Chương 82: Làm phiền
Lúc ăn tối, Doãn Chính Đạc nhắc đến chuyện đi công tác châu Âu, bảo Lê Diệp chuẩn bị, như thể cô nhất định phải đi cùng.
Lê Diệp gảy từng hạt cơm trong bát, nhìn anh, định nói gì lại thôi.
Anh khoác tay lên mép bàn, liếc mắt đã nhìn thấu ý nghĩ của cô, “Có chuyện gì?”
Lê Diệp đặt đũa xuống, “Chuyện của…Quan Khanh Khanh, có thể giúp được không, để giới truyền thông không khơi ra.”
“Có người nói ra chuyện đó?” Anh nhíu mày.
Lê Diệp gật đầu, “Trên vài diễn đàn có rồi, tôi sợ mấy tờ báo mà thấy được sẽ không kiêng dè gì mà phát tán ra, như vậy sẽ ảnh hưởng đến cô ấy…”
Anh gõ ngón tay trên mặt bàn, như đang nghĩ gì đó, “Cũng không phải là khó…”
Thấy cô để lộ ra ánh mắt mong chờ, khóe miệng anh cong lên, anh nhìn chằm chằm cây gậy đặt cạnh cô.
Lê Diệp sợ anh lại đề ra yêu cầu cao hơn với mình, cô bước đi được như vậy đã là cố gắng lắm rồi, vậy mà anh vẫn ép buộc gắt gao.
“Vậy thì không phải lo chuyện không đâu nữa, cô ấy có thế nào cũng không liên quan đến tôi.” Doãn Chính Đạc lau miệng, đang định đứng dậy thì Lê Diệp chợt gọi anh.
“Tôi…tôi sẽ thử, một chút…” Cô đành phải thỏa hiệp.
“Được, cứ từ từ.” Anh rất hài lòng với thái độ của cô, cầm lấy điện thoại ra ngoài gọi.
Không lau sau anh quay lại, “Mới chào hỏi mấy ông chủ lớn trong giới truyền thông, tin tức của Quan Khanh Khanh sẽ không bị truyền ra…nhưng em phải biết rằng internet quá phổ biến, nếu có người cố tình loan ra thì không có chuyện gì có thể che đậy mãi được.”
Lê Diệp gật đầu, cô cũng biết tin đồn thị phi không thể mất hẳn, nhưng chỉ cần giới truyền thông không động đến thì chuyện kia sẽ không gây ảnh hưởng quá lớn.
Nhìn cô, đột nhiên anh hỏi, “Vòng tay của em đâu?”
Lê Diệp cúi đầu, nhìn cổ tay trống không của mình, bối rối sờ sờ, “Tháo ra rồi.”
“Đeo vào.” Đôi mắt anh lộ vẻ bực bội.
“Quý giá quá, đeo không tiện.”
“Tôi bảo em đeo vào.” Anh nheo mắt lại.
Lê Diệp không lên tiếng, cúi đầu nhìn thức ăn trong đĩa.
Anh ý thức được giọng điệu của mình không tốt, liền đến cạnh cô, đưa tay sờ sờ tai cô, “Đồ mua rồi là để dùng, mất thì lại mua.”
Lê Diệp chợt có cảm giác bối rối khó hiểu, cô né tránh anh, “Tôi lên tầng đây…”
Nhìn cả cổ cả tai cô đỏ rần rần, khóe miệng anh cong lên…Cô nàng này, không hẳn là một hòn đá.
***
Chẳng mấy chốc đã đến ngày xuất phát, Lê Diệp đi làm buổi cuối. Còn một số việc, nhưng Doãn Chính Đạc đã nói trước với sếp của cô nên mọi chuyện rất thuận lợi.
Chuyến bay vào buổi tối, anh còn chuyện phải làm nên muốn cô về nhà trước, đến giờ thì anh sẽ qua đón cô.
Ăn tối xong, Lê Diệp lên phòng ngủ đọc sách giết thời gian. Lần này đi cùng anh, ngày đêm bên nhau, không nghĩ cũng biết khó tránh được chuyện gần gũi.
Sờ sờ cổ, đôi lúc anh có những hành động quá đáng, nhưng không thường xuyên, cô cảm thấy rất hoảng sợ, mỗi lần thấy anh là tinh thần lại rối loạn.
