Chương 33: Kéo dài hay không?
Translator:
Wave Literature
Một tiếng sau, Phó Thời Khâm đến bệnh viện, cứ cố chấp đứng ở bên cạnh giường bệnh mà nhìn Cố Vi Vi gần mười phút.
Sau đó cuối cùng cũng chịu lên tiếng mà hỏi một câu.
"Cô lại trêu ghẹo anh trai tôi như thế nào vậy?"
Sáng sớm hôm qua Cố Vi Vi bị mảnh sứ làm cứa vào tay, anh của hắn giúp cô ta cầm máu, rồi còn băng bó vết thương cho cô ta.
Đến buổi tối thì lại chạy tới nhà trọ Cẩm Tú đưa cô ta tới bệnh viện.
Người làm em trai ruột như hắn đây còn chưa từng nhận được đãi ngộ tốt đến vậy lần nào.
Mộ Vi Vi nhìn hắn như nhìn một tên ngốc, "Tôi chẳng có hứng thú gì với anh trai của anh cả."
"Không có hứng thú? Vậy trước đây ai là người đã thừa cơ lúc anh tôi dự tiệc bị say rượu mà leo lên giường anh ấy?" Phó Thời Khâm hậm hực nói.
Trước đây thì không từ thủ đoạn quyến rũ bằng được, bây giờ còn mạnh miệng nói không có hứng thú với anh trai hắn, có quỷ mới tin lời cô ta.
Hà Trì nghe tiếng có người vào phòng, mơ mơ màng màng mà tỉnh dậy.
Đúng lúc nghe được Phó Thời Khâm nói đến chuyện giữa Cố Vi Vi và Phó Hàn Tranh, tinh thần lập tức tỉnh táo lại.
"Ngủ thật rồi sao?"
Mộ Vi Vi không muốn cùng hai người kia tiếp tục trao đổi về chủ đề này nữa liền dùng chăn bịt kín đầu, đi ngủ.
Nhưng Hà Trì vừa nghe được một phần câu chuyện thì tính tò mò liền nổi lên, kiên quyết bám lấy Phó Thời Khâm hỏi.
"Tôi còn tưởng rằng Phó Hàn Tranh thấy người ta dung mạo xinh đẹp nên mới âm mưu quấy rối người ta, hóa ra lại là chị dâu của cậu có ý đồ với hắn trước sao? Bọn họ thật sự ngủ cùng nhau rồi sao? Phó Hàn Tranh lúc ở trên giường thật sự không có gì đó không ổn sao?….."
"Thật là, nói linh tinh cái gì thế hả, là cậu có gì đó không ổn thì có" Phó Thời Khâm theo bản năng mà bảo vệ hình ảnh anh trai ruột của hắn.
Hà Trì: "Anh trai cậu là kẻ theo chủ nghĩa độc thân từ lúc còn nằm trong bụng mẹ, không kết hôn, không hẹn hò với phụ nữ, trong máy tính chắc cũng chẳng có phim heo, giống hệt một tên người máy. Tối hôm qua, hắn và cô ta thân mật đến mức đó mà còn bày đặt chơi trò thịt dâng đến miệng rồi còn không ăn, chẳng lẽ là do phương diện kia có gì không ổn sao?"
Phó Thời Khâm vừa nghe Hà Trì nói vậy thì lại dùng ánh mắt kỳ lạ mà nhìn Cố Vi Vi đang trùm chăn kín mít nằm trên giường bệnh.
Trước đây cô ta theo duổi anh trai hắn nhiệt tình như thế, sau khi ngủ cùng anh trai hắn rồi lại trở nên hờ hững, không còn nhiệt tình như trước nữa.
Chẳng lẽ là do phương diện đó của anh trai hắn thật sự có gì đó không ổn cho nên cô ta mới thay đổi ý định, không theo đuổi nữa?
Phó Thời Khâm tò mò, chọt chọt vào chăn hỏi Cố Vi Vi.
"Chuyện đó... cô nói không có hứng thú với anh trai tôi, có phải là vì cái lý do mà Hà Trì vừa nói không?"
Hà Trì đứng ở đầu giường bên kia cũng tò mò đến không chịu nổi nữa mà truy hỏi.
"Tối hôm đó kích thước của hắn có đủ dùng không? Có thể kéo dài thời gian không?"
Cố Vi Vi không chịu nổi mấy lời này của bọn họ nữa, tung chăn ngồi dậy, "Hai người tò mò đến thế thì sao không tự mình đi mà hỏi hắn đi?"
"Anh ấy sẽ không nói đâu." Phó Thời Khâm tỏ vẻ nghiêm túc, vẫn chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục truy hỏi đến cùng.
"Trừ anh trai tôi ra thì chỉ có cô là người biết rõ nhất thôi, cô xem cũng đã xem rồi, dùng cũng đã dùng rồi…."
Cố Vi Vi không biết phải nói gì nữa, liền qua loa trả lời cho có, "Đúng đúng đúng, hai người nói đều đúng cả, được chưa hả?"
Phó Thời Khâm không giấu nổi vẻ mặt suy sụp, thầm nghĩ ông trời cho anh trai hắn ngoại hình đẹp trai lại còn thêm đầu óc thông minh hơn người, vậy mà lại nhẫn tâm lấy đi thứ còn quan trọng hơn cả.
Hà Trì cũng ra vẻ thương xót mà thở dài một hơi rồi nói, "Trong bệnh viện có một vị bác sĩ trung y có thâm niên, rất có kinh nghiệm về phương diện này, hay là….. để anh trai cậu đến đó xem qua một chút, coi còn có cách nào cứu chữa được không?"
Cố Vi Vi che kín hai lỗ tai, hoàn toàn không muốn nghe thấy giọng nói của hai tên dở hơi kia thêm chút nào nữa.
Bảy giờ tối, Phó Hàn Tranh tam làm liền tiện đường ghé qua nhà trọ Cẩm Tú lấy quần áo cho Cố Vi Vi rồi mới lái xe đến bệnh viện.
Hắn vừa mới bước vào phòng bệnh đã cảm thấy không khí trong phòng có chút quỷ dị. Phó Hàn Tranh đặt túi quần áo sạch lên giường rồi nói, "Thay quần áo đi, cô nên về nhà rồi."
Cố Vi Vi vừa nghe hắn nói có thể xuất viện rồi thì lập tức có sức sống trở lại, xách túi quần áo mà hắn mang đến đi vào phòng tắm thay đồ.
Phó Hàn Tranh quay mặt sang, đụng phải ánh mắt kỳ quái của Phó Thời Khâm và Hà Trì đang dán chặt lên người hắn, thấy cả hai đều tỏ vẻ thương xót ra mặt, hắn liền tưởng rằng bệnh tình của Cố Vi Vi có vấn đề.
"Không phải cậu nói cô ấy có thể xuất viện rồi sao?"
"Anh, Hà Trì nói ở bệnh viện có một vị bác sĩ trung y rất giỏi, hay là….. anh tiện đường qua đó một chút đi?" Phó Thời Khâm thành thật dò hỏi.