Chương 100: Tranh đấu

Từ phòng bếp truyền ra tiếng nước chảy ào ào. Rửa bát xong, Lê Diệp lau khô tay rồi đi ra phòng khách. Tivi đang chiếu chương trình rất náo nhiệt, nhưng người đàn ông nằm trên sô pha đã ngả đầu ngủ mất rồi.


Anh ta ngồi xe suốt đêm đến đây, đường đi mệt nhọc, nhìn thấy anh ta hơi nhíu mày, Lê Diệp lại thấy đau lòng.


Cô lấy chăn ra, đắp lên đùi anh ta. Bỗng nhiên anh ta tỉnh lại, thấy cô đang ngồi xổm trước mặt mình, nỗi đau lòng nơi đáy mắt liền được thay bởi vẻ dịu dàng. Sờ sờ mặt cô, anh ta khàn giọng nói, “Nói cho anh biết, đây không phải là mơ đi.”
Lê Diệp nhìn anh ta, “Không phải mơ.”


Hạ Tùng Đào gật đầu, hôn vào lòng bàn tay cô, “Mao Mao.”
Cô hoảng hốt nhìn anh ta, “Dạ…”
Anh ta khẽ cười, nỗi thương xót với cô trong mắt anh ta khiến Lê Diệp đau lòng.


Tựa vào chân anh ta, Lê Diệp nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình, bồn chồn nói, “Tùng Đào, có một số chuyện, em muốn nói cho anh…”
Dường như anh ta cảm nhận được, vội che miệng cô lại, “Không phải nói đâu.”
“Nhưng mà…” Lê Diệp cảm thấy chua xót, “Như vậy không công bằng với anh.”


“Em ở bên cạnh anh là được rồi, ngoài chuyện đó ra, anh không để ý đến cái gì khác.” Anh ta ôm lấy cô, “Mao Mao, tất cả chuyện quá khứ, hãy quên đi, chỉ có anh với em thôi.”
Lê Diệp ngả đầu trên chân anh ta. Thật sự có thể quên được sao, thật sự có thể bắt đầu lại được sao?…


available on google playdownload on app store


Trong lúc ngây ngẩn, anh ta đã cúi đầu xuống, hôn lên môi cô, khiến cả người Lê Diệp cứng đờ.
Lê Diệp nắm chặt hai tay, có chút luống cuống. Anh ta đang nâng khuôn mặt cô lên, định tiến thêm bước nữa thì bỗng Lê Diệp đẩy anh ta ra.
Há miệng thở dốc, Lê Diệp kinh ngạc nhìn anh ta, “Râu…rát quá…”


Sờ sờ cằm, Hạ Tùng Đào bật cười. Quả nhiên “có dại” đã mọc thành bụi, xồm xoàm cả rồi.
Anh ta đứng dậy, “Anh xuống kia mua con dao cạo râu.”
Lê Diệp kéo anh ta lại, “Nghỉ ngơi sớm đi, trông anh mệt quá rồi.”


Hạ Tùng Đào nhìn đồng hồ, gật gật đầu, ôm chăm nằm lại xuống sô pha, “Em cũng ngủ đi, ngày mai chúng ta sẽ bàn kế hoạch sau này.”
Lê Diệp nhìn anh ta, “Ngủ ngon.”
Nhìn cô mà cảm thấy như có được cả thế giới, Hạ Tùng Đào nhướng người, hôn một cái lên trán cô.


Lê Diệp thoáng đỏ mặt, đứng dậy tắt đèn rồi trở về phòng ngủ.
Nằm xuống giường, Lê Diệp nhìn vào bóng tối trong phòng mà ngẩn người.


Hạ Tùng Đào hay bị người ta gọi là lưu manh, nhưng chỉ có cô biết, con người này quân tử đến mức nào. Họ ở bên nhau bao nhiêu năm, nhưng anh ta chưa bao giờ vượt giới hạn, anh ta nói nhất định phải đợi đến ngày kết hôn.


Hai mắt cay cay, cô không bao giờ…có thể cưới anh ta với tấm thân trong sạch nữa. Anh ta cũng biết, sao anh ta lại không bận tâm, nhưng vì cô, anh ta mới coi như chưa xảy ra chuyện gì.
Ngẫm lại, chỉ cảm thấy hổ thẹn với anh ta, sự việc này, chính cô cũng không cách nào nghĩ là chưa có gì.


Trở mình, cô không hề thấy buồn ngủ. Gương mặt vẫn thường xuất hiện trong đầu khiến toàn thân cô chìm trong cảm giác chập chờn lo lắng.


Có lẽ nên rời khỏi nơi này, đến một nơi xa hơn. Tùng Đào đã được ra ngoài rồi, nếu người kia tìm được họ, chỉ sợ sẽ gặp phải càng nhiều chuyện rắc rối hơn.


