Chương 94: Không có gì nói với tôi sao?
Sáng hôm sau, Doãn Chính Đạc dậy rất muộn, nếu không có tài xế gọi điện cho anh, có lẽ anh không đến công ty họp kịp giờ.
Lồm cồm dậy, anh vội vàng đi rửa mặt rồi thay quần áo. Ra khỏi cửa mà lại không thấy người phụ nữ đó đâu, anh nhíu mày, quay vào phòng ngủ chính tìm cô.
Cô đã dậy rồi, bế Đoan Đoan xuống tầng dưới tản bộ.
Vừa xuống nhà đã nhìn thấy cô, còn chưa kịp nói, cô đã quay đầu đi.
Cho rằng cô còn ngượng ngùng, anh vừa thắt cà vạt vừa bước đến, “Tôi phải đến công ty họp, xong là không còn việc gì nữa, tôi đưa em và Đoan Đoan đi chơi nhé?”
Cô không nói gì, Đoan Đoan thì lại hưng phấn vỗ tay, “Đi xem voi, xem hổ nữa!”
“Vậy thì đến vườn thú.” Doãn Chính Đạc nhìn đứa bé đang vô cùng vui sướng, khóe miệng cong lên ẩn chứa đầy ý cười.
Đoan Đoan chu môi, nhướng người ra thơm anh một cái. Anh đón lấy cái hôn vừa thơm vừa mềm, ánh mắt lấp lánh, rồi lại quay ra nhìn cô, ngón tay chỉ chỉ vào mặt mình.
Lê Diệp giả vờ không hiểu, anh liền kéo cô lại. Cô bối rối, đưa tay chặn anh lại, miệng lắp bắp, “Cà vạt của anh… chưa thắt xong này.”
Doãn Chính Đạc không động tay nữa, chỉ chăm chăm nhìn cô.
Lê Diệp bế con bé con, lại còn chống gậy, chẳng thể làm gì được. Anh đành đón lấy con bé, lại đưa tay đỡ eo cô, đợi cô động tay.
Lê Diệp đành phải cởi bỏ chiếc cà vạt thắt xiên xẹo của anh, thắt lại một lần nữa.
Nắng sớm trong trẻo, cây cối xanh um. Anh cao lớn tuấn tú, Đoan Đoan ngoan ngoãn đáng yêu, còn cô vận bộ váy trắng dịu dàng.
Chỉ là một khoảnh khắc giản đơn, nhưng lại gảy lên tiếng lòng trong anh, như thể mọi ồn ào của thế giới này đều lắng lại vậy.
“Xong rồi…” Từ đầu đến cuối, cô không dám nhìn anh, giọng nói còn có đôi chút run rẩy.
Anh cúi đầu nhìn. Bàn tay phụ nữ đúng là khéo léo, chiếc cà vạt được thắt ngay ngắn mà đẹp mắt.
Anh đưa tay nâng mặt cô lên, cúi xuống hôn lên môi cô.
Đoan Đoan vội che mắt, cười hi hi, “Xấu hổ!”
Lê Diệp cuống quýt đẩy anh ra, ấp úng nói, “Mau đi làm đi!”
Trông thấy khuôn mặt hồng hồng của cô, anh đặt Đoan Đoan xuống đất, cúi đầu nhìn con bé, “Đừng có bắt mợ bế mãi, mợ không bế nổi cháu đâu, tự đi đi, biết chưa?”
Đoan Đoan bĩu môi, ôm ghì lấy chân Lê Diệp.
Tài xế lại đến giục, “Cậu Doãn, mau đi thôi.”
Doãn Chính Đạc chỉ chỉ vào con bé không nghe lời, rồi nhìn Lê Diệp, “Khoảng ba tiếng nữa, tôi sẽ về.”
Nhìn anh đi, Lê Diệp vội vàng bế Đoan Đoan lên, quay đầu đi vào trong nhà.
Ôm Đoan Đoan ngồi xuống sô pha, Lê Diệp lại nhìn con bé tinh quái trong lòng, bỗng dưng thất thần.
“Mợ, giống quả táo.” Đoan Đoan bò dậy, ôm khuôn mặt hồng hồng của cô nhìn trái ngó phải.
Lê Diệp vỗ vỗ con bé nghịch ngợm, ánh mắt chập chờn mơ hồ.
***
Văn phòng.
Vì là một cuộc họp nhỏ, nên chỉ có tổng cộng năm người tham gia.
Ai nấy đều là những thành viên đắc lực nhất, được tín nhiệm nhất. Những chuyện trọng tâm nhất, cũng chỉ có những người này tham dự.