Tựa vào gối, cô hơi miên man, lúc đầu đồng ý kết hôn với anh là vì có thể lấy được bằng chứng vô tội cho Hạ Tùng Đào. Anh dùng cổ phần công ty để đánh cuộc, để cô tin rằng chứng cứ trong tay anh là có thật. Như vậy, việc Hạ Tùng Đào bị kết án là có sự trao đổi sao?
Nếu như cô có thể tìm được chứng cứ trước một bước, Hạ Tùng Đào sớm được ra ngoài, cô có thể chấm dứt cuộc sống này. Cô không muốn một đồng nào của Doãn Chính Đạc cả, cũng không muốn trải qua những ngày nơm nớp lo sợ.
Bàn tay sờ đến gối, chạm phải một tập giấy, cô lôi ra xem thì thấy là hành trình đi châu Âu. Là do anh viết, những hơn bốn trang, nhưng kỳ lạ là không hề có công việc, toàn bộ đều là nơi để du lịch.
Từ nhỏ anh đã học ở nước ngoài, không ngờ chữ viết tiếng Trung lại vô cùng ngay ngắn, rắn rỏi như chính con người anh vậy.
Lê Diệp xem mấy tờ giấy, phía sau còn có ghi chú của anh về nhiệt độ và thời tiết, thậm chí còn viết nên mặc quần áo gì.
Hai tai Lê Diệp dần nóng lên, cô không hiểu, lần này Doãn Chính Đạc đưa mình đi châu Âu là vì tiện thể công việc, hay là cố tình sắp xếp.
Nhét tập giấy lại chỗ cũ, đầu óc cô loạn cả lên, không nghĩ được gì hết.
Đang nằm trên giường, điện thoại đột nhiên đổ chuông, cô mở xem, là một số lạ.
Số di động của cô đổi đi đổi lại, chỉ lưu số của người thân quen.
Cô mở tin nhắn ra, chỉ có một dòng, nhưng từng con chữ lại như đâm thấu hai mắt cô…
“Trong vòng một tiếng, đến phòng 1302 khách sạn Cổ Đức. Đường Na của tôi.”
Lê Diệp lập tức vứt điện thoại sang một bên, ngồi thừ người, rồi lại cầm lên, xóa bỏ tin nhắn kia đi.
Run rẩy ngồi một lát, tin nhắn lại đến, “Đừng giả vờ như chưa đọc được, nếu cô không đến, tôi sẽ công bố quá khứ đen tối của cô ra.”
Lê Diệp luống cuống đưa số kia vào danh sách đen, tin nhắn và cuộc gọi từ hắn sẽ không thể nào đến nữa.
Nhưng qua vài phút, lại có một số mới gửi tin nhắn đến, “Cô còn năm mươi phút, nếu đến lúc đó tôi mà không thấy cô, tôi sẽ đích thân đi nói cho Doãn Chính Đạc biết, vợ của anh ta, là người lồng tiếng cho Đường Na vạn người mê.”
Tay chân Lê Diệp run rẩy, chiếc điện thoại biến thành củ khoai nóng bỏng tay, cô lấy chăn cuốn mình lại nhưng vẫn không hết được cảm giác lạnh buốt.
Đang bối rối, điện thoại đột nhiên đổ chuông, cô sợ đến mức suýt chút nữa ngã khỏi giường. Nhìn thấy tên người gọi, cô vội vàng bắt máy, lớn tiếng gọi, “Doãn Chính Đạc!”
Người đàn ông ở đầu bên kia có vẻ hoảng hốt hơn, “Sao vậy?”
Giọng nói của Lê Diệp có phần run rẩy, “Anh…anh đang ở đâu?”
“Tôi đang họp, có lẽ là xong muộn một chút, đến giờ thì tài xế sẽ qua đón em, chúng ta gặp nhau ở sân bay.”
Nghe thấy giọng nói của anh, Lê Diệp đột nhiên rơi nước mắt.
“Em xảy ra chuyện gì vậy? Đang làm gì thế?” Anh cảm thấy có chút là lạ, giọng nói cũng cao hơn.
“Tôi…tôi vừa…” Lê Diệp nắm chặt di động, không hiểu sao lại chẳng kìm được nước mắt, mãi sau mới nói, “Ngủ quên mất, vừa gặp ác mộng.”