Thở dài, cô biết rõ hơn bất cứ ai, bắt đầu lại lần nữa, chỉ là một câu khát khao mĩ miều, cuộc sống không ngừng hẳn, muốn bắt đầu lại, trừ phi mất trí nhớ.
***
Buổi sáng, Lê Diệp nấu món điểm tâm. Hạ Tùng Đào ngủ rất say, hẳn là tối qua vô cùng mệt mỏi.


Cùng nhau ăn cơm xong, Lê Diệp kéo Hạ Tùng Đào ra ngoài.
Cô xin nghỉ, bất kể thế nào, anh ta đã ra ngoài rồi, cô muốn ở cạnh anh ta nhiều một chút.
Đến siêu thị, cô mua cho anh ta bộ quần áo để thay, cả chút vật dụng cá nhân. Hạ Tùng Đào đi theo cô, cuối cùng chọn thêm một con dao cạo râu.


Lê Diệp cười cười, bỏ nó vào trong túi. Anh ta tự nhiên nắm lấy tay cô, tay khác xách nguyên một cái túi to, “Mao Mao, anh vẫn chưa hỏi ý em, em muốn theo anh đi, hay là vẫn ở lại đây?”
“Anh muốn đi đâu?”
Anh ta nhìn cô, “Anh và em ở cùng nhau.”
Lê Diệp ngoảnh mặt đi.


“Anh nói thật đấy.” Hạ Tùng Đào nghiêm túc nói, “Quyết định của anh giống em, em muốn đi nơi khác, chúng ta sẽ đi, em thích ở đây, anh sẽ ở lại với em.”
Lê Diệp ngầm nghĩ rồi nói, “Em không nghĩ nhiều như vậy, hiện giờ, cứ tạm thời ở đây đi đã.”


Anh ta nhanh miệng nói, “Vậy chúng ta ở đây… Ngày mai anh đi tìm việc, xong rồi đi tìm một phòng trọ nữa.”
“Nhà hiện giờ cũng ổn mà, đủ ở.”
Anh ta nhìn cô rồi cười, “Đủ ở sao? Chỉ có một phòng ngủ, chẳng lẽ chúng ta ngủ cùng nhau?”


Lê Diệp cực kỳ bối rối, vội lảng tránh, “Đi mua đồ ăn đi.”
Anh ta đuổi theo, được vài bước, bỗng nhiên anh ta dừng lại, quay đầu về phía sau.
Lê Diệp nhìn thấy hành động khó hiểu của anh ta liền hỏi, “Sao vậy?”
Anh ta nhìn quanh bốn phía, rồi lắc đầu chạy đến, “Không có gì.”


Hai người nắm tay đi xa, cửa sổ của chiếc xe đậu bên đường mới từ từ kéo lên. Qua tấm cả kính, ánh mắt của người đàn ông phủ một lớp màn u tối, lạnh lẽo.


Giờ cơm tối, nhà nào cũng nức mùi thức ăn. Hôm nay mua được nhiều đồ ăn, Lê Diệp định làm một bữa thịnh soạn, coi như tẩy trần cho Hạ Tùng Đào.
Quơ quơ cái lọ, Lê Diệp bảo Hạ Tùng Đào, “Hết đường rồi.”
Hạ Tùng Đào liền khoác áo, “Để anh đi mua.”


Đi xuống dưới, anh ta lướt qua một chiếc xe nổi bật trong dãy xe đỗ ở đây. Chỗ này không phải khu dân cư cao cấp, phần lớn xe đều là hàng giá tầm trung, vì vậy, một chiếc xe sang trọng đỗ lại là vô cùng nổi bật.


Hạ Tùng Đào đưa mắt nhìn, chạm phải một ánh mắt ảm đạm. Một khắc đó, anh ta không hề cảm thấy bất ngờ. Cho dù số lần hai người gặp nhau có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng có những người lại như là kẻ địch trời sinh, chỉ cần tồn tại đã là cái đinh trong mắt đối phương rồi.


Mở cửa xe, người đàn ông vận cả bộ đen bước xuống, ánh mắt liếc qua Hạ Tùng Đào. Anh tựa vào xe, lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, rít rồi nhả ra một ngụm khói, không tiếng động nhưng lại đầy ý khiêu khích.


Hạ Tùng Đào biết lý do anh đến đây, cách xa như vậy, không có lẽ nào là trùng hợp.
Hạ Tùng Đào nhìn anh, “Thức thời thì đừng đến quấy nhiễu cô ấy nữa, bằng không tôi sẽ cho cậu biết tay.”


Khoác tay lên xe, Doãn Chính Đạc còn chẳng nhìn thẳng anh ta, “Anh định đốt bao nhiêu cái xe của tôi nữa? Xe tôi còn nhiều, nhưng mà, chắc anh chẳng có mấy cái mười năm để mà ngồi tù đâu.”


