Chương 90: Sự khác thường của cô ấy

Ở đầu dây bên kia, Doãn Chính Đạc hỏi, “Chuyện gì vậy?”
Không nghe thấy giọng nói kia, trong lòng Lê Diệp lạnh đi, nhưng nghe thấy rồi thì trái tim lại bỏng rát như bị dầu sôi tưới qua. Cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của Khang Đức Văn, ánh sáng trên đó như đâm thấu qua hai mắt cô vậy.


Nhìn cô một cái, cho dù cô cố giấu đi sự áp lực, nhưng trong lòng cô nghĩ gì thì hắn đã dần rõ ràng rồi, Khang Đức Văn bình tĩnh lên tiếng, giọng điệu âm u, “Em dâu…”
Hắn vừa nói được hai từ, thì Lê Diệp đã lao đến, giật lấy chiếc di động, ném thật mạnh xuống đất.


Nhìn chiếc di động tan thành bốn năm mảnh, Khang Đức Văn khoanh tay lại, “Quả thật cô rất sợ tôi nói với nó…”
Lê Diệp cắn răng, hét lên như kẻ điên dại, “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Hắn bước đến, nhặt điện thoại lên lắp lại, “Vậy tôi nói thẳng luôn, em dâu…”


Nhìn vẻ mặt tái nhợt của cô, hắn thong thả nói, “Trong máy tính của Doãn Chính Đạc có một bản phương án hợp đồng với tập đoàn Tất Thắng, tôi muốn cô lấy ra cho tôi một bản.”


Lê Diệp nhìn hắn chằm chằm, cuối cùng thì tên này cũng để lộ đuôi cáo, làm gì có chuyện đắm đuối giọng nói của Đường Na, chỉ là chuyện tào lao mà thôi. Mục đích của hắn là lấy trộm được cơ mật của công ty, vì lợi ích cho riêng hắn.


“Em dâu không từ chối yêu cầu nho nhỏ này của tôi đấy chứ?” Hắn cười, “Sơ với tình cảm bền chặt của hai vợ chồng cô mà nói, thì một văn kiện nho nhỏ đó đâu tính là gì. Cô nghĩ xem, mất văn kiện rồi, nó cũng chẳng nghi đến cô, cô có biết gì về chuyện làm ăn đâu. Nhưng mà quá khứ của cô mà bị nó biết được, chắc là không ổn đâu. A Đạc có thể chịu được khi vợ nó kêu rên cho đàn ông cả thế giới này nghe không?”


available on google playdownload on app store


Nhìn biểu hiện căm hận của cô, nụ cười của hắn càng thâm sâu hơn. Hắn bước đến, vỗ vỗ vai cô, lại nhìn đồng hồ, “Không còn sớm nữa, em dâu cũng nên về nhà đi thôi, đừng để cậu hai nhà tôi đợi lâu…”
Cô hất tay hắn ra, đầy cảm giác buồn nôn.


“À đúng rồi… Tôi nên nói cho cô biết thời gian muộn nhất phải đưa cho tôi tập văn kiện chứ nhỉ.” Khang Đức Văn lấy một phong bao từ trong túi ra, quơ quơ trước mặt cô, “Thứ Hai tuần sau, cũng tức là năm ngày sau, tôi muốn hợp đồng xuất hiện trước mắt, bằng không… Trong này là trọn bộ “Mùa xuân của bách hợp”, còn cả ghi âm mấy cuộc đối thoại giữa chúng ta, tôi đã xử lý hết phần của tôi rồi, chỉ còn lại lời cô thừa nhận về vai diễn kia thôi. Tôi nghĩ chắc là cô không muốn tôi gửi cái này cho A Đạc đâu nhỉ?”


Lê Diệp đưa mắt nhìn con người dơ bẩn kia, mỗi một tế bào đều phát ra sự căm ghét hắn.
“Chúng ta có thể đi rồi.” Hắn cười, “Tôi tiễn cô một đoạn nhé, em dâu?”
Lê Diệp lùi về sau hai bước, quay đầu đi thẳng ra cửa.


