khanh Hân, Phương Khanh Hân vui vẻ cười rộ lên.
Tống Thanh này đúng là không yên phận, đi đến đâu cũng trêu chọc đàn ông mà!
Cô không tin, Hà Nhật Dương thấy Tống Thanh như vậy còn có thể bình tĩnh được.
Lần trước Tống Thanh ở cùng một chỗ với anh trai cô ta cho nên Hà Nhật Dương không có cách nào khác.
Nhưng lần này không giống!
Cô không tin Hà Nhật Dương có thể tiếp tục thờ ơ!
Tống Thanh từ chối vô cùng dứt khoát, không có chút dây dưa dài dòng nào.
Hàn Phi cười khổ: “Tống Thanh, rốt cuộc tim cô làm bằng gì vậy? Cho dù một khối đá cũng sẽ động lòng, sao tôi không thể làm cô động lòng chứ?”
Tống Thanh lùi ra sau một bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, bình tĩnh trả lời: “Bởi vì tôi đã có người trong lòng, cũng bởi vì người thích anh đã từng là người bạn tôi rất coi trọng. Cho nên tôi không thể tiếp nhận tình cảm của anh được. Hàn Phi, xin lỗi, chúng ta không thích hợp!”
Trần Thần đuổi đến nơi lập tức nghe được đoạn đối thoại này.
Trần Thần tựa người sau một cây cột, nghe được lời nói cuối cùng của Tống Thanh, trong nháy mắt lệ rơi đầy mặt.
Thì ra Tống Thanh biết tất cả mọi chuyện.
Thì ra nhiều năm như vậy Tống Thanh vẫn luôn giả vờ ngốc nghếch.
Chẳng trách vừa tốt nghiệp xong Tống Thanh đã lựa chọn biến mất.
Thì ra không phải bởi vì lo lắng phiền phức, mà chỉ vì không muốn trở thành chướng ngại ở giữa cô và Hàn Phi.
Cô tưởng rằng mình đã che giấu rất tốt, sẽ không có ai phát hiện ra.
Nhưng không ngờ, Tống Thanh đã sớm phát hiện.
Trần Thần lau khô nước mắt, chờ tâm tình bình ổn lại, cô mới giả vờ như vừa chạy tới nơi, vừa cười vừa nói: “Hai người đang nói gì đó? Phòng đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta đưa đồ vào trước đi. Thanh Thanh, cậu thích nhất chính là kiểu phòng như vậy, cho nên lần này mọi người muốn đem căn phòng tốt nhất tặng cho cậu đó.”
Tống Thanh gật đầu với Trần Thần: “Được, cảm ơn mọi người. Hai người nói chuyện đi, tôi đi trước!”
Vừa nói xong, Tống Thanh nhanh chóng rời đi.
Hàn Phi nhìn theo Tống Thanh đến mất hồn.
Trần Thần vô cùng đau lòng nhưng lại cố tỏ ra vui vẻ: “Sao rồi? Lại bị từ chối?”
Hàn Phi không nói gì, chỉ nhìn Trần Thần một cái rồi quay người rời đi.
Nụ cười trên mặt Trần Thần cuối cùng không giữ được nữa, nhìn theo hướng Tống Thanh và Hàn Phi rời đi, khẽ cắn môi.
Sau khi sắp xếp căn phòng cẩn thận, mọi người lấy bản vẽ ra, tìm chỗ thích hợp chuẩn bị vẽ.
Tống Thanh dùng bút màu cẩn thận vẽ từng chút một, cả người đều đắm chìm vào tác phẩm.
Hàn Phi không vẽ cảnh vật, mà xem Tống Thanh như người mẫu, đắm chìm trong đó.
Trần Thần thấy rất rõ ràng, cho nên không có hứng thú vẽ tranh nữa.
Phương Khanh Hân buông tay khỏi ống nhòm rồi nói: “Thật thú vị! Đúng là một màn kịch hay khiến người ta cảm động!”
Vệ sĩ bên cạnh đưa tay nhận lấy ống nhòm trong tay Phương Khanh Hân: “Tiểu thư, Tổng giám đốc Hà đang đi về phía này.”
“Quả nhiên hắn sẽ tới!” Phương Khanh Hân ghen ghét: “Cô ta có gì tốt mà khiến cho Hà Nhật Dương biến thành như thế này?”
Vệ sĩ không dám nói tiếp.
“Anh tôi sao rồi?” Phương Khanh Hân quay người hỏi trợ lý.
“Cậu cả hồi phục rất nhanh, bác sĩ bảo một, hai ngày nữa có thể xuất viện, ở nhà tĩnh dưỡng.” Trợ lý nhanh chóng trả lời.
“Nếu anh trai ở đây thì tốt rồi, nói không chừng sẽ có biện pháp tốt, để Tống Thanh mau chóng rời khỏi Hà Nhật Dương. Đám phế vật nhà họ Tống kia ngay cả chút chuyện nhỏ như vậy cũng không làm được!” Phương Khanh Hân tức giận, chỉ vào mấy nữ giúp việc và vệ sĩ: “Từng người, từng người, ai cũng nhận lương của Nhà họ Phương mà chút chuyện nhỏ cũng không làm được!”
