Chương 22: Lăng Nghiên cấy ghép tim thành công
Translator:
Wave Literature
"Ai lại đi tắm vào buổi sáng cơ chứ?" Cố Vi Vi nổi nóng nói.
"Anh trai tôi trước nay đều là đi tắm vào mỗi buổi sáng trước khi ra khỏi nhà mà, không phải cô đã nhìn thấy rồi hay sao?" Phó Thời Khâm cười xấu xa.
"….." Cố Vi Vi không còn gì để nói.
Đúng là Mộ Vi Vi đã nhìn thấy Phó Hàn Tranh tắm thật cho nên mặc dù cô không cố ý làm như vậy thì cũng không có cách nào nói rõ được.
Đúng lúc này có người nhấn chuông, Phó Thời Khâm liền đi mở cửa. Là Từ Khiêm mang quần áo và đồ ăn sáng đến.
Phó Thời Khâm một tay khoác vai Từ Khiêm, một tay chỉ chỉ Cố Vi Vi mà hỏi.
"Lão Từ, cậu đoán xem cô ấy là ai?"
Từ Khâm dùng ánh mắt như đang nhìn một tên ngốc mà liếc hắn rồi quay đầu về phía Cố Vi Vi chào hỏi.
"Mộ tiểu thư, đã lâu không gặp."
"Gì vậy, đến cả tôi còn không nhận ra cô ấy là Cố Vi Vi, làm sao mà cậu lại nhận ra được chứ?" Phó Thời Khâm không phục.
Từ Khiêm không thèm trả lời hắn mà trực tiếp đi tới nhà tắm đưa quần áo cho Phó Hàn Tranh.
Sau khi đưa đồ xong còn tiện thể nhặt chiếc dép mà lúc nãy Cố Vi Vi làm rơi trong nhà tắm ra ngoài.
Rất nhanh sau đó, Phó Hàn Tranh cũng bước ra.
Trên người hắn mặc bộ âu phục màu xanh lam được đặt may riêng, hoàn toàn thủ công; cà vạt màu xám bạc thắt một cách cẩn thận và tỉ mỉ, đến cả khuy áo cũng rất xa hoa tinh xảo; từ đầu đến chân toát lên vẻ gợi cảm mà không vướng chút bụi trần.
Hắn liếc sang Từ Khiêm hỏi, "Đã mang đồ đến chưa?"
Từ Khiêm tìm trong túi áo lấy ra một tấm thẻ đưa cho hắn rồi nói.
"Đã hỏi phía Minh lão rồi, nửa cuốn kỳ phổ kia hiện tại đáng giá khoảng ba mươi vạn cho nên tôi đã chuyển 30 vạn vào thể rồi."
Phó Hàn Tranh nhận lấy thẻ ngân hàng rồi đưa tới trước mặt Cố Vi Vi.
"Giá trị nửa cuốn kỳ phổ đó của cô hiện tại đã tăng lên rồi, thù lao của cô."
Cố Vi Vi nhận lấy tấm thẻ, thành thật nói
"Cảm ơn, còn nữa… lúc nãy tôi thật sự không cố ý đâu, thật đấy!"
Cô vừa ngủ dậy liền quên khuấy mất chuyện hôm qua Phó Hàn Tranh và Phó Thời Khâm qua đêm ở đây.
"Biết rồi." Phó Hàn Tranh mặt không biến sắc mà đáp.
"Biết rồi, không phải cô cố ý nhìn trộm anh trai tôi tắm, thế đã được chưa."
Phó Thời Khâm nuốt một miếng bánh bao xuống bụng rồi tiện tay bật tivi lên cập nhật một chút tin tức buổi sáng.
"....." Cố Vi Vi tức muốn ch.ết.
Cả Phó Hàn Tranh và Từ Khiêm đang đứng bên kia cũng tỏ vẻ không tin.
Trước đây đúng là Mộ Vi Vi thèm muốn Phó Hàn Tranh quá lộ liễu nhưng bây giờ cô lại không thể nói cho bọn họ biết chuyện mình không phải là Mộ Vi Vi được.
Vì thế, mấy chuyện thế này cô đành phải nhịn xuống vậy.
Từ Khiêm thấy cô lúng túng thì rất trượng nghĩa mà lên tiếng giải vây.
"Mộ tiểu thư có thể giúp tôi lấy một bộ bát đĩa ra đây được không?"
Cố Vi Vi nghe vậy liền quay đầu đi vào trong bếp lấy bát và thìa ra. Vừa ra tới nơi lại trùng hợp nhìn thấy tivi đang đưa tin về một sự kiện.
"Một ảnh hậu nổi tiếng thế giới vì mắc bệnh tim mà vắng bóng suốt mấy năm qua, người hâm mộ vẫn luôn cầu phúc cho cô ấy. Mấy ngày trước ảnh hậu Lâm Nghiên đã trải qua một cuộc phẫu thuật cấy ghép tim thành công, hôm qua khi cô ấy xuất viện liền được rất nhiều người hâm mộ đến chào đón.
Tập đoàn Cố thị đã điều động những mấy trăm vệ sĩ tới để duy trì trật tự. Tổng giám đốc tập đoàn Cố thị, Cố Tư Đình và phu nhân chủ tịch hội đồng quản trị của Cố thị đã đích thân đến bệnh viện Sao Paulo đón ảnh hậu Lăng Nghiên xuất hiện…"
Cố Tư Đình cùng cái cô diễn viên họ Lăng kia nhất định có gì đó…"
Phó Thời Khâm vừa ăn sáng vừa nghiến răng nghiến lợi mà lầm bầm.
Tuy Cố Tư Đình chỉ xuất hiện trên tivi vài giây ngắn ngủi nhưng từng cái giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ tao nhã của tầng lớp danh môn thế gia.
Ánh mắt kia đã từng chỉ là của một mình Cố Vi Vi, ngay lúc này lại đang chăm chú nhìn Lăng Nghiên đang ngồi trên xe lăn…
Trái tim vốn là của cô bị người ta móc ra rồi lại đặt lên người cô ta.
Cố Vi Vi nhìn những hình ảnh trên tivi, hai tay không tự chủ được mà run rẩy, bộ bát đĩa trên tay "xoảng" một tiếng rơi xuống đất, vỡ vụn thành từng mảnh.
Lời cuối cùng mà ngày hôm ấy Cố Tư Đình nói lại lần nữa vọng tới bên tai cô.
Chuẩn bị phẫu thuật, đành lấy đi vậy.
Chính là một lời này, đã cắt đứt tia hy vọng sống sót cuối cùng của cô.