Nắm chặt tay lại, Hạ Tùng Đào không còn kích động như trước nữa, anh ta đã nếm mùi đau khổ rồi, nên biết hiện giờ mình cần kiềm chế.
“Ngồi tù thì sao chứ, Lê Diệp vẫn sẽ chờ tôi.” Hạ Tùng Đào cười, nụ cười đó như lưỡi kiếm đâm thẳng vào tim anh.


Doãn Chính Đạc liếc anh ta, quần áo giày dép cả người anh ta chẳng bằng một chiếc khăn tay của anh, anh cắn răng, “Anh lấy gì mà tranh với tôi?”
Hạ Tùng Đào biết anh miệt thị mình, liền cười, “Tại sao tôi phải tranh với cậu… cậu là ai?”
Doãn Chính Đạc nắm chặt tay, khớp xương kêu rắc rắc.


“Lê Diệp là bạn gái tôi, trước đây là vậy, bây giờ cũng thế, cậu đừng đến quấy rầy cô ấy nữa, tôi cảnh cáo cậu một lần cuối cùng.” Hạ Tùng Đào liếc nhìn anh một cái rồi quay đầu đi.


Doãn Chính Đạc lạnh lùng nói, “Anh cũng đừng quên, tôi với Lê Diệp đã đăng kí kết hôn rồi, hôm đó, anh còn làm nhân chứng mà.”
Hạ Tùng Đào dừng bước, quay lại tóm cổ áo anh, “Đó là mày ép cô ấy!”


“Nhưng hiện giờ cô ấy là vợ tôi rồi, pháp luật rõ ràng như vậy, đâu quản anh nói gì.” Doãn Chính Đạc khẽ cười.
Hạ Tùng Đào bị vẻ tươi cười của anh chọc tức, liền giơ nắm đấm lên định đánh.


Doãn Chính Đạc liếc anh ta, “Bằng cấp, tài sản, gia thế, điều kiện, anh có gì có thể so sánh với tôi? Tài đánh nhau? Ẩu đả?”
Khớp tay răng rắc, Hạ Tùng Đào cắn răng trừng mắt nhìn anh.


“Thấy cái gì kia không?” Doãn Chính Đạc chỉ vào ngọn đèn đường ở không xa, “Ở đó có gắn máy theo dõi…nếu anh ra tay, tôi sẽ báo cảnh sát, anh lập tức phải ăn cơm tù. Tôi thấy chắc là thức ăn trong đấy không tệ nên anh đang muốn quay lại.”


Cố kìm nén cơn tức giận, Hạ Tùng Đào đẩy anh ra.


Sửa sang lại cổ áo, Doãn Chính Đạc phủi phủi áo, “Làm người phải tự mình biết mình, biết khó mà lui mới là người thông minh, không biết lượng sức là kẻ ngu xuẩn… Chỉ dựa vào một tên từng ngồi tù như anh, phấn đấu mấy đời cũng không thể cho Lê Diệp những thứ tôi cho cô ấy.”


Tựa vào xe, Doãn Chính Đạc lại vỗ vỗ vào xe, “Sau khi kết hôn với tôi, ngày nào Lê Diệp cũng được xe đưa đón, đồ mặc đồ dùng đều là hàng tốt nhất, ăn một bữa cơm ở ngoài cũng phải nghìn tệ, anh có thể cho cô ấy cái gì? Làm bánh bao cho cô ấy? Mua hàng vỉa hè cho cô ấy mặc lên người?”


Hơi thở trầm đục, Hạ Tùng Đào nhìn bộ dạng cao ngạo của anh, bỗng nhiên cười lạnh, “Đúng là kẻ có tiền. Tại sao mày cho cô ấy một cuộc sống tốt như vậy mà cô ấy lại bỏ đi? Hơn nữa, hiện tại, người ở cạnh cô ấy, lại là một thằng chẳng có gì như tao?”


Ánh mắt Doãn Chính Đạc thoáng co lại, đuôi mày nhướng lên. Nhìn thấy phản ứng của anh, ý cười của Hạ Tùng Đào càng sâu hơn. Anh ta đánh giá quần áo trên người anh, “Thằng có tiền kia, tao không mua nổi hàng hiệu như mày, nhưng bộ quần áo này, là Lê Diệp mua cho tao… Tao cực kỳ thích.”


Nhìn anh ta quay đầu định đi, lửa giận trong Doãn Chính Đạc xông thẳng lên đỉnh đầu. Nhớ lại hình ảnh Lê Diệp cùng anh ta tay trong tay đi mua sắm, cơn giận bùng nổ dữ dội. Anh bước hai bước, kéo lấy Hạ Tùng Đào, giáng thẳng một quyền xuống.






Truyện liên quan