Anh cười khẽ một tiếng, giọng điệu trầm thấp, “Đợi lát nữa lên máy bay ngủ tiếp, có tôi thì sẽ không gặp ác mộng nữa.”
Cô rầu rĩ đáp một tiếng, anh đang có việc, chẳng tiện nói nhiều, chỉ dặn mấy câu đơn giản rồi cúp điện thoại.
Lê Diệp cuộn mình lại, vừa buông di động ra thì lại có thông báo tin nhắn âm thanh.
Cô không đủ can đảm động vào, ngồi một lúc lâu, cô mới run rẩy cầm lên, sau khi mở ra, âm thanh khiến người ta đỏ mặt tía tai vang lên.
Khó có thể tường thuật lại, âm thanh khó nghe lọt vào tai, nhưng cô biết, đó là nỗi sỉ nhục của cô, là một vết nhơ mà cô vĩnh viễn không gột tẩy được.
“Tôi tin là, Doãn Chính Đạc mà nghe được sẽ đoán ngay ra là ai…Đường Na, cô còn bốn mươi phút nữa.”
Lê Diệp nhìn đồng hồ. Kẻ ẩn trốn trong bóng tối này, ngay cả số điện thoại cô mới đổi hắn cũng biết, lại biết rõ quan hệ giữa cô và Doãn chính Đạc, vậy thì chắc chắn không phải người xa lạ.
Cô không thể nào tưởng tượng được trong số người quen của mình lại có một kẻ như vậy, biết được bí mật cô giấu kĩ nhất. Nhưng kẻ này là ai, trong đầu cô không hề có một đáp án nào cả.
Gần như cứ năm phút tên kia lại gửi đến một đoạn âm thanh, Lê Diệp không thể chịu được nữa, đành phải cầm gậy lên, khoác thêm áo rồi đi ra cửa.
***
Khách sạn Cổ Đức nằm tại một nơi hẻo lánh. Lê Diệp lên tầng, tìm được phòng, sờ vào một thứ đặt trong túi áo, rồi nâng tay gõ cửa.
Bên trong đã có người chờ, giọng nói của tên đó rất trầm thấp, “Cửa không khóa.”
Lê Diệp hít một hơi thật sâu, đẩy cửa đi vào.
Trong phòng tối om, chỉ có một vài tia sáng mỏng manh đủ để thấy bóng dáng mờ mờ.
Cô cẩn thận quan sát chốc lát, nhìn gã đàn ông đang ngồi trên ghế salon. Tay hắn kẹp một điếu thuốc, nhưng đốm sáng nho nhỏ không thể chiếu sáng gương mặt hắn.
“Cô đã đến rồi, Đường Na.” Hắn khẽ cười, tiếng nói quái dị.
Lê Diệp nhìn hắn, “Rốt cuộc anh là ai?”
“Tôi là người hâm mộ của cô…Bộ phim của cô đã làm bạn cùng tôi qua biết bao nhiêu đêm cô đơn, nhưng sao lại không ra tác phẩm mới? Tôi rất cô đơn, chờ đợi cũng thật khổ sở.”
Lê Diệp cảm thấy buồn nôn, “Anh đừng quấy nhiễu tôi nữa, cũng đừng quấy nhiễu người bên cạnh tôi!”
“Tôi chỉ muốn để cho mọi người được thưởng thức tác phẩm của cô thôi…Chồng cô, chắc vẫn chưa xem nhỉ? Tiếc thật, nếu cậu ta biết, chắc chắn sẽ càng yêu cô hơn.”
“Anh không được đi tìm anh ấy.” Lê Diệp phẫn nộ gõ cây gậy một cái, “Rốt cuộc anh là ai! Tại sao anh lại biết tất cả?”
“Tôi là người hâm mộ cô cuồng nhiệt…chẳng phải tôi đã nói rồi sao?” Trong bóng tối, tên kia chậm rãi đứng dậy, bước từng bước về phía Lê Diệp, mang đến một cảm giác quái dị mà lại có chút quen thuộc.
Lê Diệp hoảng hốt, nhìn hắn tới gần, gần như nín thở.
Cô kinh hãi nhìn tên kia, “Là anh!”