Nhìn thấy cô cuống cuồng bỏ chạy, hắn cũng ra theo, còn nhắc lại, “Em dâu đừng quên, thứ Hai tuần sau, tập đoàn Tất Thắng, chuyện anh rể giao, đừng có quên đấy.”
Lê Diệp vội vàng bước đi, cô không thể ở lại thêm một giây nào nữa, nơi này khiến cô cảm thấy cả thế giới như sụp đổ vậy.


Lên xe, gương mặt cô chiếu lên cửa xe. Ngoài cửa sổ, đèn điện lấp lánh, còn cô thì kinh hãi, hoảng hốt.
Tại sao cô lại để mình rơi vào hai tình huống nan giải thế này? Cô ghét phải lựa chọn.
Đèn đường chằng chịt, hai tia sáng rọi xuống, sáng đến chói mắt.
***


Từ khách sạn đi ra, đến cạnh xe, rồi ngồi vào trong, Khang Đức Văn mở điện thoại ra. Một góc điện thoại bị vỡ ra, con bé kia cũng không vừa chút nào.
Cười lạnh một tiếng, hắn nhìn thấy mấy thông báo cuộc gọi nhỡ.
Ngập tràn gương mặt hắn là vẻ thư thái, hắn gọi lại.


“A Đạc?” Hắn nhìn mình trong gương, chậm rãi chỉnh tóc, hắn nói, “Vừa rồi không cẩn thận, để điện thoại bị rơi xuống đất ấy mà.”
“Vừa rồi trong điện thoại anh nói gì vậy?” Doãn Chính Đạc hỏi hắn, “Anh nhắc đến Lê Diệp sao?”


“À đúng.” Khang Đức Văn đắc ý nhìn gương mặt mình trong gương, ngắm trái ngắm phải, hắn nói, “Vừa rồi định nói với cậu về chuyện hợp tác với Mỗi Mậu, đột nhiên nhìn thấy một cô gái trông rất giống em dâu, làm rơi điện thoại rồi tôi mới phát hiện ra mình nhìn nhầm.”


Doãn Chính Đạc đáp, “Cô ấy đang ở nhà… Hợp đồng đã sửa xong rồi, em cũng ký rồi… Em tan ca đây.”
“Ừ, về nhà chăm em dâu đi, mấy hôm nay tôi cứ kéo cậu ra ngoài suốt.”
Cúp điện thoại, Doãn Chính Đạc nhìn đồng hồ, xuống tầng dưới rồi lấy xe về nhà.


Mặc dù muốn nhanh chóng về nhà, nhưng trên đường đi anh không hề tăng tốc. Dường như sự kiên định trong lòng dồn nén nỗi kích động của anh, khiến anh phải bình tĩnh lại.
Về đến nhà, Lê Diệp cũng vừa tắm xong, ngồi trên ghế với mái tóc ướt sũng.


Anh vào phòng, bên trong có một cảm giác rất kỳ lạ, vừa ấm áp, lại vừa tràn đầy mùi vị khiến người ta thư thái.
Cô không còn vẻ coi nhẹ sự trở về của anh như trước đây, cô cầm lấy gậy, đứng dậy, đi về phía anh.


Cảm giác được một người nghênh đón đi về phía mình, và cảm giác mình đi về phía người đó hoàn toàn không giống nhau. Doãn Chính Đạc đứng yên, ngây ngẩn nhìn người phụ nữ đang đi bước đến.
Lê Diệp giơ tay, phủi phủi bụi trên vai anh, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh.


Lòng Doãn Chính Đạc tràn đầy sự ấm áp, anh đưa tay nâng mặt cô lên, “Sao vẫn chưa ngủ?”
Lê Diệp nghiêng người. Trên chiếc bàn bên cạnh có một bát canh, cô mở nắp, hương thơm nồng đậm tỏa ra nghi ngút.