Phương Khanh Hân giận chó đánh mèo, người Nhà họ Phương cũng đã quen rồi.
Không muốn tiếp tục bị mắng thì phải nghĩ cách đánh lạc hướng sang chuyện khác.
Quả nhiên, trợ lý lên tiếng: “Tiểu thư, Tống Thanh đang ở trong khu vực của chúng ta, vậy tối nay Tổng giám đốc Hà ở đâu?”
Lời này của trợ lý khiến hai mắt Phương Khanh Hân sáng lên!
“Ngay lập tức thuê gian phòng bên cạnh Tống Thanh, mặc kệ tốn bao nhiêu tiền, gấp đôi, gấp mười cũng được, gian phòng đó tôi muốn!” Phương Khanh Hân nhanh chóng nói tiếp: “Nếu Hà Nhật Dương muốn gian phòng đó thì phái người thông báo cho tôi.”
Hà Nhật Dương vừa đến Nam Sơn, lập tức thu được tin tức cụ thể.
Bao gồm Tống Thanh đi cùng những ai, Tống Thanh ở khu du lịch của ai, những ai ở cùng phòng Tống Thanh...
“Lập tức thuê gian phòng bên cạnh.” Hà Nhật Dương ra lệnh.
Không lâu sau, tin tức truyền về: “Tổng giám đốc, phòng bên cạnh không thuê được.”
“Sao?” Hà Nhật Dương trầm xuống: “Nhà họ Phương giở trò?”
Quả nhiên không hổ là Hà Nhật Dương.
Chỉ một câu nói đã đoán được ngọn nguồn mọi chuyện.
“Cô Phương nói nếu muốn gian phòng kia thì tổng giám đốc phải tự đến đó gặp.” Nhân viên trả lời.
“Ha ha!” Hà Nhật Dương cười lạnh: “Phương Khanh Hân lúc nào cũng ngu ngốc như vậy! Thật nực cười! Lý Xuân...”
Lý Xuân nhanh chóng tiến lên.
“Mau nói cho Thanh Thanh, chi phí của cả đoàn cô ấy tôi chịu, mời bọn họ tới khu du lịch trên đỉnh núi, thuận tiện đi tắm suối nước nóng luôn.” Hà Nhật Dương bá đạo nói: “Phương Khanh Hân muốn dùng một cái phòng uy hϊế͙p͙ tôi? Ha ha, Phương Mạn Luân sao lại có thể có một đứa em gái ngu ngốc như vậy?”
Lý Xuân nén cười trả lời: “Vâng! Tôi sẽ đi sắp xếp ngay.”
Phương Khanh Hân đã sớm biết Hà Nhật Dương lên núi.
Nhưng cô đợi mãi, đợi mãi cũng không đợi được Hà Nhật Dương đến tìm cô.
Ngay khi Phương Khanh Hân mất kiên nhất thì trợ lý vội vã chạy tới báo cáo: “Đại tiểu thư, xảy ra chuyện rồi, đám người Tống Thanh toàn bộ đều trả phòng!”
“Cái gì? Trả phòng?” Phương Khanh Hân ngẩn người: “Bọn họ đi đâu rồi?”
“Bọn họ đến khu du lịch trên đỉnh núi!” Trợ lý nói: “Nghe nói Tổng giám đốc Hà không chỉ bao toàn bộ chi phí còn cho bọn họ tắm suối nước nóng nữa!”
Phương Khanh Hân trợn tròn hai mắt!
Toàn bộ Nam Sơn này chỉ có đỉnh núi mới có suối nước nóng, cho nên khu du lịch của Nhà họ Hà chính là khu cao cấp nhất.
Bạn học của Tống Thanh nghe nói có thể ăn ở miễn phí trong khu du lịch cao cấp nhất, còn được tắm suối nước nóng, có ngốc mới không đồng ý!
Vì vậy cả đám đồng loạt trả phòng, chuyển lên khu du lịch của Nhà họ Hà.
Bởi vì thân phận đặc biệt của Tống Thanh nên cô được ở trong căn phòng sang trọng nhất khu du lịch.
Các bạn học thấy Tống Thanh có mặt mũi như vậy, ngay cả nhân viên khu du lịch thấy Tống Thanh cũng bày ra bộ dạng cung kính, thì lập tức truy hỏi.
Tống Thanh cười khổ: “Đến tối các cậu sẽ biết!”
Xem ra, điều bất ngờ Hà Nhật Dương nói chính là cái này rồi!
Được rồi, đúng là bất ngờ vô cùng!
Nhưng Tống Thanh không biết, điều bất ngờ vốn không phải chuyện này, mà chính là một thứ khiến cho tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc!
Truyện convert hay : Đô Thị Siêu Cấp Tà Y