“Sếp, người của Quang Vienh đến thương lượng với chúng ta về chuyện định giá lần nữa… Xem thái độ lần này, có vẻ vẫn muốn giữ chân chúng ta.”
“Đương nhiên, không có chúng ta chống đỡ, họ có ngày hôm nay sao?”
“Sếp, Quang Vinh đã nhả ra rồi, chúng ta còn cần nói chuyện với họ không?”
Mở máy tính, Doãn Chính Đạc dựa vào thành ghế xoay, “Không, chúng ta nhất định phải đổi nguồn cấp hàng.”
Thấy vẻ kiên quyết như vậy của anh, những chuyện khác không cần phải nói nữa. Kí hợp đồng dài hạn với Quang Vinh, là quyết định của bố Doãn Chính Đạc lúc còn tại vị. Sau khi Doãn Chính Đạc tiếp quản, vì hợp đồng chưa đến kì hạn, cũng vì vấn đề về nguồn cung hàng chưa quá cấp thiết, nên anh không đề cập đến. Hiện giờ, mọi chuyện khác đã giải quyết xong, cũng đến phiên chuyện này rồi.
“Bảo bộ phận pháp luận tìm cách hủy bỏ hợp đồng này, mọi tranh chấp có thể xảy ra đều phải nghĩ cách ứng phó trước, tôi muốn vụ đổi nguồn cung cấp hàng lần này phải thật gọn gàng, sạch sẽ.”
“Chiều đi thảo luận với bên Tất Thắng về các chi tiết bổ sung, đợi đến khi hủy được hợp đồng với Quang Vinh thì ký ngay hợp đồng mới.” Nhìn máy tính, anh đang định tìm tư liệu, ánh mắt đột nhiên dừng lại ở nhật kí dùng máy gần đây nhất.
Đầu mày anh nhíu chặt lại.
Người bên cạnh gọi anh, “Sếp?”
Định thần lại, Doãn Chính Đạc ngẩng đầu, “Nói tiếp đi.”
Cuộc họp diễn ra rất thuận lợi, ngắn hơn so với thời gian dự liệu.
Lái xe về thẳng nhà, anh nới lỏng cà vạt, trong lòng cứ bồn chồn mãi…
Tối qua, có người mở máy tính của anh, tìm xem tài liệu của anh.
Những tài liệu khác đều là chuyện công ty, không mấy quan trọng, nhưng, nhật ký xem gần đây nhất, là “Em”.
Anh học tính cẩn thận theo bố, có thói quen sau khi mở máy tính là phải kiểm tr.a xem có ai động vào máy của mình không, nhật ký sử dụng phản ánh rõ ràng nhất.
Dọc đường về nhà, lòng bàn tay nắm chặt vô lăng của anh hơi ẩm ướt.
Người có thể vào phòng ngủ xem máy tính của anh vào giữa đêm không nhiều, thím Kim và những người giúp việc đã làm cho anh nhiều năm, chưa bao giờ để xảy ra chuyện này. Đoan Đoan thậm chí còn không với tới bàn, con bé có nghịch ngợm cũng không hứng thú gì với máy tính.
Chỉ có một người…
Anh có thể chắc chắn, cô đã xem được những bức ảnh đó… Có điều, tại sao cô lại gần như bới tung cả máy tính của anh?
Chuyện gì cũng có lý do, không có lý lẽ giữa đêm cô không ngủ được mà lại mượn máy anh để chơi trò chơi.
Sau khi cô đi làm, anh có mua cho cô một chiếc notebook.
Gió ngoài cửa sổ thổi tạt vào mặt, cảm giác nóng lạnh luân phiên nhau.
Lúc an về đến nhà, Lê Diệp vẫn còn đang ở trong vườn, Đoan Đoan cầm chiếc chong chóng, chạy loạn trên thảm cỏ.
Thấy anh về, Lê Diệp liền đứng dậy, không hề chào đón, ánh mắt có vài phần trốn tránh.
Doãn Chính Đạc xuống xe, cô lùi lại hai bước, như có ý rút lui vậy.
Anh nheo mắt lại, bắt đầu từ sáng hôm nay, cách cô nhìn anh đã có cảm giác luống cuống rồi.
“Ăn sáng chưa?” Doãn Chính Đạc nhìn cô.
Cô lắc lắc đầu, đưa mắt nhìn Đoan Đoan đang chạy loạn.
“Đoan Đoan!” Doãn Chính Đạc vỗ vỗ tay, gọi con bé chạy đến, “Đi nào, chúng ta đến vườn thú thôi.”
Đoan Đoan lập tức chạy ào đến, rụi đầu vào lòng anh, “Thích quá! Cậu, cháu muốn cưỡi voi!”