Anh cũng bước đến, là một bát canh xương sườn nấu rong biển, nước canh trong veo, cách hầm quả thật rất tốt.
Cô múc ra một chút, đặt xuống bàn, rồi quay đầu nhìn anh.
Anh bưng lên, “Em nấu à?”
Lê Diệp không lên tiếng, nhưng thần sắc của cô thì lại nói ra, là cô nấu.


Uống một ngụm, khắp miệng ngập tràn vị thơm, anh gần như được chiều mà đâm ra lo sợ, “Sao lại vào bếp thế?”
Lê Diệp chỉ nhìn anh, tự tay cầm thìa khuấy chút rong biển trên mặt, “Vẫn còn xương sườn.”
Anh mò lấy xương sườn lên ăn, rất mềm, “Vừa lúc đang hơi đói.”


Cô nhìn anh, trong mắt có chút ánh quang rất kỳ lạ.
Đây là một Lê Diệp mà trước nay anh chưa từng thấy, có lẽ là do ánh đèn quấy nhiễu, dáng vẻ của cô lúc này, dịu dàng đến mức không thể tưởng tượng nổi.


Vì cứu cô mà bị thương phải nằm viện, anh yêu cầu cô nấu cơm mang đến nhưng cô không nấu, hỏi thế nào cũng bảo không biết làm, vậy mà hôm nay, không hiểu đã động phải dây thần kinh nào, mà cô lại chủ động nấu canh cho anh.


Từ từ ăn hết bát canh, Doãn Chính Đạc đưa chiếc bát không cho cô, “Còn không?”
Cô lại nhồi nhét cho anh, “Muốn ăn cơm trắng không?”
Anh gật đầu, cô liền chống gậy đi ra cửa. Thấy cô định xuống tầng dưới, anh liền tóm lấy tay cô, “Không ăn nữa, tôi ăn canh no rồi.”


Cô dừng lại, đứng sang bên cạnh trầm mặc nhìn anh.
Doãn Chính Đạc cảm thấy kỳ lạ, bèn kéo cô ngồi xuống bên cạnh, “Tại sao đột nhiên lại nấu canh?”
Lê Diệp lắc đầu, một lúc sau mới nói, “Tôi muốn ăn khuya nên mới nấu một ít.”


Anh gật gù, uống canh tiếp, một bát canh to mà chẳng mấy chốc đã hết nhẵn, anh lau miệng, “Ngon lắm.”
Nhìn thấy hành động của anh, cô khẽ cười, rất nhẹ, khóe miệng chỉ hơi gợn lên một chút.
Mọi thứ trong tối hôm nay thật quá kỳ lạ, anh bước lại gần, ôm lấy eo cô, cúi đầu ghé xuống tai cô, “Diệp Nhi…”


Lê Diệp không hề phản kháng, tựa trán vào vai anh. Hơi thở lành lạnh của người đàn ông lượn qua chóp mũi cô một cách rõ ràng, đầu óc cô rối loạn, không nghĩ ra được điều gì.


Thấy cô không bài xích mình, anh thở khẽ một tiếng, cúi đầu bế cô lên, bước từng bước lớn đến cạnh giường.
Bị kích động, anh lại hết sức dịu dàng, đan tay vào từng ngón tay cô, khẽ hôn qua từng tấc da thịt cô.


Lê Diệp nhìn anh, tối hôm nay cô rất không bình thường, không hề né tránh hay e lệ, như thể đang xác nhận điều gì đó, cứ nhìn anh chằm chằm, lại như đang nhìn một người xa lạ trước nay chưa từng gặp gỡ.


Anh không vội vàng, mà nhẫn nại khơi dậy dục vọng trong cô. Nhìn thấy làn da cô đỏ ửng, anh biết cô đã động tình, có thể nhận được sự hồi đáp của cô, cảm giác thỏa mãn này, gần như khiến anh trở nên điên cuồng.


Khoảnh khắc kết hợp, Lê Diệp rơi nước mắt, trên mặt hiện rõ vẻ đau khổ cùng vui sướng. Cô cảm thấy mình đã không giống mình nữa. Cô đã rơi vào tình cảnh mà trước giờ mình chưa từng dự liệu đến và không hề tự nguyện.






Truyện liên quan