Một tay anh bế con bé, một tay kéo cô lại, cùng lên xe đi.
Nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, anh nghiêng đầu, “Đêm qua, về phòng ngủ lúc nào thế?”
Lê Diệp nhìn chăm chăm về phía trước, “Tôi lo Đoan Đoan sẽ sợ.”
Anh không nói lại nữa, đặt Đoan Đoan ngồi trên ghế trẻ em rồi trở lại ghế lái, “Ngồi chắc nhé, xuất phát đây.”
Cả đường đi phải trông Đoan Đoan nên Lê Diệp ngồi ở ghế sau. Trong lúc đợi đèn đỏ, Doãn Chính Đạc mới nhìn về phía sau qua gương chiếu hậu, vừa lúc ánh mắt cô và anh chạm nhau.
Cô không tả được sự hoảng loạn, cũng không biết đang sợ điều gì.
Bắt gặp vẻ trốn tránh của cô, anh khẽ cười, “Đoan Đoan, sáng nay ở nhà với mợ làm gì?”
Đoan Đoan ngậm ngón tay, “Mợ làm chong chóng này, xong là ăn cơm này, còn xem hoạt hình nữa.”
“Chỉ thế thôi?” Doãn Chính Đạc nhìn hai người, một lớn một nhỏ ở phía sau.
Lê Diệp cúi đầu, vẫn chẳng nói gì với anh.
“Còn ạ!” Đoan Đoan giơ tay, “Mợ nhớ cậu đấy, còn xấu hổ nữa cơ!”
Lê Diệp vội vàng bịt cái miệng nhỏ xinh của Đoan Đoan lại, rồi đưa bình sữa cho nó, “Uống đi.”
Đoan Đoan ôm bình sữa uống ngon lành, rốt cuộc cũng dừng lại tiết mục ồn ào.
Khóe miệng Doãn Chính Đạc cong lên, người phụ nữ trong tấm gương chiếu hậu đã cúi đầu đến mức không thể thấp hơn được nữa rồi.
Vườn thú.
Vì là cuối tuần nên người đến đây không hề ít. Bế đứa nhỏ trên tay, Doãn Chính Đạc mua cho Đoan Đoan vài quả bóng bay, buộc vào cổ tay nó, khiến con bé thích thú cứ vung vẩy mãi.
Một tay bế đứa nhỏ, một tay dắt cô, trông thật sự như một gia đình ba người. Có những lúc Lê Diệp nhìn anh, tự dưng lại thất thần.
Anh rất nhẫn nại với Đoan Đoan. Con bé có ti tỉ câu hỏi quái gở, anh trả lời từng câu một. Đoan Đoan nghe hiểu lơ mơ, ngoảnh đầu một cái là quên tiệt, nhưng anh vẫn vô cùng kiên nhẫn.
“Hình như đêm qua em ngủ không ngon.” Nhìn hai vành mắt thâm đen của cô, anh đưa tay vuốt ve khẽ.
Độ ấm của đầu ngón tay anh lưu lại trên da, Lê Diệp lắc đầu, “Ổn mà.”
“Còn tôi đêm qua lại quá là mệt.” Anh nở nụ cười xấu xa.
Lê Diệp ngoảnh mặt đi, hai tai đỏ ửng lên.
Xoa khẽ vành tai mềm mại của cô, anh cong môi cười, ánh mắt thì lại sâu xa khó dò, “Lê Diệp, em không có gì muốn nói với tôi sao?”
Cô chợt cảm thấy sống lưng có dòng điện truyền ra, đưa tay gạt tay anh ra. Đột nhiên Đoan Đoan cứ vặn vẹo, rồi gọi Lê Diệp, “Mợ ơi, cháu muốn đi vệ sinh!”
Lê Diệp nhìn anh một cái, rồi bế lấy con bé, lại quay ra xem bảng chỉ dẫn đến nhà vệ sinh, “Tôi đưa con bé đi.”
Nhìn theo bóng cô vội vàng bước đi, Doãn Chính Đạc ra một quầy bán kẹo, đưa tay chọn một chiếc kẹo hình bông hoa đáng yêu. Kết hợp với cái dáng cao lớn của anh, bộ dạng đó có chút buồn cười.
Anh đứng đó chờ, thần sắc không thay đổi, khó dò ra được là vui hay giận…
Cô ấy đã xem được chỗ ảnh đó, tại sao ngoài việc né tránh ra, thì chẳng có phản ứng nào khác?
Hay là cô ấy vốn không xem kĩ nội dung, sự chú ý của cô ấy đặt ở chỗ khác?
Nắm lấy cây kẹo, đôi môi anh mím lại.